Cấp 3, đó vẫn là khoảng thời gian nửa đời trước Nguyễn Du Nhiên yêu thích nhất cũng lưu luyến nhất.
Khi đó, cô và Sở Niệm cảm giác bị vây trong cảm giác mơ hồ không hiểu rõ, chỉ biết xoắn xuýt trong trò đùa không biết chán "Cậu thích mình không?", "Sao cậu ấy cười với người khác?" "Có phải cậu ấy chỉ xem mình như em gái" của thiếu nữ.
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm sóng vai nhau đi trong sân trường, lúc này là kỳ nghỉ, lại là buổi trưa, không có nhiều người, nhưng hai người vẫn đeo kính râm, sóng vai đi bên nhau cho dù chỉ như vậy cũng thu hút liên tục người quay đầu nhìn họ.
Không thể quay trở về thuở niên thiếu.
Các cô cũng không thể giống như trước đây thoải mái tay trong tay đi trong sân trường.
Nguyễn Du Nhiên là người hay ra mồ hôi, nhất là khi căng thẳng hay vào hè, mồ hôi tay chảy ròng ròng, Sở Niệm thì vừa hay ngược lại với cô, một năm bốn mùa tay chân đều lạnh lẽo.
Khi đó, Nguyễn Du Nhiên đặc biệt thích nắm tay Sở Niệm, cô còn dõng dạc nói:
"Chị sẽ không ngại giúp em hạ nhiệt đâu ha?"
Sở Niệm nhìn người kia lãnh khốc vô tình nói:
"Ngại."
Cô nói xong muốn thu tay về, Nguyễn Du Nhiên lại cười xấu xa thêm lực nắm chặt tay người ta không chịu buông ra:
"Ngại cái gì? Buổi trưa này em vừa đút chị uống thuốc."
Sở Niệm đỏ mặt.
Bởi vì cô sợ uống thuốc, mỗi lần sinh bệnh cảm mạo đều là Nguyễn Du Nhiên nghĩ cách đút cô uống thuốc.
Bởi vì tới tháng luôn đau bụng, mẹ Sở kê cho cô rất nhiều thuốc Đông y, đối với Sở Niệm ngay cả thuốc viên Tây y đều không nuốt nổi mà nói, đơn giản là muốn mạng của cô.
Nguyễn Du Nhiên nhõng nhẽo rồi cứng rắn đều không có hiệu quả, cô hết cách, tự nhiên dùng cách dỗ con nít dùng trên người Sở Niệm, cô cầm cái lon sữa Vượng Tử màu hồng*, uống hết sữa tươi bên trong sau đó đổ thuốc vào, đưa cho Sở Niệm.
*Lon sữa Vượng Tử
Sở Niệm nhận lấy, ngửi ngửi, không thể tin được nhìn Nguyễn Du Nhiên:
Sở Niệm nhận lấy, ngửi ngửi, không thể tin được nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Cậu cho mình là con nít ba tuổi?"
Nguyễn Du Nhiên cười như một người mẹ hiền, vuốt tóc Sở Niệm:
"Ngoan nha, cục cưng, uống đi, dễ lắm."
Lúc đó mặt Sở Niệm thoáng cái đỏ lên.
Vốn dĩ Nguyễn Du Nhiên cho rằng Sở Niệm sẽ ném qua một bên thế nhưng Sở Niệm lại uống thật, trong quá trình uống tuy rằng có chút khó khăn, nhưng sau khi uống xong, Sở Niệm không chỉ không nổi giận mà còn đem chai Vượng Tử lưu giữ lại.
Hồi ức tận bây giờ.
Nguyễn Du Nhiên chạy đến tiệm bán đồ ăn vặt của trường.
Sở Niệm nhìn bóng lưng của người kia, rưng rưng nước mắt.
Rất nhanh Nguyễn Du Nhiên quay trở lại, 10 năm rồi, cô ấy dường như không có gì thay đổi, ngay khoảnh khắc cô ấy cầm lon sữa tươi Vượng Tử vui vẻ nhìn cô.
Mặc dù trên mặt cô mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại đổ mưa.
Nguyễn Du Nhiên dễ dàng mở nắp đưa cho Sở Niệm:
"Nè, bây giờ chúng cũng thay đổi, trước đây vỏ không lớn như vậy, Vượng Tử đều thay đổi rồi."
Sở Niệm nhận lấy, cô theo bản năng uống một ngụm, rất ngọt nhưng lại có chút đắng.
Hai người cứ như vậy đi trong sân trường, tuy rằng đã rất lâu chưa từng trở về nơi này nhưng mỗi ngóc ngách một một chỗ đều tràn đầy hồi ức ngọt ngào.
Đến trước khu lớp học, Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn lá quốc kỳ bay bay:
"Chị còn nhớ rõ không?"
