Đây là một trận đấu không chút khoan nhượng, người sáng suốt đều nhìn ra được ba tên tu giả Kim Đan kỳ kia không phải đối thủ của Cố Kinh Mặc.
Một trời một vực, làm sao có thể vượt qua.
Ba người này vừa đánh vừa lui, hiển nhiên là nóng lòng thoát thân, hoàn toàn không muốn cùng Cố Kinh Mặc chiến đấu.
Bọn họ cũng là thấy Cố Kinh Mặc chỉ dùng tu vi Kim Đan kỳ mới thấy được một chút hi vọng sống.
Nếu như là Cố Kinh Mặc bình thường, bọn họ ngay cả sức phòng vệ cũng không có.
Mặc dù không biết Cố Kinh Mặc vì sao muốn áp chế tu vi đấu pháp với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không nhàn hạ mà suy nghĩ.
Chạy trốn mới quan trọng!
Nhưng mà Cố Kinh Mặc là kẻ điên.
Tu Chân giới không ai không biết không người không hay, tam ma thất quỷ của Ma Môn từ kẻ đều tính cách quái đản, phong cách hành sự quỷ dị.
Trong đó tam ma Cố Kinh Mặc càng là một kẻ điên si mê với đấu pháp, càng đánh càng hăng, xem đấu pháp là sở thích.
Trước khi Cố Kinh Mặc thành danh, vẫn chỉ là tiểu tu sĩ không ai biết đến.
Thành tựu đầu tiên cũng không phải là nàng là đồ đệ duy nhất của Ma Tôn tiền nhiệm, mà là bởi vì phong cách đấu pháp như người điên của nàng.
Nàng gặp kẻ địch mạnh sẽ vô cùng hưng phấn, dù cho toàn thân đẫm máu, mình đầy thương tích, vẫn sẽ cười, trong tươi cười là vẻ dữ tợn điên cuồng.
Trong nghịch cảnh cũng chưa từng từ bỏ.
Lại thêm việc nàng có ngọn cờ phong cách chiến đấu riêng khiến rất nhiều tu giả không thể nào chống đỡ.
Dần dần, nàng trở thành người duy nhất ở Tu Chân giới sử dụng cùng lúc ba năng lực đấu pháp.
Gặp được vẻn vẹn Cố Kinh Mặc tu vi Kim Đan kỳ, ba tên ma tu vẫn khó mà chống đỡ, sau đó không lâu liền bị Cố Kinh Mặc khống chế.
Nàng giẫm lên đầu của nam tử âm nhu kia, dùng ngữ khí bất cần đời hỏi: "Các ngươi là người của ai?"
Tà pháp của tu giả Ma Môn đông đảo, xem như tu giả cùng một tông môn, phương thức tu luyện cũng không giống nhau.
Cho nên rất khó từ công pháp của bọn chúng phân tích ra là môn phái nào.
Âm nhu nam tử nằm trên mặt đất, trên thân đều bị thiêu đốt đau đớn, trên da càng nóng đến kịch liệt, thậm chí hắn có thể ngửi thấy mùi khét, chắc hẳn đã bỏng nặng, một bên tai cũng bị thiêu hỏng.
Đấu pháp cùng Cố Kinh Mặc, giống như bị ném vào trong dung nham nóng bỏng đun nấu, dày vò như tra tấn.
Thê thảm như vậy Cố Kinh Mặc vẫn không buông tha hắn, chân thậm chí còn lại dẫm mạnh hơn.
Hắn giết cả trại thổ phỉ nhưng nàng âm tàn độc ác hơn nhiều.
Hắn cười lạnh thành tiếng, tiếc là tư thế chật vật, lúc cười thổi bụi đất bay lất phất trước mặt, thậm chí bị nuốt vào một ít.
"Ta nói ngươi sẽ lập tức giết ta...!nếu ta...!Nếu ta không nói, nói không chừng ngươi sẽ tha cho ta một mạng."
