Trên đường đi vào phòng bệnh không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào hai người, mặt Linh đỏ lên, cô vỗ nhẹ tay Dương nói.
- Để em tự đi.
Dương chỉ lạnh lùng nhìn phía trước.
- Nếu em còn muốn cái chân của em sau này lành lặn thì đừng giãy dụa.
Linh thở dài, tai đỏ lên chôn mặt vào ngực cậu.
Dương hơi hạ mắt nhìn rồi nhếch môi.
Vào đến phòng bệnh, bác sĩ tặc lưỡi cau mày.
- Sao lại có vết thương sâu như thế? Đây là bị vật nhọn đâm vào mà.
Nếu không đến bệnh viện e là sẽ bị hỏng luôn chân rồi.
Linh đặt tay trên đầu gối, cảm nhận ánh mắt sắc bén của ai đó.
Trên đường về khách sạn, Linh vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương muốn hút một điếu thuốc nhưng lại sợ ảnh hưởng đến cô.
Cậu muốn hỏi thăm một chút về cuộc sống của cô, nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt đó, chắc cũng chẳng đáp lời thật lòng.
Linh nghịch ngón tay nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ở miền Nam không lạnh như miền Bắc, khí hậu chỉ ở mức mát mẻ.
Nhìn những ngôi nhà cao tầng bên ngoài, trời đã tối, ánh đèn xe đông đúc chạy qua vội về với gia đình, cô định hỏi thăm cuộc sống của Dương về những năm này, nhưng nhìn vào đôi mày cau chặt lại qua gương chiếu hậu, cô đành từ bỏ.
Quan hệ hai người cũng không còn thân thiết như ngày xưa nữa.
Đỗ xe dưới khách sạn mà Linh đang ở, Dương nghiêng đầu nhìn động tác đang chuẩn bị xuống xe của cô.
Cậu buồn bực nói.
- Tôi cũng không đè em ở đây, không cần phải sợ ngồi yên đi.
Tai Linh đỏ lên, cô chỉ định tự mình đi thôi mà.
Dương cầm túi xách của cô đeo lên người, Linh còn chưa kịp phản ứng cậu đã bước xuống xe, đi qua bên kia cúi người nhẹ nhàng bế cô lên.
- Em tự đi được.
- Em còn nói nữa tôi sẽ trực tiếp đưa em về nhà tôi.
Linh lập tức im bặt, nói đùa chắc, cậu có vị hôn thê rồi, cậu cứ bế cô như thế chắc chắn cô bé kia sẽ ghen cũng không chừng.
Nghĩ vậy Linh lại giãy ra, Dương cau mày ôm chặt cô, quay lại bước chân.
- Anh đưa em đi đâu thế? Bỏ em xuống.
- Em không ngoan, tôi đưa em về nhà dạy dỗ lại.
Lần này Linh bị doạ cho tin thật rồi, cô yên lặng nói.
- Đưa em về phòng đi.
Dương hài lòng nheo mắt nhếch môi, quay lại hướng lúc đầu, bế xốc cô lên Linh vội ôm lấy cổ cậu.
Phòng của cô ở tầng bảy, đi thang máy cũng không phải nhanh, cô gái trong lòng rất yên tĩnh, Dương cúi đầu nhìn rồi mỉm cười, cô đã ngủ rồi.
Tham lam ôm chặt cô hơn, theo lời cô, đi đến phòng 218, chìa khóa ở trong túi xách mà hiện tại cậu không cách nào lấy.
Cậu nghĩ ra một cách, ôm cô