Chân Chu đứng trên sân khấu, nhìn người nam nhân kia đi từ trong bóng tối về phía mình, khuôn mặt dần dần hiện lên trong mắt cô.
"Cô Tiết, chắc là cô không biết tôi, nhưng lần đầu tiên khi tôi tới Thiên Tân, em đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc."
Cuối cùng, hắn dừng trước sân khấu, mỉm cười nói.
Ngọn đèn trên trần nhà soi rõ từng đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt hắn, tầm mắt hắn rơi vào khuôn mặt Chân Chu, hai mắt không chớp, ánh mắt lấp lánh, bên cạnh không có một ai làm nền, nhưng người đứng ở đây không ai dám xem thường sự hiện hữu của hắn.
Trên người của hắn có khí chất của con người được người khác ngưỡng mộ, giống y như câu nói đầu tiên khi hắn nói với Chân Chu.
Trực tiếp, không che giấu, khiến người ta không thể quên.
Nếu như so sánh với Từ Trí Thâm, đây là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau.
Đa số thời gian, Từ Trí Thâm là một người chín chắn, suy nghĩ sâu xa, giống như một tảng đá giấu đi tất cả mũi nhọn vào trong mình, còn người đàn ông này, hắn là một lưỡi dao sắc bén chưa rút khỏi vỏ, nhưng cái vỏ kiếm ấy cũng tỏa ra ánh sáng khiến người ta đắm chìm.
Chân Chu ngẩn người.
Cô nhìn người đàn ông không biết từ đâu đi về phía cô, khẽ nhíu mày lại, có hơi quen.
Hình như là người đàn ông xuống xe đi vào nhà hàng với Từ Trí Thâm tối hôm qua.
Còn ở Thiên Tân...
Tầm mắt của cô dừng lại trên mặt hắn vài giây, ánh mắt lóe lên, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.
"Xem ra cô Tiết vẫn còn nhớ tôi."
Hắn nở nụ cười nhìn cô chăm chú, ánh mắt hơi lóe lên.
"Đàm Thanh Lân. Ba tháng trước khi ở rạp hát Đại Thăng tôi từng thấy cô Tiết và Thạch công tử ngồi chung trên ghế lô, khi đó cô Tiết rất xinh đẹp, vậy nên đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ."
Hắn dừng một lát, nhìn quanh bốn phía. "Mới rồi tôi vô ý đi ngang, bị tiếng nhạc ở nơi đây hấp dẫn, vậy nên đi vào xem một lát, nếu như có quấy rầy em, xin hãy thứ lỗi cho tôi."
Giọng nói của anh ta nghe cũng chân thành.
Chân Chu nhìn hắn, không nói gì thêm, trong tiếng xì xào bàn tán của đám vũ nữ khi thấy hắn, cô khẽ gật đầu, xoay người đi xuống sân khấu, tới phòng thay quần áo đổi lại quần áo của mình, khi đi ra ngoài, hắn đã không còn ở trong phòng khiêu vũ nữa, vẫn đang đứng ngoài cửa chờ cô.
"Cô Tiết, nói thật, khi thấy người khiêu vũ trên sân khấu là cô, tôi khá giật mình. Cô nhảy rất tốt, thực sự ngoài sức tưởng tượng của tôi, dùng từ "kinh ngạc" để hình dung cũng không có gì là sai."
Hắn đuổi kịp một bước, đi về phía trước cùng Chân Chu, cười cười nói nói.
"Cảm ơn." Chân Chu lễ phép nói tiếng cảm ơn, ánh mắt cô nhìn về phía xa, đi về phía thang máy.
Hắn cũng không nói gì nữa, vẫn bầu bạn bên cạnh cô, đưa cô tới cửa thang máy, khi cô đang đứng chờ thang máy, hắn bông nhiên hỏi. "Xin đánh bạo hỏi một câu, không biết bây giờ cô Tiết có bận gì hay không? Nếu như rảnh rỗi, tôi có thể mời tiểu thư đi ăn một bữa cơm được không? Một mình tôi không thấy đói bụng lắm, nhưng nếu có thể ăn một bữa cơm với tiểu thư, ăn gì tôi cũng thấy vui."