Sở Niệm gật đầu.
Tất nhiên cô nhớ rõ.
Hồi cấp 3, Sở Niệm phát d.ục sớm hơn so với Nguyễn Du Nhiên, cao hơn người kia nửa cái đầu, khi đó đội nghi thức* tuyển người, Sở Niệm trực tiếp được chọn làm lực lượng chính.
*Nguyên văn là 护旗队 (tiếng anh là Colour guard) là đội giữ quốc kỳ trong quân đội
Mỗi ngày cô huấn luyện, Nguyễn Du Nhiên đều đi theo.
Trong đội đều là thiếu nam thiếu nữ khí chất tốt, hình tượng tốt.
Lúc mới bắt đầu Nguyễn Du Nhiên đi theo cũng không có sao, mỗi ngày cô cười tít cả mắt chờ Sở Niệm, nhưng sau này, mỗi lần đến lòng cô lại không thoải mái.
Kéo cờ chú trọng hợp tác của mọi người trong đội.
Mỗi bước tiến của mọi người đều phải đồng đều, thậm chí biểu cảm, nghiêng đầu đều phải giống như nhau.
Bởi vì để kịp tiến hành biểu diễn nhân kỷ niệm ngày thành lập trường nên huấn luyện cực kỳ khổ cực, có khi phải dùng thời gian lên lớp.
Nguyễn Du Nhiên cũng bỏ học chạy theo Sở Niệm.
Có một lần, trải qua gần một tiếng đồng hồ, nhiều lần huấn luyện, đội kéo cờ rốt cuộc cũng bước nghiêm cực kỳ soái, ngay cả đội trưởng huấn luyện cũng vỗ tay.
Mọi người đặc biệt hài lòng, Sở Niệm cũng hưng phấn, cô khẽ cười, bên cạnh đội phó Tống Dương là một người cao lớn khí chất rất soái, ở trong trường có biệt danh là tiểu Cổ Thiên Lạc, hắn vì quá kích động, tay ôm vai Sở Niệm, tuy rằng Sở Niệm nhanh chóng tránh ra nhưng mà cảnh đó vẫn đâm đau mắt Nguyễn Du Nhiên.
Đêm đến, cô tức giận vô cớ, Sở Niệm huấn luyện xong tắm rửa thoải mái đi đến tìm cô cùng nhau tan học, Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn người kia, tầm mắt rơi vào trên bả vai người kia.
"Đi thôi?"
Sở Niệm giống như bình thường mỉm cười với cô.
Nguyễn Du Nhiên liếc mắt:
"Mình hẹn người rồi, cậu tự đi đi."
Hẹn người?
Sở Niệm nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên tâm phiền ý loạn, cô biết bản thân nổi giận vô cớ rất dễ liên lụy người vô tội, cô không nói lời nào tự mình đeo cặp rầu rĩ cúi đầu rời đi.
Nói hẹn người gì đó. Chẳng qua là hẹn người già.
Khi đó Nguyễn Thu đến đón cô, mặc đồ rất thời trang dựa trước xe chờ cô, cười giống như hoa loa kèn.
"Ai da, Vương tổng, đây là con anh sao, thật xinh đẹp."
"Trời ơi, Tiểu Tống, lại đẹp hơn rồi."
"Đô Đô, chào dì đi."
...
Rõ ràng là trường học của cô nhưng mỗi lần Nguyễn Thu đến đều khiến cho cô cảm thấy như đại bản doanh của bà. Lên xe, Nguyễn Du Nhiên một mình ngồi phía sau bực bội, cô không lên tiếng nhìn ngoài cửa sổ mặc cho Nguyễn Thu nói thế nào đi nữa.
Về đến nhà, Nguyễn Thu lôi kéo Sở Thanh, lải nhải bên tai Sở Thanh:
"Chị cảm thấy Tiện Tiện của chúng ta giống như thiếu nữ hoài xuân."
Sở Thanh:
"Chị nói bậy bạ gì đó?"
Nguyễn Thu:
"Thật mà, em nhìn xem, đôi mắt to tròn vốn dĩ ngây thơ lại hiện ra sương giăng mưa lất phất đầy thâm tình."
Sở Thanh:...
Không biết là ai mang thai đẻ ra.
Buổi tối, Sở Niệm muốn gọi video cho Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên trực tiếp tắt máy.
Sở Niệm nhìn điện thoại, hàng lông mi dài khẽ động, cô yếu ớt thở dài.
Sở Niệm là một đứa trẻ ngoan, là con nhà người ta đúng nghĩa.
Ở phương diện học tập, các giáo viên đều nói, Sở Niệm cực kỳ có năng lực tự quản thúc bản thân, căn bản không cần đôn đốc, hơn nữa định lực rất mạnh, dường như không có chuyện gì có thể để Sở Niệm phân tâm.
