Tu giả Hóa Thần kỳ trước đó còn do dự, chưa từng xuất thủ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tại sao hắn lại theo tới Ma giới?
Hắn vừa rồi rõ ràng đã nhận ra, vì sao không xác nhận rồi ngăn cản?
Đạo lữ của lão tổ thật sự là Ma Tôn?!
Ma Tôn đó!
Bọn họ vậy mà lại xuống tay với sư tổ mẫu tương lai?
Hắn hiện tại thậm chí không thể nhớ tới môn quy, dù sao đệ tử Duyên Yên các không được ở bên ma tu, bằng không thì sẽ bị trục xuất khỏi môn phái.
Nhưng nếu người này là Già Cảnh thiên tôn thì sao?
Ai dám trục xuất lão nhân gia chứ?
Cũng không ai muốn để lão nhân gia rời đi, hận không thể mời về Duyên Yên các tọa trấn sư môn, cúng bái lão tổ tông như thấn trấn sơn.
Điều tệ nhất là thân phận của sư tổ mẫu tương lai mẫn cảm, nhân duyên của hai người họ sợ là sẽ bị rất nhiều vãn bối ngăn cản.
Hiện giờ, Cố Kinh Mặc còn giết nhiều tu giả Duyên Yên các như vậy, làm chuyện trở nên vô cùng phức tạp.
Kể cả là Già Cảnh thiên tôn, cũng không có cách nào xử lý việc này thích đáng được đi?
Vốn là nhân duyên chính phái khó có thể chấp nhận, giờ còn liên quan tới mạng người, sợ là...
Càng khó xử lý.
Một bên khác.
Cố Kinh Mặc ý thức được Huyền Tụng tới, trong nháy mắt có cảm giác an toàn, không còn gắng gượng chống đỡ nữa, dứt khoát ngã vào trong lòng Huyền Tụng hôn mê bất tỉnh.
Huyền Tụng bế nàng lên, nhìn về phía bọn đồ tử đồ tôn của mình: "Sắp xếp lại ngôn từ của các ngươi cho tốt, chờ ta ra thì báo cáo với ta."
Huyền Tụng nói xong ôm Cố Kinh Mặc quay người lại, nhìn xung quanh, thấy Đinh Du chỉ vào một hướng: "Động phủ của ta ở bên kia."
Huyền Tụng lập tức đi tới.
Đinh Du cố gắng chống người ngồi dậy, nhìn Huyền Tụng ôm Cố Kinh Mặc rời đi, lại nhìn đám tu giả chính phái ngoan ngoãn quỳ, đột nhiên cảm thấy thú vị, chỉ vào bóng lưng Huyền Tụng hỏi: "Hắn là ai?"
Tu giả quỳ dưới đất do dự đưa tay lau mồ hồi trên thái dương nói: "Già Cảnh thiên tôn."
Đinh Du nghe xong không khỏi nhướng mày, lập tức cười khẽ một tiếng.
Vậy mà là Già Cảnh thiên tôn...
Cố Kinh Mặc khổ cả một đời, cuối cùng có thể gặp một người có thể bảo vệ nàng ta như thế, tựa hồ cũng không tệ.
Nàng bò lại bên cạnh Đinh Tu, vén tóc Đinh Tu xem xét dáng vẻ của hắn, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Tu Nhi..."
Nhưng lần này, nàng không được đáp lại.
Ngay khi nangd đang tuyệt vọng lại nhìn thấy một cái pháp khí phi hành có tốc độ kỳ lạ tiến vào Túy Hương tông.
Thật đúng là sau khi hộ sơn đại trận bị phá cái thứ kỳ quái gì cũng có thể vào được Túy Hương tông.
Lầu các trên không kia chính là loại pháp khí phi hành dùng để hưởng thụ nên tốc độ rất chậm, lúc này lại nhanh đến mức hoang đường, giống như tám ngựa ngựa buộc vào một hạt đào liều mạng mà kéo.
Tất cả mọi người ở đây loáng thoáng nghe thấy tiếng hét chói tai của một nữ hài tử: "A a a! Cái pháp khí này điên rồi!"
Ngay sau đó, lầu các trên không cong vẹo rơi xuống đất, Vân Túc Nịnh đỡ Hoàng Đào leo ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì giật mình.
Hoàng Đào nhìn thấy Đinh Du và Đinh Tu, lập tức lên tiếng kinh hô: "Quỷ Vương! Tiểu Tu Nhi! Đây là thế nào?"