Chân Chu nói. "Cảm ơn lời mời của Đàm công tử, nhưng buổi tối tôi đã hẹn ăn cơm với người khác rồi, xin lỗi."
Hắn có chút tiếc nuối nhưng cũng nhanh cười, nói. "Không sao cả, thang máy tới rồi kìa."
Đợi thang máy dừng hẳn, hắn thay người phục vụ kéo cửa sắt, cười nói. "Tiết tiểu thư, rất vui được gặp em."
Chân Chu mỉm cười gật đầu với hắn, nói tạm biệt, sau đó bước vào thang máy.
Phục vụ kéo cửa sắt, Đàm Thanh Lân đứng tại chỗ nhìn thang máy đưa cô lên trên, nhìn bậc thang, đứng đó một mình.
....
Mới rồi Chân Chu từ chối lời hẹn ăn cơm tối của Đàm Thanh Lân là vì cô đã có hẹn đi ăn cơm tối cùng Thạch Kinh Luân, vừa về tới phòng nhưng đợi lâu mà cũng không thấy anh ta tới gõ cửa, ban ngày cũng không thấy anh ta đâu, có hơi kỳ lạ. Cô gọi điện thoại tới phòng của anh ta, điện thoại không có ai nghe, đang lo lắng, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, cô nghĩ là Thạch Kinh Luân tới, vội vàng chạy ra mở cửa, thấy một người phục vụ đứng ở bên ngoài, nhắn với Chân Chu, mình được Thạch tiên sinh giao phó, sáng nay khi Thạch Kinh Luân xuống lầu chuẩn bị gửi điện báo, đang đứng dưới quầy lễ tân thì thấy người của Thạch gia, đoán chắc Thạch đốc thúc đã điều tra được anh ta đang ở đây, may là Thạch Kinh Luân dùng tên giả, phòng cũng không kịp trả, lẻn ra ngoài bằng cửa sau, bảo Tiết tiểu thư đừng lo lắng cho anh ta, chờ khi nào anh ta tìm được chỗ ở mới, anh ta sẽ liên lạc lại với cô.
Người phục vụ nhắn nhủ với cô xong rồi đi. Chân Chu vừa giận lại vừa buồn cười. Nếu như đã không đi ăn cơm với Thạch Kinh Luân, cô cũng ăn qua loa rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, buổi tối có một tiệc rượu do đại sứ quán Anh tổ chức, buổi trưa, công việc của cô bù lu bù loa, cùng Đạo Sâm đứng ngoài cửa tiếp khách, bận rộn tới chiều tối, sau khi trời tối đen, cô tắm rửa rồi thay bộ lễ phục mình mua hôm trước, đi giày cao gót, sửa soạn xong xuôi, đi tới thang máy đúng giờ, quả nhiên đã thấy Đạo Sâm mặc Âu phục đứng ở đó đợi cô.
Khi thấy cô xuất hiện, ánh mắt Đạo Sâm dừng trên người cô một lát, cuối cùng còn "Wow" một cái khoa trương, nhún vai. "Juliet, cô có mắt nhìn thật đấy, rất hợp với bộ lễ phục này! Kỳ lạ thật, cô là phụ nữ Trung Quốc, sao mặc những bộ lễ phục này hợp thế cơ chứ? Cô quá đẹp, nói thật, nếu như cô không phải nhân viên đắc lực của tôi, tôi cũng không muốn mất đi một nhân viên giỏi, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cô."
Hắn nói xong cũng thấy bật cười.
Chân Chu uốn tóc, mặc váy dài có cổ màu xanh đậm, trước ngực thì che kín nhưng sau lưng lại khoét hình V, lộ ra cái gáy trắng nõn và cột sống quyến rũ, xương bướm bên trái và bên phải nửa hở nửa che, tay áo, cổ áo và vạt áo được thêu hoa, ngang lưng buộc một cái nơ con bướm, dưới chân là giày cao gót màu đen viền ren khiến người ta cảm thấy xinh đẹp khôn kể xiết.