Nhưng đêm hôm đó, ngay cả bài kiểm tra cũng không đụng tới.
Tiện Tiện cũng ở trong phòng buồn bực nửa tiếng, cô in một tấm hình rồi đi ra tìm hai mẹ.
"Hai mẹ xem, người này đẹp hay con đẹp?"
Hai bà mẹ nhìn người trong hình, đó không phải Cổ Thiên Lạc sao? Năm đó "Thần Điêu hiệp lữ" nổi danh đại giang nam bắc, Cổ Thiên Lạc ngoại hình bình bình không có gì lạ càng nổi khắp bầu trời.
Nguyễn Thu nở nụ cười:
"Đương nhiên là người ta, Cổ Thiên Lạc rồi."
Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức biến sắc.
Nguyễn Thu Ợ một cái:
"Đừng giận, con so với con điêu bên cạnh Cổ Thiên Lạc thì đẹp hơn, khí thế cũng đủ."
Sở Thanh:...
Cùng ngày, trong nhà bùng nổ cuộc quyết đấu xưa nay chưa từng có: thời kỳ trưởng thành vs thời kì mãn kinh.
Đến cuối cùng, hai mẹ con một người hừ lạnh một người nhìn bằng nửa con mắt, bắt đầu chiến tranh lạnh.
Ngày hôm sau Nguyễn Du Nhiên lại lén nhìn Sở Niệm huấn luyện, lúc này cô tìm một thân cây ẩn nấp phía sau, thậm chí còn đội cái nón màu xanh lá, cảm giác quả thật cùng thiên nhiên hòa làm một thể, không ai có thể nhìn thấy cô. Sở Niệm không có tập trung tinh thần, ánh mắt tự do không có mục đích vô tình quét qua khán đài, sắc mắt trầm xuống.
Huấn luyện được một nửa, Sở Niệm đi xuống nghỉ ngơi, cô uống một hớp nước đi thẳng về phía cái cây Nguyễn Du Nhiên đang ẩn thân.
Nguyễn Du Nhiên sợ đến tim đập "thình thịch". vội núp ra phía sau.
Sỡ Niệm tò mò nhìn người kia:
"Cậu đang diễn cây nấm hả?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Fu.ck.
Cây nấm đi ra, nhưng "cây nấm" không có thích phản ứng Sở Niệm, Sở Niệm nhìn vào mắt của cây nấm:
"Rốt cuộc cậu sao vậy?"
Nguyễn Du Nhiên không lên tiếng.
Sở Niệm cố chấp nhìn người kia, khi đó cô sẽ không làm nũng mà còn quật cường, thế nhưng đôi mắt ướt nhẹp... chọc người yêu thương.
Nguyễn Du Nhiên không chịu nổi, cô nhìn chằm chằm Sở Niệm:
"Cậu thích cái tên đội phó?"
Sở Niệm bối rối:
"Hả?"
Giọng Nguyễn Du Nhiên bất giác lên tông:
"Thì là cái tên con trai đen đen đứng như thiên hỏa côn*, ánh mắt giống như than quả bàng*!"
*烧火棍: Thiêu hỏa côn là loại công cụ mà trong nông thôn dùng để khơi lửa mỗi khi thêm củi vào hố lửa (không phải cái búa), dài khoảng 1m
Than quả bàng
Than quả bàng
Sở Niệm:..........
Nguyễn Du Nhiên vừa nhìn Sở Niệm chẳng những không có trả lời trái lại nở nụ cười, cô vô cùng tức giận quay đầu bước đi.
Sở Niệm nhanh chóng bước lên nắm tay người kia:
"Đừng đi."
Chỉ một câu này, Nguyễn Du Nhiên giống như bị chọc điên, cô rất tức giận:
"Cậu đừng kéo mình, hôm nay nói gì mình cũng phải đi, mình không muốn để ý tới cậu nữa."
Sở Niệm chậm rãi nói:
"Mình không có kéo cậu."
Nguyễn Du Nhiên:...
Gió thổi qua, mang theo hương hoa, một thiếu nữ xấu hổ.
Nguyễn Du Nhiên quả thực muốn bùng phát, Sở Niệm nở nụ cười, cô đi đến bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, nhìn vào mắt người kia:
"Mình không thích hắn."
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên giống như khỉ xoay một vòng 360 độ, cô nghĩ phải duy trì vẻ cao lãnh, thế nhưng khóe miệng nhịn không được giơ lên:
"Vì sao?"
Sở Niệm nhìn người kia suy nghĩ, qua nửa ngày cô cúi đầu cắn môi không lên tiếng, mặt lại đỏ đến đáng ngờ.