Vân Túc Nịnh nhanh chóng đến bên người Đinh Tu, cầm tay hắn chầm chậm chuyển linh lực chữa trị, đồng thời dò xét tình trạng của Đinh Tu, an ủi: "Hắn vẫn có thể cứu, Quỷ Vương ngài giúp ta đút mấy viên đan dược này cho hắn."
Đinh Du lập tức dùng thuật gột rửa làm sạch vết máu trên tay, mới nhận lấy đan dược Vân Túc Nịnh dùng khống vật thuật đưa tới, cẩn thận từng chút một đút cho Đinh Tu.
Vân Túc Nịnh đứng dậy đi xem tình huống của chư vị thiên tôn chính phái.
Mấy thi thể trên mặt đất đã không có cách nào cứu được, thương thế của những tu giả khác thì còn có thể chữa trị.
Lúc này, hắn nghe thấy Huyền Tụng truyền âm, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Huyền Tụng.
Hoàng Đào cũng vội vàng đi theo sau ca ca, nàng đã nghĩ đến có lẽ tình trạng của Cố Kinh Mặc không tốt lắm.
Vân Túc Nịnh đi vào động phủ của Đinh Du, nhìn thấy Cố Kinh Mặc nằm trên giường đá đỏ rực.
Hắn không có tâm tình tới để ý hoàn cảnh quá phong tình xung quanh, chỉ nghiêm túc xem xét tình trạng của Cố Kinh Mặc.
Hoàng Đào nhìn dáng vẻ của Cố Kinh Mặc gấp đến độ xoay vòng quanh, lại biết lúc này không thể quấy rối nên vẫn luôn yên lặng, sợ Vân Túc Nịnh phân tâm.
"Kính xin thiên tôn vận công chữa thương cho nàng, linh lực hội tụ về phía nê hoàn cung, nhớ kỹ phải nhẹ nhàng làm chậm tốc độ linh lực nghích chuyển trong cơ thể của nàng lại, thì có thể làm dịu tình huống lúc này của nàng." Vân Túc Nịnh nói xong, lấy mấy viên đan dược cho Cố Kinh Mặc dùng.
Vân Túc Nịnh nói với Hoàng Đào: "Muội cẩn thận chút giúp nàng lau mồ hôi, thiên tôn giúp nàng thuận linh lực, đại huyệt không tắc nghẽn sẽ làm cho máu của nàng phun ra, đừng sợ, đó là máu bầm, lau sạch sẽ là được."
"Được!"
Vân Túc Nịnh thấy hai người phối hợp vô cùng tốt, liền nói vào trong phòng: "Ta đi xem thương thế của Hạo Dạ Hồ Lang một chút, tên trên người hắn cần ta tự tay xử lý, nếu những người khác cưỡng ép rút ra sẽ làm thương thế trầm trọng hơn."
"Đi đi." Huyền Tụng nói.
*
Lần này, Túy Hương tông tử thương nghiêm trọng.
Khi Đinh Tu nhận được truyền âm của Cố Kinh Mặc vô cùng coi trọng, mấy ngày qua vẫn phái người ra ngoài điều tra, đồng thời cũng đề phòng.
Thế nhưng hắn đề phòng chính là những người của Ma môn, là đám người đeo mặt nạ, lại không ngờ tới đến tấn công bọn họ lại là tu giả chính phái.
Người đầu tiên xuất thủ, còn là Duyên Yên các!
Trong những năm này, hai giới vẫn luôn hòa bình, không có bên nào muốn ra tay trước, kẻ đánh vỡ hòa bình tồn tại giữa hai giới sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Nghìn tính vạn tính, cũng không tính được Duyên Yên các luôn luôn dĩ hòa vi quý, vậy mà làm chim đầu đàn.
Đầu tiên là trải qua Duyên Yên các và Tiên Đô các công phá hộ sơn đại trận, gi ết chết đệ tử bảo vệ Túy Hương tông, người chết hơn trăm người, người bị thương thì không đếm xuể.
Đến ngay cả Đinh Du cũng bị trọng thương, bị đoạt mất pháp khí bản mệnh.
Đinh Tu vì bảo hộ Đinh Du, giúp nàng ngăn cản công kích dày đặc như mưa mà mạng sống như treo trên sợi tóc.
Chính phái bên này, bị Cố Kinh Mặc gi ết chết ba thiên tôn, còn có hai tên thiên tôn khác chết, đệ tử chính phái cũng tử thương vô số.
