Đá bóng kết thúc trời cũng đã mờ tối, một nhóm thiếu niên cười vui vẻ tụ tập trong tiệm nướng, An hoà đồng hoạt bát nên rất nhanh đã làm quen được với tất cả mọi người.
Quân bắt chéo chân lười biếng nhìn An trò chuyện với mọi người đến hăng say.
Linh còn phải làm thêm Dương đưa cô về trước, ngồi phía sau cảm nhận từng mùi hương hormone nam tính của Dương làm cô có chút đỏ mặt, cô vẫn theo thói quen nắm lấy vặt áo cậu, Dương đưa tay ra phía sau vòng tay cô để lên eo mình.
Rất nhanh đã đến tiệm cháo, Dương chống hai chân dài xuống đất, cười dịu dàng nhìn cô gái, dặn dò.
- Có ai bắt nạt cậu thì nhớ mách tớ.
Linh nhìn gương mặt dịu dàng hơi đỏ lên vì nóng của cậu, áo thun bị gió thổi hơi phồng lên, cô cười gật đầu.
- Được.
Dương muốn xoa đầu cô nhưng tay có mồ hôi, Linh nhìn ra được chút biến hóa nhỏ này, cô đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cậu rồi nói.
- Về cẩn thận.
Dương phì cười nhìn cô gái khuất vào trong tiệm cháo, cậu quay xe đi về.
Về đến nhà trọ, Dương ném chìa khoá lên bàn rồi vào phòng tắm rửa.
Sau khi tắm xong vừa ngồi xuống ghế điện thoại đã vang lên, Dương nhìn qua tên trên màn hình rồi bắt máy.
- Hai ngày nữa chị lên.
Giọng nói điềm tĩnh của chị Khánh vang lên, Dương lười biếng dựa vào ghế gật đầu.
- Vâng.
- Sao em lại đánh người ta? Đừng nói với chị là em mất bình tĩnh.
Ngữ khí lạnh lùng không cho phép nói dối, Dương nâng khoé môi đáp.
- Tại em thích đánh.
Khánh hừ một tiếng, tựa hồ đứng dậy bước đi, hỏi.
- Có phải liên quan đến cô bé bán hàng cùng em ngày trước?
Dương không nói gì bởi vì cậu biết chị Khánh rất hiểu cậu, Khánh xoa ấn đường cầm lấy ly nước từ Vĩ rồi nói.
- Có thể em sẽ bị kỷ luật hạ luôn hai bậc hạnh kiểm, nặng hơn là bị đuổi học, ước mơ của em sẽ bị ảnh hưởng, có đáng không?
Từ nhỏ Dương đã muốn trở thành một quân nhân, cậu chống cằm nhìn ánh sáng vàng nhạt ngoài sân.
- Ước mơ em sẽ thực hiện được, chỉ cần là cô ấy thì sẽ không có sự do dự, chỉ cần là cô ấy mọi thứ đều xứng đáng.
Khánh có chút kinh ngạc, cô phì cười lắc đầu.
- Em trai của chị lớn thật rồi.
Dương lại không cười, cậu rất nghiêm túc đây là lời từ đáy lòng, chỉ cần là Ánh Linh thì mọi thứ khác đều không quan trọng.
Hai chị em trò chuyện một lát rồi tắt máy.
Bố mẹ cậu đều là người bận rộn, họ chỉ nghĩ đến kiếm tiền, tình nhân bên ngoài có thể xếp thành hàng dài.
Trong biệt thự rộng lớn hơn sáu trăm mét vuông cũng chỉ có hai chị em và bảo mẫu, một năm cũng chẳng gặp bố mẹ được hai lần, chị Khánh vì sợ cậu cô đơn hôm nào cũng sẽ về nhà, đến khi học năm nhất đại học lúc đấy Khánh mười chín còn cậu chín tuổi, họ sống ở ngoại ô thủ đô mỗi ngày Khánh đều đi xe đạp điện về nhà, cô không cho tài xế chở vì rất rắc rối, cô muốn tự lập.
Cứ như vậy được nửa năm, chị Khánh bị tai nạn vì đi về muộn trời lại mưa, từ đó Dương không cho chị Khánh về nữa, cậu chín tuổi đứng trước cổng to lớn tiễn chị Khánh chuyển đến ký túc xã của trường, khi xe ô tô đi khuất cậu lập tức chạy vào phòng khóc rất lâu.
Đứa trẻ đó thật yếu đuối Dương cười tự giễu, cậu nhìn mái tóc nâu vẫn còn ướt phản chiếu từ tủ kính, phải đi nhuộm đen rồi, không thể để chị Khánh tức giận thêm.
Hôm sau tan học Dương đi nhuộm lại tóc đen, khi về Linh ngắm đến ngơ ngẩn, cậu thở dài tiếc nuối biết vậy đã sớm nhuộm đen rồi.
Hai ngày qua rất nhanh, Dương để một tay vào túi quần đứng bên nhà xe, chiếc xe Audi màu trắng chậm rãi dừng lại.
Hai người đồng thời mở cửa xe bước xuống, cô gái xinh đẹp có khuôn mặt hao hao giống Dương, chỉ là đường nét nữ tính dịu dàng hơn, cô rất có khí chất dù chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần jean cũng đủ thấy cô là một người cao quý, có học thức uyên bác.
Người đàn ông cũng chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản áo sơ mi màu xanh dương và quần âu, gương mặt anh tuấn, khí chất nho nhã lạnh nhạt.
Vĩ cầm lấy kính màu đen từ tay Khánh hai người đồng thời bước qua, Dương nhìn mái tóc màu nâu tây ngang vai của Khánh rồi mỉm cười.
- Thật ngại quá hai anh chị phải nghe mắng rồi.
Vĩ cười cười vỗ vai cậu.
- Anh nghe giáo viên của em mắng thành quen rồi, chỉ là lần này có chút vượt trội.
Khánh lườm Dương một cái.
- Dẫn chị đi nhanh một chút.
- Dạ.
Dương đi