Nguyễn Du Nhiên thích nhất nhìn dáng vẻ xấu hổ của Sở Niệm, cô nắm tay người kia cười híp mắt:
"Là vì hắn không đẹp bằng mình?"
Sở Niệm:...
Nguyễn Du Nhiên:
"Nè, mình nói rồi, cái tên đen đó nào có xinh đẹp như thiếu nữ mình đây."
Sở Niệm:...
Đơn giản là ấu trĩ đạt tới trình độ cao rồi.
Hôm nay, Nguyễn Du Nhiên vuốt v3 cái cây năm đó cô ẩn thân, cười híp mắt nhìn Sở Niệm:
"Thật ra lúc đó nhìn thấy chị đỏ mặt, tim em đập kịch liệt, cực kỳ muốn hôn chị."
Lời này cô vẫn luôn giấu trong lòng, mặt dày Tiện Tiện cũng chưa từng nói ra khỏi miệng.
Hôm nay, cô cũng có thể buông xuống, nên nói ra.
Đúng vậy, nếu không nói thì cũng không cơ hội nói ra nữa.
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, trong mắt nổi lên lệ quang.
Càng đi về phía trước là khu rừng nhỏ nơi những đôi tình nhân yêu thích nhất, khi đó trời tối, toàn bộ khuôn viên trường đều vắng vẻ, ở nơi này cũng là "ngọa hổ tàng long", một hòn đá ném đi có thể k1ch thích đến gà bay chó sủa.
Sở Niệm qua sinh nhật 16 tuổi.
Nguyễn Du Nhiên tự mình xuống bếp, làm cho Sở Niệm một cái bánh kem cháy khét xấu không tả được, cô dẫn Sở Niệm đi đến rừng cây nhỏ, còn cắm nến để cho cô thổi.
Sở Niệm cúi đầu nhìn bánh kem, suy nghĩ một lúc, nói:
"Thật đẹp, cậu bắt chước núi lửa à?"
Nguyễn Du Nhiên:
"Không biết khen thì đừng khen, đây là núi lửa à? Đây là dựa theo gương mặt mình yêu thích."
Sở Niệm:...
Ngọn nến bị thổi tắt.
Hai người mỗi người một miếng ăn rất vui vẻ.
Đến cuối cùng, bánh kem cũng ăn xong rồi, ánh mắt sáng trong trẻo của Nguyễn Du Nhiên còn sáng hơn cả ngọn nến của bánh kem khi nãy:
"Bánh kem của mình ngon không?"
Sở Niệm gật đầu, tim chợt đập kịch liệt.
Cô có chút sợ... ánh mắt kia của Nguyễn Du Nhiên, lại có chút mong chờ... trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Nguyễn Du Nhiên liếm liếm môi:
"Niệm Niệm, cậu thật đẹp."
Sở Niệm cúi đầu, không dám nhìn người kia:
"Cậu còn chưa đưa quà cho mình."
"Đúng vậy, mình đang chuẩn bị tặng, cậu cúi đầu sao thấy được?" Giọng Nguyễn Du Nhiên mang theo chút chế giễu, Sở Niệm không có ngẩng đầu lên, hai lỗ tai ửng đỏ.
Nguyễn Du Nhiên nở nụ cười, một tay ôm eo Sở Niệm, một tay nâng cằm Sở Niệm, chống lại ánh mắt của Sở Niệm:
"Đến lúc đưa quà rồi nè ~"
Món quà này đưa đến.
Trời đất rung chuyển, chim nhỏ cũng xấu hổ che mặt.
Lúc còn trẻ Nguyễn Du Nhiên cũng là vận động viên chạy nhanh, giữ hơi thở không thể so với người bình thường.
Đến cuối cùng, cả người Sở Niệm không có chút sức lực, dựa vào người kia mà điều chỉnh hô hấp, cái miệng nhỏ của Nguyễn Du Nhiên còn léo nhéo:
"Trước đây nhìn hai bà mẹ không biết xấu hổ cũng không ngượng, lúc đầu cả nhà đang ăn cơm ngon lành, hai người này tự dưng nói muốn đi nhà vệ sinh, đi nhà vệ sinh chẳng biết làm gì mà đi có đôi có cặp, còn đi nhà vệ sinh trong phòng ngủ, có một lần mình đặc biệt săn sóc, thấy hai người đi hơn nửa tiếng cũng không ra, mình cực kỳ hiếu thuận đến đưa giấy, sau đó mình nhìn thấy, hai người họ đang ôm nhau dây dưa không rời, thấy mình đi vào, mặt họ còn đỏ, mình đưa giấy cho hai người sau đó cũng không biết họ có chùi hay không."