Cố Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng, càng dùng sức dẫm: "Tự cho mình thông minh."
"Vậy ngươi giết ta đi, như thế ngươi...!đừng mong biết..."
Lời còn chưa nói hết, Cố Kinh Mặc đã dùng mũi nhọn trâm cài tóc cắt đứt yết hầu hắn: "Ta ấy à...!ghét nhất bị uy hiếp."
Sau khi giết hắn nàng lại nhìn về phía hai người kia, vậy mà thấy bọn chúng lựa chọn tự kết liễu.
Bọn chúng biết gặp Cố Kinh Mặc, bọn chúng không còn đường sống, chi bằng chết thống khoái.
Cố Kinh Mặc nhìn ba người này, lắc lắc máu trên trâm cài tóc, dùng thuật gột rửa rửa sạch sẽ, vừa chỉnh lại tóc của mình, vừa đi về phía căn nhà.
Thân ảnh yểu điệu từ từ đi tới, tàn lửa lác đác nhẹ nhàng rơi, vờn quanh ở không trung như đom đóm, từ từ lụi dần rồi tắt hẳn.
Nàng đưa tay chỉnh tóc mai, vấn tóc cắm lại trâm cài, tại nơi tràn đầy máu tươi vậy mà lộ ra một tia mị thái.
Hoàng Đào chạy đến đầu tiên, vội vàng hỏi: "Thân thể ngươi không sao chứ?"
Cái người khác thấy là Cố Kinh Mặc tiêu sái chiến đấu, chỉ có Hoàng Đào lo lắng cho thân thể Cố Kinh Mặc.
Người Cố Kinh Mặc bị trọng thương, loại đau đớn này thời khắc giày vò nàng, mỗi lần đấu pháp đều phải chịu đau đớn như trăm trùng đục tâm.
Dưới tình huống như vậy, đấu pháp thêm một lần đều sẽ khiến đau đớn của Cố Kinh Mặc lại thêm nặng một tầng.
Đến mức phong cách hành sự của hai người các nàng gần đây là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cố Kinh Mặc mặt mày khoan khoái, chưa lộ vẻ mệt mỏi, cười cười với Hoàng Đào, xoa đầu của nàng: "Yên tâm đi, không có việc gì."
"Để ta nhìn xem..." Hoàng Đào vẫn lo lắng như cũ.
"Về thôi."
Cố Kinh Mặc vòng qua Hoàng Đào đến trước người năm tên cướp.
Năm người này đã suy sụp.
Thù đã báo thì thế nào, nhà cũng đã không còn.
Biến cố này đủ để đánh đổ năm người bọn họ, khi trở về còn có tinh thần, giờ phút này đã hồn xiêu phách lạc.
"Hắn không giết muội muội của mình."
Khoé miệng Cố Kinh Mặc rỉ máu, nhìn thi thể bé trai trên mặt đất, ánh mắt hiếm khi lại ôn nhu: "Ngươi nhìn từ vị trí thi thể của hắn, mẫu thân và muội muội hắn là có thể nhìn ra, hắn không phải là giết muội muội của mình rồi trốn, mà là định chạy trốn để dẫn dụ sự chú ý của hung thủ, để mẫu thân và muội muội chạy thoát."
"Hắn là một đứa con ngoan, là một ca ca có trách nhiệm.
Lời của tên kia vừa rồi là đang cố ý chọc giận ngươi, khiến ngươi lộ ra sơ hở, đây là một trong những thủ đoạn đấu pháp của Ma Môn, không phải là sự thật."
Không thể để cho người đã chết chịu ủy khuất.
Không thể sinh ra hiểu lầm, cuối cùng thành tiếc nuối đời này khó quên.
Nếu như...!Nếu như nàng lúc ấy có thể làm việc ổn thỏa một chút, không sinh ra những hiểu lầm kia, giờ phút này đi theo bên người nàng có lẽ không chỉ có mình Hoàng Đào.
