Hôm sau.
Cố Kinh Mặc ở trong chăn ấm áp tỉnh lại, ánh sáng trong veo cố gắng len vào trong mí mắt của nàng.
Nàng híp mắt lại giật góc chăn, lại nhìn ra xung quanh xác định hoàn cảnh của mình, vẫn là căn phòng trong khách điếm, lúc này mới yên lòng lại, cuối cùng rơi ánh mắt trên hạt châu trên cổ tay của mình.
Dùng sợi dây màu đen tầm thường nhất cùng một khóa cài để xâu một hạt châu màu đỏ như máu được coi là cực phẩm ở Tu Chân giới.
Đạo lữ bình thường chỉ dùng đào duyên châu, hạt châu mật đào màu hồng, ẩn có hình cánh hoa, vô cùng tình thơ ý hoạ.
Viên này của nàng là huyết khế châu, cần hai người đồng thời nhỏ máu nhận chủ mới có thể dùng.
Huyết khế châu là pháp khí cao cấp nhất dùng để xác định vị trí minh hữu ở Tu Chân giới, bình thường dùng khi cùng đi bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, kể cả điều kiện bên trong ác liệt cỡ nào cũng sẽ không bị quấy nhiễu phương hướng.
Người khác dùng loại hạt châu này là đáng yêu, nàng cùng Huyền Tụng lại là "Uống máu ăn thề", không khỏi làm Cố Kinh Mặc rơi vào trầm mặc.
Có nhiều thứ, thật sự không phải càng đắt càng quý, công hiệu càng nhiều lại càng tốt.
Hạt châu long trọng này có chút...!Không thích hợp.
Huyền Tụng đeo lên cho nàng?
Nó đúng là đang chỉ về phía phòng của Huyền Tụng.
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng của Hoàng Đào: "Kinh Nhi đã tỉnh sao? Ta mang sương sớm tới, người muốn dùng không?"
Lúc này Cố Kinh Mặc nhấc chăn lên đứng dậy, đưa tay nhận sương sớm uống một ngụm, hỏi: "Ngày hôm qua ta lại uống say?"
"Ừm, Huyền Tụng đưa người về, hoá ra người uống say sẽ không cháy, hắn nhẹ nhàng ôm người về đây, không giống ta, còn phải cõng người."
Cố Kinh Mặc nghe xong khẽ giật mình, sau đó hận sắt không thành thép: "Ta cũng đã uống say! Ta còn không cháy, tiểu vương bát đản kia cũng không biết làm gì đó với ta? Đạo lữ ấn của hai chúng ta liền xem như bạch ấn phải không?"
Cũng không đúng, Huyền Tụng lấy của nàng một giọt máu, nhỏ máu cho pháp khí nhận chủ!
"Hôm qua tâm trạng của người không tốt, đương nhiên hắn sẽ không làm gì.
Với lại hắn là người có phép tắc, làm gì chắc chắn cũng phải được người đồng ý."
Cố Kinh Mặc nghe vậy mới tỉnh táo lại, đưa tay xoa xoa tóc.
Huyền Tụng rõ ràng đã lấy được tóc nàng, nhưng trước khi xem ký ức cũng muốn được nàng đồng ý, loại chuyện này dĩ nhiên cũng vậy.
Hoàng Đào nói tiếp: "Tu giả chính phái đều rút lui rồi, mấy người Minh Dĩ Mạn cũng trở về Duyên Yên các phục mệnh.
Sáng sớm phòng đấu giá thông báo tin tức, ngày mai sẽ tổ chức đấu giá lần nữa, đồng thời loại bỏ mấy bảo bối tạp nham."
"Huyền Tụng cũng trở về sao?"
"Không, chẳng những hắn không đi, Vãn Chiếu thiên tôn và Hoa Gian thiên tôn cũng không đi."
"Ngày mai ắt hẳn có một trận ác chiến, ngươi cùng ca ca ngươi đi đi, ta sợ không thể để tâm đến ngươi lại làm ngươi bị thương."
"A, đúng rồi, Huyền Tụng nói khi người tỉnh thì gọi hắn, hắn có cách ứng phó chuyện ngày mai."
"Hắn có? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị khuynh gia bại sản mà chuộc bảo bối của ta về?" Dù sao phong cách hành sự của Cố Kinh Mặc là, bảo bối xuất hiện liền cướp về, dựa vào đâu cho bọn họ được lợi?
Một viên linh thạch cũng không thể cho bọn họ!
"Không phải, ta nói không rõ được, ta đi gọi hắn." Hoàng Đào nói xong liền ném đồ trong tay đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng còn có thể nghe rõ tiếng bước chân vội vã của Hoàng Đào, Cố Kinh Mặc thậm chí có thể nghe ra Hoàng Đào đi nhanh thế nào.
Nàng nghĩ Huyền Tụng sắp đến lập tức sửa soạn lại tóc và y phục của mình.
Lúc này, Huyền Tụng đã vào đến cửa, đồng thời khóa trái cửa.
Cố Kinh Mặc nhìn về phía hắn, hỏi: "Chàng có phương pháp gì?"