Váy dài có màu xanh sẫm này không hợp để những người có cùng lứa tuổi với cô, nhưng cô thì khác, bộ váy này tôn làn da cô lên, phần lưng lộ ra bên ngoài và hai cánh tay trắng nõn mịn màng như mới ngâm trong sữa tươi, khuôn mặt trắng như người phương Tây nhưng vẫn có chút nét của người Á Đông, hơn nữa, cô còn khiến người ta cảm thấy dịu dàng, thanh thuần, trong xinh đẹp còn có cả sự quyến rũ của người phụ nữ, ai đi qua cũng phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Bận rộn chuyện công việc, lâu lắm rồi mới có một hôm được tới tiệc rượu, Chân Chu cũng cười, cúi đầu kéo làn váy.
"Chờ đã!"
Đạo Sâm như sực nhớ ra chuyện gì đó, bảo cô về phòng
chờ một lát. Một lát sau, quản lý khách sạn đưa cho cô một hộp trang sức, bên trong có một sợi dây chuyền.
Trong két bảo hiểm của khách sạn luôn có đồ trang sức để khách hàng thuê, có tiền thì đồ trang sức gì cũng có thể thuê được.
Chân Chu nhìn vào gương đeo dây chuyền, khi ra ngoài lần nữa, Đạo Sâm mỉm cười hài lòng, gật đầu. "Tất cả đều phải hoàn hảo, đây là chân lý sống của tôi. Bây giờ chúng ta đi được rồi."
Đại sứ quán cách khách sạn này không xa, hai bên cửa lớn đại sứ quán đậu rất nhiều xe ô tô, liếc mắt nhìn còn chưa thấy điểm cuối, thân xe sáng bóng phản chiếu ngọn đèn đêm ở Thượng Hải, bước vào bên trong, giống như một giấc mơ.
....
Chân Chu kéo tay Đạo Sâm, được đưa vào trong phòng tổ chức tiệc rượu ở đại sứ quán.
Trong đây đèn đuốc sáng trưng, tập hợp đủ các nhân vật nổi tiếng trong giới quân sự, chính trị, thương mại ở trong và ngoài nước, chí ít cũng phải mấy trăm người, người đàn ông nào cũng có bạn gái đi cùng. Đa số đàn ông mặc Âu phục, quân nhân mặc quân trang, có một số người khoác trường bào, phụ nữ ganh đua sắc đẹp, váy áo lụa là, khắp nơi đều là tiếng cười, tiếng cụng ly và tiếng nói chuyện, có cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung.
Khi cô đi vào trong, toàn bộ phòng đều đổ dồn ánh mắt nhìn cô, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người bên cạnh, đây thực sự không phải cô khoe khoang khoác lác gì. Đạo Sâm đưa cô đi, nhanh chóng hòa vào không gian xưa nay vốn hoàn toàn xa lạ với cô, mặt mỉm cười, liên tục giới thiệu cô với những người xung quanh, chào hỏi vài câu, như cá gặp nước, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã, nói năng đúng mực, hiếm có cô gái nào ở đây nói tiếng Anh lưu loát như cô, sau khi cô bước vào đây, bên người liên tục có đàn ông tới làm quen.
Mới bước vào trong cô đã thấy Đàm Thanh Lân, hắn đứng cách chỗ cô không xa, trò chuyện vui vẻ với người ta, hơn nữa, Đàm Thanh Lân khiến người ta chú ý, cũng là một trong số những bị khách được chú ý nhất tối hôm nay.
Đàm đã tới, nhưng cô không thấy Từ Trí Thâm đâu.
Khi cô và người khác cụng ly, nói chuyện, ánh mắt vẫn vô tình liếc nhìn xung quanh, không bỏ sót một góc nào.
Nhưng có lẽ là ở đây có rất nhiều người, cũng có lẽ tối nay anh cũng chẳng định tới, mãi mà cô vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của anh.