Sở Niệm nghe xong nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nguyễn Du Nhiên dán đến bên tai cô nói:
"Khi mình còn nhỏ thì đã có một tâm nguyện to lớn, nếu có một ngày mình có bạn gái, mình muốn dẫn người đó về nhà gặp mẹ của mình, sau đó đem mối thù mấy năm họ ân ái trước mặt mình trả lại họ, để cho họ biết cái gì gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước."
Sở Niệm:...
Chính là như vậy, cái miệng nhỏ nhắn Nguyễn Du Nhiên thuở thiếu thời đều có thể nói ra trăm ngàn lý do để đùa giỡn Sở Niệm.
Cô ấy thích nhìn cô đỏ mặt.
Mà Sở Niệm, thích nhất nghe người kia nói chuyện.
Chỉ là chớp mắt, đã nhiều năm qua rồi.
Lúc đi trên con đường nhỏ, Nguyễn Du Nhiên lẩm bẩm:
"Quá nhanh, thật sự quá nhanh, nháy mắt chúng ta đều ba mươi rồi."
Trước mắt họ các thiếu nam thiếu nữ vẫn ở nơi xưa cười vui trò chuyện, khuôn viên trường tất cả cũng chưa từng thay đổi, nhưng có điều gì đó dường như đã thay đổi.
Hai người đi về phía trước, đi đến phía dưới tàng cây toàn hoa anh đào.
"Còn nhớ nơi này không?"
Nguyễn Du Nhiên ngửa đầu, giơ tay lên, giống như thiếu nữ năm đó, hứng đầy một bụm tay đầy cánh hoa.
"Sao lại không nhớ chứ."
Sở Niệm vẫn luôn ẩn nhẫn, đây là nơi năm xưa hai người đính ước.
Cũng là nơi lần đầu tiên Sở Niệm chủ động khi Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên bên nhau thật lâu.
Khi đó, hai người vừa lên đại học, năng khiếu của Sở Niệm được phát hiện, cô cũng bắt đầu tham gia rất nhiều hoạt động quay phim chụp hình, cực kỳ bận rộn, số cơ hội gặp mặt Nguyễn Du Nhiên càng ngày càng ít, nhưng dù cơ hội ít đi nữa, mỗi ngày hai người đều phải gọi video.
Khi đó Sở Niệm quay chương trình truyền hình, thật ra cô không thích hợp với chương trình truyền hình, cô không thích nói chuyện cũng không thích bầu không khí sôi nổi, khi đó "Hằng Nga" vừa mới bắt đầu tiến vào thị trường thì đã bùng nổ trở thành xu hướng, ngay lúc đó mc hơi ghen tị ma cũ bắt nạt ma mới, không có chuyện gì cũng úp úp mở mở lời ra lời vào giống như đùa giỡn chèn ép cô mấy câu.
Buổi tối lúc Nguyễn Du Nhiên gọi video cho cô, nhận ra tâm trạng cô không đúng:
"Chị bị sao vậy?"
Sở Niệm mỉm cười:
"Không có gì."
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của người kia:
"Thật sao?"
Sở Niệm cúi đầu:
"Ừ, chị mệt, muốn ngủ."
Tuy rằng tắt video.
Nhưng tâm bị Tiện Tiện câu dẫn, cô không ngủ được.
Xuất thân của cô có là gì?
Nguyễn Du Nhiên Trực tiếp gọi điện thoại cho người chị trong chương trình, đối phương nghe là Nguyễn Du Nhiên liền cười tít cả mắt:
"Du Nhiên à, sao có thời gian gọi điện cho chị?"
Nguyễn Du Nhiên là con gái của Nguyễn Thu.
Mặc dù cô không có tiếng tâm gì nhưng mẹ cô là người chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể khiến cho giới giải trí lộn ba vòng.
Cô muốn biết gì chẳng phải quá dễ dàng sao.
Nguyễn Du Nhiên khi đó còn là sinh
viên, nhưng cũng có tính toán của riêng mình, ngày hôm sau, Sở Niệm tham gia quay, rõ ràng cảm giác được mc đối xử với cô có chút thay đổi, ngay cả đối diện với cô cũng có ý né tránh sợ hãi.
Sở Niệm ngẫm nghĩ, cô gọi điện cho Nguyễn Du Nhiên hỏi xem có phải người kia đã làm gì không.
Nguyễn Du Nhiên rất vui vẻ đem những việc đã qua nói cho cô nghe, người này tìm hai mẹ của mình giải quyết chuyện này.
Ai ngờ Sở Niệm sau khi nghe xong, không chỉ không cảm ơn cô, cũng chẳng cảm động mà chỉ trầm mặc chốc lát rồi nói:
"Sau này đừng làm vậy nữa."
Câu nói này chẳng khác nào thùng nước dội từ trên đầu đến dưới chân Nguyễn Du Nhiên, cô ngẩng người, lặng lẽ cúp máy.