Ngón tay Huyền Tụng lướt qua thiên bảo linh của mình, từ bên trong lấy ra một cái mũ trùm, nhìn giống mũ trùm trước kia của Cố Kinh Mặc đến bảy phần.
Hắn đặt mũ trên mặt bàn, nói: "Cái mũ trùm này có chức năng phòng ngự, có thể chịu được một đòn của tu giả Hóa Thần kỳ."
Nàng vén chăn xuống giường, ngồi bên bàn nhìn cái mũ, hỏi: "Chỉ có cái này?"
Nàng vốn có chuông vạn bảo của Ma Tôn tiền nhiệm, thấy qua quá nhiều bảo bối, cái mũ này cũng chỉ bình thường.
Có điều là nói là nói vậy, nàng vẫn đeo thử một chút, đeo lên cảm giác khá thoải mái dễ chịu, nàng rất thích, còn đi một vòng trong phòng.
Mũ trùm có rèm mỏng nhẹ, giống như hoa bách hợp nở rộ.
Huyền Tụng vẫn luôn nhìn nàng, nói: "Lát nữa ta sẽ vẽ một trận pháp ở trên người của nàng, khi vào phòng đấu giá ta và Vãn Chiếu, Hoa Gian đều sẽ đến, bọn ta rót linh lực vào trong trận pháp, linh lực này sẽ phát ra từ trên người của nàng ngụy tạo là bản thân nàng có linh lực cường đại."
Cố Kinh Mặc lập tức hiểu, cảm thấy hứng thú hỏi: "Như vậy, bọn họ nhìn thấy linh lực của ta dư dả, liền sẽ hoài nghi ta có bị thương hay không.
Ta cũng không cần dùng linh lực của mình làm tăng thêm thương thế."
"Không sai." Huyền Tụng nghiêm túc gật đầu, "Bất quá, loại linh lực này chỉ có thể phóng thích một lần, nhiều nhất hai lần, nhiều hơn sẽ bị phát giác là không bình thường, dù sao những người muốn ra tay với nàng đều không phải hạng tầm thường."
Phong cách làm việc của Huyền Tụng luôn rõ ràng.
Hắn thích phương thức chấm dứt hậu hoạn, đầu tiên là để tu giả chính phái triệt để từ bỏ truy sát Cố Kinh Mặc, sau là để tu giả Ma Môn xác định Cố Kinh Mặc không bị thương, cũng chặt đứt ý niệm muốn giết nàng.
Như vậy Cố Kinh Mặc sẽ an toàn hơn nhiều.
Về phần đám dư nghiệt muốn phục sinh Lục Đạo Đế Giang, hắn thân là trưởng lão tu giả chính phái cũng nên ra mặt diệt trừ, chứ không phải để một mình Cố Kinh Mặc phải âm thầm đối kháng.
Đồ vật Cố Kinh Mặc đánh rơi, hắn cũng sẽ giúp nàng tìm toàn bộ về.
Cố Kinh Mặc thản nhiên ngồi ở trước mặt hắn nhướng mày hỏi: "Trận đồ vẽ ở chỗ nào? Ngực sao?"
"..." Huyền Tụng nhìn nàng hồi lâu, mới nói: "Sẽ phỏng tay."
"Oa, dùng tay vẽ à?"
"Ừm."
"Chàng muốn vẽ ở đâu?"
Huyền Tụng không để ý đến ngữ khí đùa giỡn của Cố Kinh Mặc, chỉ có thể nói: "Vị trí tương đối kín đáo, những nơi lộ ra bên ngoài như mặt, cổ, tay đều dễ dàng bị phát hiện."
"À...!Vậy ta phải cởi đồ?"
Huyền Tụng đột nhiên trầm giọng gọi tên của nàng: "Cố Kinh Mặc."
Cố Kinh Mặc nguyên bản còn giống một con tiểu hồ ly, ngữ điệu ngả ngớn, nghe hắn gọi tên của mình lập tức oán giận: "Sao chàng lại gọi tên đầy đủ?!"
"Ý đồ dụ dỗ ta là nàng, cuối cùng bốc cháy cũng là nàng, trước khi nàng có thể tự khống chế chính mình, có thể thu liễm chút hay không?"
Cố Kinh Mặc chỉ có thể thở ra một hơi, dùng giọng điệu hiên ngang lẫm liệt hỏi: "Vẽ ở đâu?"
Dáng vẻ rộng rãi kia phảng phất một khắc sau liền cùng Huyền Tụng kết bái làm huynh đệ.
"Quay lại." Huyền Tụng khoát tay áo ra hiệu.
Cố Kinh Mặc nghe lời xoay người lại, nghe thấy hắn nói tiếp: "Cởi áo ngoài ra đi."
Nàng nhỏ giọng lầm bầm: "Còn không phải muốn ta cởi sao, trước đó còn giả vờ đứng đắn cái gì?"
Huyền Tụng cũng không hoảng hốt: "Ừm, chính là muốn nàng cởi, nhanh lên."
Có lẽ là bị Đinh Du hun đúc đã lâu, hoặc là do Cố Kinh Mặc vốn chấp nhận Huyền Tụng, cởi áo ngoài cũng thật thản nhiên.
Nàng vẫn còn thói quen khi ở Nhân