Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng ĐêmMặc Oanh tra kiếm vào vỏ, tuy rằng cố gắng che dấu, nhưng Diệp Phong vẫn nghe được sự kinh hỉ từ trong giọng nói của nàng.
"Wow, nhanh như vậy!"Giả Vũ Lam, Lý Kiều Kiều đều kinh ngạc nói.
Ánh mắt Hạ Hà và Thu Cúc đang tu luyện cũng đều lộ ra ánh sáng kỳ lạ, thân làm thị nữ Giả phủ, các nàng mưa dầm thấm đất, biết được quá trình gian nan khi một môn pháp thuật đạt đến viên mãn.
Thế nhưng ở trong Phiêu Miểu Phái, pháp thuật viên mãn hình như cũng không phải chuyện quá khó khăn.
"Có thể theo tiểu thư gia nhập Phiêu Miểu Phái, thật sự là một chuyện may mắn của chúng ta.
" Hạ Hà và Thu Cúc nhìn nhau, trong lòng đều nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Cuối cùng, hai nàng vụng trộm nhìn Diệp Phong, cảm thấy vị chưởng môn này thật lợi hại, tùy tiện chỉ điểm đều có thể làm cho pháp thuật đến viên mãn, điều quan trọng là! Dáng dấp còn rất đẹp trai nữa!"Pháp thuật viên mãn rồi, không tệ!"Diệp Phong cũng không nghĩ tới ngộ tính của Mặc Oanh cao như vậy, mới được bao lâu mà đã viên mãn rồi.
Hắn nhìn sắc trời, cảm thấy đã khá muộn, nói: "Thời gian cũng không còn sớm lắm, các ngươi cũng không nên thức quá khuya, coi chừng rụng tóc.
Dứt lời, Diệp Phong nằm trên lưng Thiết Trảo Long Ưng, nặng nề ngủ thiếp đi.
"Thức khuya, rụng tóc?"Giả Vũ Lam hít sâu một hơi, hai tay nắm lấy mái tóc tươi tốt của mình, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Không thể nào!"Hạ Hà và Thu Cúc cũng bị dọa đến mức ngủ ngay tại chỗ.
Lý Kiều Kiều vô tội trừng mắt nhìn, tiếp theo liền lấy bạch hồ nhỏ làm gối đầu, cũng ngủ thiếp đi.
Ba người Âu Dương Phong, Âu Dương Vũ, Long Thiên Tinh tuổi còn hơi nhỏ, không chịu nổi, nên rất nhanh ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Mặc Oanh và Thiết Trảo Long Ưng mắt to trừng mắt nhỏ, giống như có một loại tư thế "Mặt trăng không ngủ ta không ngủ, ai ngủ người đó là rùa nhỏ".
Dưới màn đêm, ánh trăng như nước.
Trên bầu trời xanh, một đám mây trắng lơ lửn.
Một bóng dáng màu trắng thò đầu ra từ trong mây, quan sát dãy núi phía dưới.
Bỗng nhiên, bóng dáng thần bí này chú ý tới Thiết Trảo Long Ưng đứng trên đỉnh núi Phiêu Miểu Phong, lại nhìn thấy lửng mật đang nằm sấp ngủ trên bãi cỏ trước cửa, lại nhìn đám nhân tộc tu hành là Mặc Oanh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Về phần bạch hồ nhỏ, bởi vì bị Lý Kiều Kiều dùng làm gối đầu, cho nên nhìn không thấy.
Một lát sau, bóng trắng này bay về phía xa xa, không bao lâu, thân hình liền không ngừng thu nhỏ, dừng ở trước mặt một nam tử lãnh khốc có tai sói.
Người này chính là U Minh Lang bán hóa hình.
"Khởi bẩm Tiểu Lang Tướng, tiểu nhân phát hiện trên một ngọn núi có một môn phái, vậy mà lại thuần phục được cái gai trong đầm lầy phía Thành Đông.
" Bóng trắng này báo cáo những gì mình chứng kiến.
Nó không có thực thể, nhìn qua trông giống như một con chim mây trắng đang bay.
Tiểu Lang Tướng vừa nghe xong, hai mắt híp lại, nói: "Mặc dù không biết cái gai kia vì sao lại bị thuần phục, nhưng chúng ta có thể thử bắt đầu từ môn phái này.
"Nói đến đây, Tiểu Lang nhìn về phía chim mây trắng nói: "Bách Biến Thú, ngươi thích hợp với việc ngụy trang nhất, phụ trách tiếp cận ngọn núi kia, dụ dỗ nơi đó thành dũng sĩ tộc ta, hiểu chưa?"Bách Biến Thú chớp chớp mắt: "Tiểu Lang Tướng, vậy ngài thì sao?""Yêu khí của ta quá mạnh, hơn nữa đang ở giai đoạn hóa hình, không che dấu được, không tiện tới thành Bạch Phù quá gần.
" Nói xong, Tiểu Lang lắc mình biến mất trong rừng rậm.
"Nhưng mà! Người ta nhát gan mà!" Bách Biến Thú còn muốn nói cái gì đó, nhưng thanh âm lại dần dần nhỏ đi.
Thấy Tiểu Lang Tướng đã không thấy bóng dáng, nó biết, mình chỉ có thể bị ép buộc chấp hành kế hoạch xúi giục hỏng bét này.
"Ta muốn làm người, biến biến biến!"Bách Biến Thú niệm khẩu quyết cổ quái, thân hình