Cuối cùng cô chắc chắn anh vẫn chưa tới.
Anh rất cao, nếu như anh có mặt ở đây, cô đã sớm thấy rồi.
Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy thất vọng, mất mát.
Tối nay, cô hy vọng mình gặp được anh, nếu nhưng không gặp được, lòng cô lại không yên.
Trong tiếng vỗ tay, Will lãnh sự mới nhậm chức ở Thượng Hải lên sân khấu phát biểu vài câu, nói xong, ông tuyên bố vũ hội bắt đầu, tiếng nhạc Waltz vang lên, theo lệ cũ, Đạo Sâm mời người bạn gái đi cùng mình là Chân Chu nhảy điệu đầu tiên.
Trước khi tới đây, Đạo Sâm từng hỏi Chân Chu có thể nhảy một bài kiểu phương Tây được không.
Chuyện này không làm khó được Chân Chu.
Hết một bài hát, Chân Chu bị một người đàn ông cô mới quen mời nhảy, nhảy xong lại có một người tới mời.
Cho dù đây là một buổi vũ hội bình thường, nhưng từng cử chỉ, từng bước chân nhẹ nhàng, vài lần xoay trong của cô khiến những người trên sàn nhảy biết cô không phải người bình thường, khi khiêu vũ, bóng dáng của cô hấp dẫn rất nhiều ánh mắt bên ngoài.
Bài nhảy thứ ba hoàn tất, Chân Chu uyển chuyển từ chối lời mời, khi đang nói chuyện với người của Thi Đức Lợi thì Đạo Sâm tới, bảo sẽ giới thiệu cô với lãnh sự và phu nhân. Will phu nhân cảm thấy có hứng thú với văn hóa Trung Hoa Trung Quốc, muốn đi du lịch Bắc Kinh và Thiên Tân nhưng không biết tiếng Trung, Đạo Sâm hỏi cô có đồng ý giúp Will phu nhân hay không?
Chân Chu đứng dậy đi cùng Đạo Sâm, khi tới nơi, thấy lãnh sự đang nói chuyện với một người đàn ông Trung Quốc cao lớn, mặc quân phục, lưng thẳng tắp, chân đi giày da sáng bóng, người nọ đưa lưng về phía cô, cô không thấy mặt cũng không biết hai người họ đang nói gì, người đó nói một câu với lãnh sự, hai người đều nở nụ cười.
Một người phục vụ bê rượu tới, anh tiện tay cầm một chén rượu, nâng ly lên cụng ly với lãnh sự, phát ra tiếng lanh lảnh của thủy tinh đụng vào nhau.
Giọng nói quen thuộc, bóng lưng quen thuộc...
Cô nhắm mắt lại cũng nhận ra được.
Tim cô đập loạn, bước chân dừng lại.
"Will tiên sinh."
Đạo Sâm cười, chào hỏi. "Đây là cô thư ký Trung Hoa Trung Quốc mà tôi mới nói với ngài, Juliet rất giỏi, lại cẩn thận và tỉ mỉ, giúp tôi rất nhiều trong sự cố chìm thuyền lần này. Nếu Will phu nhân đã muốn đi du lịch ở Thiên Tân, tôi chắc chắn cô ấy sẽ là một người hướng dẫn viên kiêm phiên dịch viên giỏi nhất."
Will lãnh sự "à" một tiếng, nhìn về phía Chân Chu.
Ánh mắt của Chân Chu lại nhìn bóng lưng kia.
Cô thấy Từ Trí Thâm vẫn cầm ly rượu trong tay, anh uống một ngụm, khóe môi vẫn còn dư lại ý cười chưa tan, hờ hững quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.
Ánh mắt của anh rơi xuống trên người cô, ý cười bên môi đông cứng lại.
Cô lấy lại bình tĩnh, không nhìn anh nữa, khẽ hất cằm tiếp tục cấp bước, đi tới trước mặt lãnh sự, trong ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, mỉm cười nói. "Nếu đã vậy, tôi rất vui vì được phiên dịch và làm hướng dẫn viên cho Will phu nhân đây."