Chưởng Khống Tu Chân

Giết Người Trong Tâm Thế Không Hiểu


trước sau

- Giao ra Trân Trân?

Đúng lúc này, khi lão gia chủ Mao gia đang lâm vào thế bế tắt, không có cách nào kháng cự trước uy năng mạnh mẽ của Linh Nhân cảnh Vân Hà Bình, đành chuẩn bị tìm Trân Trân giao ra thì một giọng nói khá quen thuộc với lão liền vang lên, khiến mọi người đều dồn ánh mắt chú ý. Đặc biệt là Vân Hà Bình.

Nam Phong mang mặt nạ rất thông dụng đi đến. Hắn nói với Mao Huỳnh Kim.

- Chuyện giờ đã thuộc về ta, ngươi lui đi.

- Vâng, công tử.

Mao Huỳnh Kim thức thời, nhanh chóng rời đi.

Đợi Mao Huỳnh Kim lui ra xa, Nam Phong liền không nhìn Đào Mễ Lăng, chỉ trực diện đối nhãn với Vân Hà Bình, lãnh đạm hai chữ.

- Tại sao?

Vân Hà Bình biết rõ người trước mặt là một Linh Nhân cảnh, thậm chí hắn còn cảm ứng được người này chỉ vừa đột phá không lâu, sức mạnh tuyệt không thể nào bằng một Linh Nhân cảnh lâu năm như hắn. Nhưng quan trọng ở chỗ, người này trở thành Linh Nhân cảnh với độ tuổi thanh niên thì hẳn phải có thế lực lớn chống đỡ phía sau lưng. Hắn cần cẩn thận hơn để tránh gây ra xung đột với một gia tộc ít nhất là ngang trình gia tộc hắn.

Hắn chợt nói.

- Vân Hà Bình, người của Vân gia tại thành Trì Nam. Ngươi là ai?

Nam Phong hiểu Vân Hà Bình nói vậy là ý gì, nhưng tiếc là hắn đã quyết định từ trước, ngay khi hắn nghe được tên này đang muốn Trân Trân của hắn.

Nam Phong đứng tại chỗ không động, vẫn cách Vân Hà Bình một đoạn vài thước. Nhưng bất chợt một cơn gió thoáng qua, Vân Hà Bình lập tức nhăn mặt không vui, còn Đào Mễ Lăng thì đột nhiên rơi đầu, lẳng lặng ngã gục dưới đất mà không kịp phản ứng, máu tươi từ cổ ứa ra không ngừng.

Vân Hà Bình cảm thấy khó tin.

“Không ngờ, hắn chỉ vừa đột phá Linh Nhân cảnh lại có thể sử dụng linh lực nhuần nhuyễn đến trình độ này, không cử động vẫn tung được linh lực tựa như lưỡi gió, chẳng khác gì ta”.

Vân Hà Bình nghiêm mặt.

- Ngươi là đang muốn khai chiến với ta sao?

Nam Phong cười nhạt, nói lại cùng một hàm ý mà Vân Hà Bình đã nói với Mao Huỳnh Kim.

- Ngươi bị điếc, đúng không?

Phải, Nam Phong chính là đang muốn đánh nhau với Vân Hà Binh, Linh Nhân cảnh đối chiến Linh Nhân cảnh.

Hắn bây giờ đã là Linh Nhân cảnh rồi, không một lần đánh nhau với Linh Nhân cảnh thì làm sao biết Linh Nhân cảnh chiến đấu sẽ như thế nào, làm sao có thể vào sinh ra tử trong tương lai. Gặp Vân Hà Bình, người đang muốn làm gì đó tiểu miêu miêu của hắn chính là một cơ hội tốt nhất để hắn thử sức, đồng thời cũng chứng minh công trình nghiên cứu về sức mạnh, khả năng Linh Nhân cảnh bấy lâu của hắn.

Nếu hắn bị giết, vậy thì đó là số, hắn không oán trách.

Vân Hà Bình nghe xong thì thập phần tức giận, sức mạnh linh lực trong người lập tức trỗi dậy. Hắn chả cần bình tĩnh hay lo lắng xa xôi thêm nữa, giết người trước rồi tính sau.

- Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì để ta thành toàn! Phá Thương Chưởng!

Theo một cách thức vận dụng linh lực kỳ lạ, và cũng là để đảm bảo giết được người mà không uổng phí công sức, Vân Hà Bình đưa bàn tay phải lên, quơ qua quơ lại vài lần với tốc độ cực nhanh thì xuất chưởng, một bàn tay linh lực từ tay hắn liền bay ra, mạnh mẽ xông phá về phía Nam Phong.