Lòng tự trọng của Sở Niệm không phải mạnh mẽ như vậy.
Nguyễn Du Nhiên biết tính cách của Sở Niệm, cũng bởi vì khi còn nhỏ mẹ kế của Sở Niệm từng mắng Sở Niệm là "Mọt gạo" "Cái gì cũng phải dựa vào gia đình", cho nên Sở Niệm cố hết sức tự mình cố gắng tự lập.
Thế nhưng...
Hiểu thì hiểu.
Nhưng trong lòng Nguyễn Du Nhiên cũng cực kỳ khó chịu.
Chỉ là bản năng cô muốn Sở Niệm được tốt, không muốn bất kỳ kẻ nào tổn thương cô ấy, là sai sao?
Cô bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh.
Đêm khuya trở về nhà, Nguyễn Du Nhiên đi tìm Nguyễn Thu, Nguyễn Thu đang đắp mặt nạ xem tạp chí, sung sướng biết bao.
Nguyễn Du Nhiên đi qua nhìn nhìn:
"Mặt nạ này có mùi thúi."
Nguyễn Thu:
"Nói bậy*."
Nguyễn Du Nhiên:
"Đúng vậy, chính là mùi (đánh) rắm*."
*Đánh rắm và nói bậy đều cùng một từ nhưng khác nghĩa. Ở đây ông nói gà bà nói vịt.
....
Hai mẹ con vừa giơ cung bạt kiếm. Đúng lúc Sở Thanh trở về, Nguyễn Thu chạy tới líu ríu cáo trạng:
"Con gái em ăn hiếp người ta kìa."
Sở Thanh:...
Nguyễn Du Nhiên dám làm dám chịu:
"Là con ức hiếp mẹ, tâm trạng con không tốt, nhìn không nổi người khác vui vẻ. Ờ, con chính là gian ác vậy đó, cũng không biết người nào sinh ra con."
Sở Thanh:...
Nguyễn Thu:....
Hai bà mẹ già như họ rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Chẳng ai ngờ tới, lần này hai người chiến tranh lạnh giằng co nửa tháng.
Sở Niệm trở về trường, cô đến ký túc xá tìm Nguyễn Du Nhiên rất nhiều lần, bạn bè trong ký túc xá đều hết cách:
"Chẳng biết cậu ấy gần đây bị gì, trở về thì ngủ, ngủ rồi thì ăn, cũng chẳng chịu gặp người."
Sở Niệm nghe xong trầm mặc cúi đầu rời đi.
Khi đó cô dần dần nổi tiếng, tuy rằng vẫn chưa l3n đỉnh như sau này nhưng đi trong sân trường đã có vô số ánh mắt sùng bái dõi theo.
Bạn cùng phòng đem chuyện hôm nay Sở Niệm tới nói cho Nguyễn Du Nhiên:
"Tiện Tiện, hai người cãi nhau hả? Không gặp người ta? Cậu đừng hở chút giở tính tính, suốt ngày cậu chui rúc cũng không phải cách, người ta không phải người mới để mặc cho cậu ăn hiếp, người ta bây giờ là thần tượng rất nhiều người sùng bái."
Nguyễn Du Nhiên xem thường:
"Cậu ấy chính là thần tượng trên cao còn có thể quan tâm mình à? Sao cậu nhiều lời vậy, muốn ăn đòn?"
Tất cả mọi người sợ tính nóng nảy của Tiện Tiện, hai mắt nhìn nhau không dám khuyên nữa.
Cứ bế tắc như vậy.
Nguyễn Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi lập lời thề, lần này cô nhất định phải sửa cái tính đánh chết cũng không lên tiếng của Sở Niệm.
Ngày kia trường học có tiết mục, tất cả mọi người đều tự ùa về phòng biểu diễn, Sở Niệm vốn không thích náo nhiệt nhưng cô bạn Đại Hoa thần thần bí bí nói:
"Tiểu tiện nhân hình như cũng đi."
Đại Hoa là người bạn duy nhất của Sở Niệm, chỉ là sau này Đại Hoa không có tiến vào giới giải trí nhưng vẫn luôn duy trì liên lạc với Sở Niệm.
Sở Niệm nghe xong liền đi theo.
Sở Niệm đến gây ra ồn ào không nhỏ, chủ tịch hội học sinh đến mời cô:
"Niệm Niệm, em tới rồi, tới ngồi ghế VIP đi."
Sở Niệm không muốn nhận đặc cách này, nhưng liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên hai chân chéo nguẩy ngồi trước mặt đang ăn nho, cô gật đầu đi qua.
Nguyễn Du Nhiên không cần quay đầu cũng biết Sở Niệm tới vì cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, chính là mùi của người kia.