Giương mắt nhìn qua, Túy Hương tông bị nhuộm đỏ, khe nhỏ trên đường đá đọng đầy máu, trên vách tường, cành cây là vết máu bắn.
Thi thể được chuyển đi, thi thế người chết xếp thành mấy hàng, Đinh Du nhìn mà mắt đỏ đục ngầu.
Những người kia đều là người từng theo hầu của nàng.
Không có bọn họ, nàng còn gì là Quỷ Vương.
Nàng chán nản đi tới trước cửa động phủ của Đinh Tu, thậm chí không dám vào, nàng không thể nhìn dáng vẻ mình đầy thương tích của Đinh Tu.
Cửa động phủ không đóng cửa, nàng có thể ở góc xéo nhìn thấy Vân Túc Nịnh duỗi tay vứt một cây tên xuống.
Trên ngón tay trắng nõn bệnh trạng của Vân Túc Nịnh dính đầy máu, máu với tay tạo thành khác biệt rõ ràng, ống tay áo của hắn cũng bị máu nhuộm dần.
Trên tên đều toàn gai ngược, cho dù là Vân Túc Nịnh tự mình lấy tên ra cũng không thể tránh khỏi kéo ra một chút da thịt.
Đinh Du đau lòng đến lồ ng ngực khó chịu, chỉ có thể vịn vách tường mới có thể đứng vững.
Cho đến khi nàng nghe Vân Túc Nịnh nói: "Quỷ Vương, hồn phách của hắn vỡ nát, ngài qua kia xem thử Già Cảnh thiên tôn đã xong chưa, sợ là chỉ có ngài ấy mới có thể tái tạo hồn phách của Hạo Dạ Hồ Lang."
Mới đầu Đinh Du hơi ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu được, sau đó bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
Nhưng trên đường tới tìm Huyền Tụng, nàng phải đi ngang qua nơi đặt thi thể, lòng bàn chân giẫm qua mặt đường đầy máu, nàng ôm ngực đi vào động phủ của mình, nhìn thấy Huyền Tụng còn đang vận công giúp Cố Kinh Mặc chữa thương.
Hắn thấy Đinh Du đến, hơi nghiêng đầu nói: "Nói đi."
"Hồn phách của Tiểu Tu Nhi vỡ nát."
"Ta có thể cứu."
Bốn chữ đơn giản đủ để Đinh Du nghẹn ngào, dùng giọng mũi trả lời: "Ừm..."
Chí ít còn có thể cứu được một người...
Lúc này một bộ hạ đắc lực trong tông môn tìm được Đinh Du, đỡ nàng đi ra ngoài.
Nàng ở một mình trong sân tĩnh tọa, hồi lâu không cử động.
"Quỷ Vương, vết thương của ngài rất nặng!" Bộ hạ vội vàng nói.
"Đúng vậy...!Bị thương quá nặng, cái gì cũng giúp không được, thậm chí không thể vận công giúp các ngươi chữa thương."
"Ngài đừng như vậy, ngài nên quan tâm thương thế của mình một chút, như vậy mới có thể dẫn người đến huyết tẩy Tiên giới."
Đinh Du không thể lập tức trả lời, nàng hiện tại còn có thực lực huyết tẩy Tiên giới sao?
Nàng thậm chí có chút áy náy, tuy nói Sơ Tĩnh tiên tôn và Vọng Chập tiên tôn không phải nàng giết.
Nhưng tu giả Tiên Đô các lại thật sự vì nàng mà đến, cũng là tu giả Tiên Đô các tiến đánh hung mãnh nhất.
Là nàng có ân oán với Tiên Đô các, là nàng liên lụy môn nhân của mình.
Nàng khoát tay ra hiệu các bộ hạ đi cứu chữa cho người bị thương, lại tiếp tục một mình tĩnh tọa.
Ngạo khí ngày xưa cũng không còn, lúc này đây lại ít nhiều chán nản.
Không biết qua bao lâu Huyền Tụng mới đi ra, hỏi: "Hắn ở đâu?"
Đinh Du lập tức đứng dậy: "Ngươi đi theo ta."
Lúc Huyền Tụng đến, Vân Túc Nịnh vừa thoa xong thuốc lên vết thương của Đinh Tu, đang tiến hành băng bó.
Hắn vào động phủ hỏi: "Thương thế của hắn như thế nào?"
"Rất khó giải quyết." Vân Túc