Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng ĐêmSáng sớm hôm sau.
Diệp Phong mở mắt.
Giờ phút này, hắn cảm thấy cả thế giới biến thành đủ mọi màu sắc, trông rất quái dị, không nhịn được bị doạ giật mình.
"Má ơi, gặp quỷ!"Hắn gào to, toàn bộ Phiêu Miểu Phái bị kinh động.
"Chưởng môn sư thúc, ngài sao thế?"Đại đệ tử Thạch Lỗi vội vàng hỏi, Hoắc Vân Kiệt và Lý Kiều Kiều cũng đều lo lắng nhìn qua.
"Hình như ta bị mù rồi.
"Diệp Phong trợn trừng hai mắt, nhìn Thạch Lỗi đứng trước mặt mình, phát hiện trên người tên này toả ra ánh sáng năm màu không ngừng di động, cực kì chói mắt.
"Mù rồi?"Thạch Lỗi dùng tay vẫy vẫy trước mặt Diệp Phong.
"Nếu như ta không mù, tại sao nhìn trên người ngươi toàn ánh sáng vậy, chẳng khác nào anh em hồ lô bảy màu.
"Vẻ mặt Diệp Phong phiền muộn.
Tu tiên không thành, con mắt lại luyện mù trước, đúng là quá thảm.
"Chúc mừng chưởng môn sư thúc, người mở linh nhãn rồi!"Mấy đệ tử vừa nghe thế, không chỉ không bối rối, ngược lại còn phấn khởi hẳn lên.
Mặc Oanh cũng kết thúc tu hành, ngạc nhiên nhìn Diệp Phong.
"Trong một đêm đã mở linh nhãn, tư chất như này, căn cốt ít nhất cũng phải trung phẩm trở lên nhỉ?"Nàng là căn cốt thượng phẩm, trước đây dùng Linh Nhãn Dịch rửa mắt, cũng phải tốn ba canh giờ mới thành công, Diệp Phong một đêm đã thành công rồi, không chậm hơn nàng bao nhiêu.
"Cái gì, ta mở linh nhãn rồi?"Nỗi lo lắng của Diệp Phong bay biến toàn bộ, thay vào đó là gương mặt mừng rỡ.
"Chưởng môn sư thúc, để ta dạy ngài cách dùng linh nhãn, đầu tiên, phải học cách dùng suy nghĩ điều khiển mắt của mình, cho tới khi thuần thục đến mức có thể thay đổi giữa linh nhãn và mắt thường.
Trong này còn có rất nhiều chi tiết, ta kể từ từ cho ngài! " Thạch Lỗi nghiêm túc giảng giải.
Dựa vào sự giúp đỡ của hắn, Diệp Phong rất nhanh đã nắm bắt được cách thay đổi linh nhãn.
Chỉ cần suy nghĩ hơi thay đổi, Diệp Phong đã có thể nhìn thấy ánh sáng năm màu chuyển động trong thế giới.
Đó là linh khí của đất trời đang không ngừng vận hành.
Hễ là sự vật có ẩn chứa linh khí, đều không thể che giấu dưới cái nhìn của linh nhãn.
Ví dụ như Diệp Phong thi triển linh nhãn nhìn bạch hồ nhỏ, sẽ trông thấy có linh khí chuyển động bên trong cơ thể nó.
Nếu như không sử dụng linh nhãn, khung cảnh đôi mắt nhìn thấy sẽ giống như bình thường, có điều thị lực rõ ràng tốt hơn trước đây rất nhiều.
Một con kiến cách đấy mười mét có bao nhiêu chân, Diệp Phong cũng có thể nhìn được rõ ràng.
"Thì ra đây chính là người tu hành!"Biểu cảm của Diệp Phong dần dần trở nên hí hửng.
Hắn mở linh nhãn nhìn chính mình, sau đấy rơi vào trầm tư.
Trên người hắn vậy mà không có linh khí!"Chẳng phải mình có tu vi ư, sao lại không có linh khí được?" Diệp Phong ngớ người.
Hắn vội vã mở giao diện hệ thống, nhìn hàng đầu tiên.
Chưởng môn Diệp Phong (Luyện Khí tầng chín đỉnh phong +)Tu vi này tổng hợp từ bốn người Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều, Mặc Oanh trong môn phái, phía sau còn mang thêm dấu "+".
Điều này chứng tỏ tu vi của hắn còn cao hơn Luyện Khí tầng chín đỉnh phong một chút.
Thế nhưng, cho dù Diệp Phong mở linh nhãn vẫn không thể cảm nhận được tu vi trên người mình.
Thậm chí nhìn cũng không nhìn thấy.
"Hệ thống chó má, chuyện gì vậy?"Diệp Phong có phần tức giận.
Không có tu vi thì không có tu vi, thế mà lại thêm đằng sau tên mình dòng ghi chú "Luyện Khí tầng chín đỉnh phong +", cái này là hố người ta còn gì?Nhưng mà vẫn may, hắn đã mở được linh nhãn, về sau tự tu luyện lên cũng không thành vấn đề.
Diệp Phong không nghĩ nữa, vung tay lên: "Đi thôi, cùng tới thành Bạch Phù chiêu mộ đệ tử mới.
""Chưởng môn sư thúc, Tiểu Bạch thì tính sao?"Lý Kiều Kiều chỉ bạch hồ nhỏ trong lòng, nhóc này vẫn đang say giấc, nghe mọi người bàn chuyện cũng không tỉnh, thậm chí còn đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn.
"Mang theo cùng!"! "Soạt" một tiếng.
Phi kiếm chịu áp lực nặng nề, chậm rãi bay lên trời, hướng tới thành Bạch Phù.
Giữa không trung.
Diệp Phong quay đầu dùng linh nhãn nhìn xuống Phiêu Miểu Phong, phát hiện đỉnh núi có một vòng xoáy linh khí năm màu, nồng độ linh khí cao hơn những chỗ khác gấp mấy lần.
Đây chính là "phúc địa" trong truyền thuyết.
Đương nhiên chỉ là cấp thấp nhất, là một nơi hoàn hảo mà phần lớn môn phái hạ đẳng chọn lựa.
Nửa canh giờ sau.
Thành Bạch Phù, trên một quảng trường rộng lớn.
Nơi đây là "quảng trường Bách Tông" mà phủ thành chủ xây dựng riêng cho các môn phái, có hàng trăm cái bàn trống, lúc môn phái cần tuyển người, thường sẽ tiến hành ở chỗ này.
Bấy giờ sắc trời còn sớm, nhưng xung