Cô tự mình nén giận, không quay đầu lại, thậm chí còn cực kỳ nhiệt tình nói chuyện phiếm với cô bé Ninh Ninh ở bên cạnh.
Ninh Ninh là sinh viên mới năm nhất đại học, cô gái này vừa vào đã sùng bái si mê Nguyễn Du Nhiên, quả thật là loại sùng bái ngưỡng vọng* thái dương, không có bất kỳ ý nghĩ không an phận.
*Ngưỡng vọng (kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ)
Lúc đó Nguyễn Du Nhiên cũng chính thức quay một quảng cáo kem Tiểu Bạch Dương.
Ninh Ninh mua một tủ chứa trong nhà, không chỉ xem quảng cáo mà còn là một fan cuồng.
Tuy rằng Nguyễn Du Nhiên không bị chứng sạch sẽ quá nặng như Sở Niệm nhưng bình thường cô vẫn cùng người khác giữ một khoảng cách, lần này trong lòng cô tức giận, tức giận Sở Niệm, Ninh Ninh lột nho cho cô, cô đều ăn.
Cô ăn một bụng nho, Ninh Ninh vô cùng vui vẻ, còn cố ý cầm khăn giấy lau miệng cho cô.
Sở Niệm ngồi ở phía sau mặt không cảm xúc thu hết tất cả vào trong mắt.
Mãi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Nguyễn Du Nhiên cũng không dám động.
Rõ ràng là cố ý chọc giận người kia.
Nhưng khí thế như núi lớn ép tới của Sở Niệm khiến cô không dám quay đầu lại.
Tim Nguyễn Du Nhiên đập kịch liệt, cô ngồi đó chờ người trên sân khấu và hội trường đi hết, cũng gần nửa tiếng mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Cô mới vừa đứng dậy quay đầu qua liền nhìn thấy Sở Niệm ngồi cách chỗ cô ngồi mấy ghế lạnh lùng nhìn cô.
Đây đã không phải Sở Niệm mà cấp một cấp hai cô có thể tùy tiện ăn hiếp.
Sở Niệm đã dần dần có khí thế chỉ cần nhìn đã khiến Nguyễn Du Nhiên líu lưỡi, Nguyễn Du Nhiên hít một hơi, ổn định lại tâm, điên cuồng chửi rủa.
- Gì chứ.
Tại sao cô phải sợ?
Cô là người ngay cả đường đường là Nguyễn tổng cũng có thể ức hiếp đến phát khóc cơ mà!
Nguyễn Du Nhiên tự lên dây cót tinh thần chiến binh cho mình, cô đứng lên vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng đi ra ngoài, Sở Niệm không nói gì, ngay khoảnh khắc cô lướt qua người, Sở Niệm liền giữ tay cô lại.
"Làm cái gì?"
Ác thanh ác khí* mang theo lãnh đạm cực hạn, Nguyễn Du Nhiên một chút cũng không nể mặt, nhưng lúc này lại không khống chế được khóe miệng muốn giương tới trời.
*Ác thanh ác khí (恶声恶气): Giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề
Sở Niệm không nói lời nào, cúi đầu vành mắt đỏ lên.
Nguyễn Du Nhiên chờ một hồi, muốn thoát khỏi tay người kia:
"Muốn làm gì? Câm điếc à, em còn có việc."
Sở Niệm ngẩng đầu lên, trong mắt đầy lệ quang, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên:...
Giết người!!!
Đối với Tiện Tiện mà nói đây quả thật là hơn cả ngàn vạn lời nói giết người.
Đến lúc sau, Nguyễn Du Nhiên vốn dĩ muốn duy trì khí thế cao lãnh nhưng bị Sở Niệm không biết vì sao lại lái xe chở đến khuôn viên trường cấp 3.
Xuống xe, lúc đầu Nguyễn Du Nhiên muốn thoát khỏi tay người kia nhưng Sở Niệm lại rất cố chấp nắm thật chặt.
Sở Niệm lôi kéo người kia bước đi vội vàng, Nguyễn Du Nhiên rất ít khi nhìn thấy Sở Niệm như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng sợ.
Không phải là...
Không phải là mấy chuyện như ngược vợ dưới cơn nóng giận xảy ra vụ án giết người vứt xác gì đó chứ...
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên lộp độp, đến dưới tán cây hoa anh đào, tay Sở Niệm chợt dùng sức, Nguyễn Du Nhiên không ngờ Sở Niệm dẫn mình tới đây, bất ngờ không kịp đề phòng thoáng cái ngã lên cây.
Sở Niệm bước lên phía trước, hôn Nguyễn Du Nhiên.
Sở Niệm mạnh mẽ chủ động như vậy khiến cho Nguyễn Du Nhiên bị dọa, ma trảo cùng lá gan giống như của tiểu bạch thỏ, một hành động nhỏ cũng không dám.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Sở Niệm chủ động.