Nam Phong có hơi khó hiểu, tại sao Vân Hà Bình lại phải hét lên “Phá Thương Chưởng” khi mà sức mạnh của Linh Nhân nào cũng như Linh Nhân nào, chưởng lực muôn hình muôn dạng thì cũng đâu có khác về đẳng cấp sức mạnh. Dạng búa gặp dạng bao thì cũng chỉ ngang sức mà thôi, hét lên làm gì cho mệt người.

Hắn vẫn an nhàn đứng tại chỗ, ánh mắt khẽ động, một lưỡi đao linh lực từ cơ thể lần nữa xuất ra, chém thẳng về phía Phá Thương Chưởng, cũng là phía Vân Hà Bình.

Vân Hà Bình thấy thế liền không khỏi cười lạnh trong đầu.

“Ngu si. Về “chất” của sức mạnh thì cứ cho là ta với ngươi gần như bằng nhau, nhưng chiêu thức ta vừa thi triển lại là đến từ một loại chưởng pháp tuân thủ quy luật đất trời, vận dụng ý chí và khí hưởng, dẫn đến pháp tắc chiếu rọi lên chưởng lực, khiến chưởng lực trở nên mạnh hơn ít ba lần so với khi ta thi triển đơn thuần. Một cái lưỡi đao linh lực thô sơ của ngươi thì làm sao có khả năng chống đỡ. Chưa kể, dù là nó có thể kỳ quái đối chọi, thậm chí mạnh hơn Phá Thương Chưởng của ta thì đã sao, quần áo ta mặc làm từ tơ sợi linh tằm, sẽ giảm đi một phần sức mạnh ta nhận phải, bên trong ta còn mặc bảo giáp do cha ta tặng sẽ phá tan mọi sức mạnh của Linh Nhân cảnh đánh đến, không phải Đại Linh cảnh trở lên thì không ai có thể đả thương được ta. Ngươi cứ chờ chết đi thôi”.

Chỉ là trong chớp mắt tung chiêu, lưỡi đao linh lực đơn giản của Nam Phong và chưởng lực phức tạp của Vân Hà Bình đã va chạm. Không ngờ, lưỡi đao linh lực vậy mà lập tức xuyên qua, phá tan Phá Thương Chưởng, ập đến người Vân Hà Bình.

Vân Hà Bình chứng kiến tình cảnh khó tin xảy ra, miệng vừa định bật thốt “không thể nào” thì hắn đã cảm thấy dường như có thứ gì đó đã chém qua cơ thể hắn, bảo giáp hắn mặc không thể ngăn cản hay bảo vệ hắn, khiến hắn chỉ kịp thời trợn mắt lên “không tin” liền gục ngã. Chết tức tưởi.

Nam Phong nhìn diễn biến thì hoàn toàn??? Vô số những dấu chấm hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, đầy quái lạ.

“Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra, linh lực của ta vậy mà lại phá tan được linh lực của hắn, bất ngờ giết chết hắn?”.

Với kiến thức tự suy diễn
của bản thân từ chính sức mạnh của bản thân, Nam Phong luôn cho rằng sức mạnh linh lực giữa Luyện Khí và Linh Nhân có khác, nhưng giữa Linh Nhân với nhau thì không thể khác. Cho nên khi hai chiêu thức vừa rồi chạm nhau, hắn nghĩ chúng đáng lẽ phải triệt tiêu lẫn nhau vì lượng linh lực hai bên tung ra gần như bằng nhau. Nhưng thực tế thì không, linh lực của hắn lại nhẹ nhàng phá hủy chưởng lực của Vân Hà Bình, tiến đến và giết chết Vân Hà Binh bằng một cách mà dường như Vân Hà Bình chấp nhận nó chém vào người, không chịu tránh đi dù hắn đủ thời gian.

Xem ra, sau cuộc chiến này hắn lại cần phải coi lại những nhận định của mình là đã sai ở đâu, đồng thời nhanh nhất gia nhập Học phủ Kỳ Lam để có kiến thức rõ ràng nhất về sức mạnh và khả năng của Linh Nhân cảnh chứ không phải đoán mò như bây giờ.

Sinh ra trong một gia đình nhỏ yếu, không có nhiều kiến thức liên quan đến sức mạnh, quả nhiên là một điểm bất lợi vô cùng lớn đối với con đường phát triển của hắn.