Cho nên, nàng muốn nói cho bọn họ biết chân tướng.
Thể tu Kim Đan kỳ ngơ ngác thật lâu, thậm chí quên cả chớp mắt.
Hồi lâu sau hắn mới nhìn thi thể vợ con, trạng thái thi thể xác thực như Cố Kinh Mặc nói.
Xương mắc ở giữa cổ họng nuốt không được nhả không ra đột nhiên tan ra, cuối cùng hắn cũng sụp đổ khóc lớn.
Hung thủ bị giết chết, hắn cũng biết chân tướng, con của hắn không để cho hắn thất vọng, hắn cuối cùng nhớ ra hắn có thể rơi lệ, bắt đầu khóc lớn tiếng.
Một nam tử lưng hùm vai gấu khôi ngô trong nháy mắt khóc đến nước mắt chảy ngang, khóc lớn tiếng như sói tru ban đêm, bi thương vạn phần.
Bốn tên Trúc Cơ kỳ còn lại cũng đau lòng không thôi, rơi lệ theo.
Năm người khoác rống bên trong không chú ý tới trong tích tắc thân thể Cố Kinh Mặc suýt chút nữa đứng không vững, cũng may được Huyền Tụng đưa tay đỡ.
Khi phát hiện người đỡ mình là Huyền Tụng, thân thể Cố Kinh Mặc lại không khống chế được tự cháy, Huyền Tụng chỉ có thể buông nàng ra, còn lui về sau mấy bước lắc lắc cái tay bị bỏng rát.
Trong tình cảnh này mà còn tự cháy, không thể nghi ngờ là làm cho Cố Kinh Mặc bị thương tổn còn tổn thương hơn.
Cố Kinh Mặc che mặt mình một hồi lâu lửa trên người mới xem như dập tắt.
Nàng nhân cơ hội tăng thêm một cấm chế tu vi, tu vi lần nữa về lại Trúc Cơ kỳ.
Lúc này, thể tu Kim Đan kỳ đã bắt đầu sửa sang lại thi thể thê nhi.
Cố Kinh Mặc nói với Hoàng Đào: "Tới chỗ ba người kia tìm tới túi trữ vật đi."
Hoàng Đào nghe lời chạy qua, tìm túi trữ vật trên người ba tên ma tu, ngay cả pháp khí cũng thu hết lại.
Cố Kinh Mặc nói với năm tên tu giả: "Chúng ta trước đó kết khế ước ngươi còn nhớ chứ?"
Thể tu Kim Đan kỳ tất nhiên nhớ kỹ, hắn nhanh chóng lau nước mắt nói: "Xin Ma Tôn cho ta chút thời gian, đợi ta an táng xong thê nhi sẽ chủ động dâng lên tu vi cả đời và sinh mệnh của ta.
Chẳng qua huynh đệ của ta là vô tội, là ta lắc chuông, ai làm nấy chịu, xin ngài buông tha cho bọn họ."
Theo lời đồn, Cố Kinh Mặc đồ sát tu giả chính là vì lấy tu vi những người này tế luyện thành tu vi của mình, mục đích là nhanh chóng tăng tu vi.
Cái này cũng giải thích nguyên nhân tu vi Cố Kinh Mặc tăng lên nhanh chóng như vậy.
Thể tu Kim Đan kỳ thể tất nhiên cũng cho là thế.
Nghe đại ca nói mấy tên còn lại nhao nhao biểu thị ý muốn cùng đại ca nhận lấy cái chết.
Ngay sau đó năm người tập hợp một chỗ ôm nhau khóc rống.
"Ta muốn tu vi của ngươi làm cái gì?"
Cố Kinh Mặc thật sự không hiểu: "Nếu như cần hấp thụ tu vi của người khác, vừa rồi ta có thể hút ba tên Kim Đan kỳ kia, vì sao ta