Khi đó Tiện Tiện cũng không biết ngay khoảnh khắc cô bị ép đến con đường kia thì đã bắt đầu.
"Chị làm gì đó?"
Miệng của Nguyễn Du Nhiên đều bị sưng lên, cô nhìn Sở Niệm:
"Mười ngày nửa tháng không gặp mặt, gặp mặt liền ăn hiếp người ta? Nổi tiếng rồi thì bắt đầu tự cao tự đại hay gì? Có gì đặc biệt hơn người."
Nguyễn Du Nhiên mãi mãi ghi nhớ.
Đây là nơi trước đây hai người có nụ hôn đầu tiên, cũng là nơi cô được cầu hôn.
Ngày đó ánh trăng đặc biệt tròn.
Sở Niệm lấy hai chiếc nhẫn hột xoàn sáng đến mù mắt Nguyễn Du Nhiên.
"Du Nhiên... nếu như chị... chị nói..., chị làm tất cả chỉ là vì có thể không còn tự ti để đứng bên cạnh em, em có tin không?"
Nguyễn Du Nhiên nhìn chiếc nhẫn, cổ họng như mắc lông gà.
Vành mắt Sở Niệm đỏ lên, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên: "Chị không muốn em cười với người khác, không muốn em ăn đồ của người khác, thậm chí... thậm chí chị không hi vọng em liếc nhìn người khác dù chỉ một ánh mắt." Cô ôm Nguyễn Du Nhiên: "Hai mươi năm rồi, chúng ta hai mươi rồi, chị chờ không nổi nữa để có được em, gả cho chị nha, chị muốn em mãi mãi thuộc về chị."
Mãi mãi là bao lâu...
Hôm nay, mười mấy năm trôi qua.
Mãi mãi cuối cùng cũng không tránh được thực tế vô tình.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, nước mắt trên mặt cô chậm rãi rơi xuống, cô lau khô nước mắt, lắc đầu:
"Bắt đầu ở nơi nào, kết thúc ở nơi đó."
Cô bước lên ôm lấy Sở Niệm đã đồng dạng lệ rơi đầy mặt:
"Niệm Niệm, hôm nay chúng ta chính thức chia tay."
Không có khắc khẩu.
Không có điên cuồng như lần trước.
Lần cuối cùng Nguyễn Du Nhiên hôn lên trán Sở Niệm:
"Em buông tha chị, cũng là buông tha chính mình, chúng ta đều phải hạnh phúc nha."
Sở Niệm cắn môi, đau lòng muốn chảy máu, không có cô ấy hạnh phúc ở đâu. Nguyễn Du Nhiên hôn thật lâu lên trán cô, dường như muốn mang những đọng lại của yêu hận tình thù tất cả đều lưu lại ở nụ hôn này.
Sở Niệm tha thiết nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên:
"Du Nhiên, thật ra, khi đó chị..."
"Xuỵt." Nguyễn Du Nhiên đưa tay đặt lên môi, cô nhìn vào mắt Sở Niệm: "Em chờ lâu như vậy, đã sớm không muốn truy hỏi hay nhận lấy đáp án gì."
...
Đúng vậy, năm ấy Nguyễn Du Nhiên đau khổ truy tìm, cho dù van cầu cũng muốn biết được một đáp án.
Sở Niệm cũng không lên tiếng.
Hôm nay, Sở Niệm muốn giải thích nhưng người kia đã không còn muốn nghe.
Gió thổi qua, cuối cùng chỉ có tóc của hai người bay bay, không còn rung động lòng người, chỉ có buồn bã đau thương.
"Còn gặp lại không?"
Sở Niệm nghẹn ngào hỏi, Nguyễn Du Nhiên muốn cười thế nhưng cô cười không nổi:
"Tất nhiên rồi, em đã hứa với chị sẽ quay xong chương trình này."
Sở Niệm nhìn người kia, nước mắt lan tràn.
Cô nhìn ánh mắt thâm tình cuối cùng của Nguyễn Du Nhiên dành cho cô.
Nhìn người năm đó đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ vẫy tay, xoay người chậm rãi rời đi.
- Du Nhiên, từ nhỏ đến lớn trừ em ra, chị đã không còn gì nữa, sau này bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi chị được không?
- Tất nhiên được rồi, chị là vợ của em, chỉ cần chị không rời, em tuyệt đối không bỏ.
1
.....
Sở Niệm cũng không chịu đựng được nữa rồi, cô ngồi xổm xuống, nước mắt rơi đầy mặt, cô ôm lấy chính mình.
Năm ấy, là cô không từ mà biệt.
Hôm nay, người cô yêu nhất hận cô tận xương rốt cuộc cũng bỏ cô mà đi.
- ------Hết chương 22------