Nếu linh lực của hắn không tự dưng mạnh đến bất thường, giúp hắn giết chết được Hà Vân Bình, thì với khả năng phòng ngự của Hà Vân Bình, hắn tuyệt đối sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Từ phương xa tại sau một bức tường, Mao Huỳnh Kim chứng kiến hết thảy mọi chuyện, trong lòng liền tràn đầy sự khiếp sợ với Nam Phong. Bởi lẽ trong ánh mắt của một Luyện Khí cảnh như lão, Nam Phong chỉ đứng lặng một chỗ, còn Đào Mễ Lăng và Vân Hà Bình đều tự dưng ngã gục một cách đầy quỷ dị, như là bị Nam Phong giết chết cực nhanh mà không kịp phản ứng, cũng chẳng để lại dấu tích gì. Quá là khủng bố!

“Quả nhiên là người của một thế lực lớn. Chẳng cần nể nang, lo tính trước sau, thích giết là giết, không một tiếng động. Xem ra sau hôm nay, sinh tử của Mao gia đều phụ thuộc hết vào hắn rồi”.

Người chết là ở Mao gia, sớm muộn gì thế lực phía sau Vân Hà Bình cũng tìm đến Mao gia, nên nếu Nam Phong không bảo trợ, Mao gia sợ là khó thoát khỏi tai ương. Mao Huỳnh Kim nhận định không sai.

Mao Huỳnh Kim cố gắng bình tĩnh đi đến, cung kính hỏi thăm.

- Phong công tử, ngài không sao chứ?

Nam Phong nhạt lời, hỏi.

- Ngươi có biết chúng là ai không?

Mao Huỳnh Kim lần nữa nhìn lại hai cái xác, ít lâu sau thì trả lời.

- Người phụ nữ này là Đào Mễ Lăng, bà chủ của Mộng Xuân Lâu, nơi Trân Trân từng học việc. Còn người nam nhân này ta không biết, nhưng nếu đến từ thành trì, với lại còn trẻ như vậy đã là Linh Nhân cảnh thì hẳn thế lực phía sau cũng không phải dạng vừa.

- Vậy, nguyên nhân họ muốn Trân Trân?

Mao Huỳnh Kim vốn là gia chủ nên sự thông minh của lão có thừa, lão đáp.

- Phong công tử chắc cũng biết, Trân Trân nhà ta sở hữu mị cốt trời sinh, nam nhân muốn chiếm đoạt nó về làm nữ nhân bên cạnh là rất nhiều. Nên có lẽ nó đã bị Đào Mễ Lăng để ý, âm thầm tìm cường giả có thế lực lớn từ bên ngoài về để hiến tặng nó cho họ, riêng bà ta thì được hưởng lợi cực tốt. Ta đoán có khả năng cao là vậy, còn sự thật thì cũng chưa rõ.

- Trân Trân học việc ở Mộng Xuân Lâu đã bao nhiêu năm?

- Là khi nó gần 11 tuổi, đến nay đã 6 năm. Phong công tử hãy yên tâm, nó đến đó học cách câu dẫn nam nhân với hình nộm, chứ tuyệt không đụng chạm đến người thật, nên là hoàn toàn sạch sẽ.

Sợ là Nam Phong chê bai Trân Trân không được sạch khi biết nàng từng ở thanh lâu học tập cách thức mê hoặc nam, Mao Huỳnh Kim liền tranh thủ giải thích.

Nam Phong không nói gì với điều này, hắn lại hỏi.

- Các ngươi có biết Vân gia ở thành Trì Nam không?

- Cái này thì ta không biết, vì với gia thế của Mao gia, ta chưa đủ điều kiện để được vào thành Trì Nam hay các tòa tành tương tự. Nhưng nếu đã là thế lực sống ở trong thành thì khẳng định sẽ không thiếu người mạnh hơn Trấn chủ Dương Phong cự ngụ.

- Thành Trì Nam cách trấn nhỏ này bao xa?

- Nếu dùng ngựa chạy xuyên suốt ngày đêm thì nhanh nhất là 7 ngày, không thì trung bình 10, 11 ngày, lâu nhất tầm nửa tháng thời gian mới đến.

- Tốt. Vậy thu dọn xác đi, chôn cất hay hỏa thiêu, tùy vào trí tuệ của các ngươi.

Nói rồi, Nam Phong lập tức về phòng. Tranh thủ thời gian để tiếp tục làm những việc nên làm.

Mao Huỳnh Kim thật sâu nhìn bóng lưng hắn rời đi, sau đó cũng tìm người nhanh chóng dọn dẹp, thông báo Mao gia tai qua nạn khỏi khiến lòng vui mừng không xiết. Tiếc là một vài người thân của họ đã chết, nên họ cũng không thể vui được lâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện