- Kỷ niệm chính là kỷ niệm, trừ bỏ đau thương không có bất kỳ tác dụng gì.
Lời nói này như kim châm tẩm độc, trực tiếp đâm vào lòng Sở Niệm, cô không nhìn Sawyer, chậm rãi nghiêng đầu.
Ở trong tiếng hoan hô của mọi người, Nguyễn Du Nhiên lau khô nước mắt, từ trên sân khấu đi xuống, tháo guitar trên người xuống tiện tay đưa cho Sawyer, nhìn Sở Niệm một ngồi uống rượu trong góc phòng phía xa xa, cô mím môi.
Sawyer rất vui vẻ:
"Nhục Ti, cậu tuyệt quá!"
"Cậu nói gì với cô ấy?"
Lúc trước, Sawyer khen Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cũng sẽ cùng cô vỗ tay tán thưởng hoặc là cười trêu chọc vài câu, mà hôm nay, ánh mắt của cô ấy nhìn Sở Niệm, giọng lạnh lùng như băng như thế này cô chưa từng nghe qua.
Sawyer ngẩn người, cô há miệng muốn nói lại không biết nói gì.
Vùng chân mày Nguyễn Du Nhiên nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén, ngay khoảnh khắc đó, Sawyer mới hiểu được, vì sao sau khi chị cô biết cô có cảm giác với Nguyễn Du Nhiên, vẫn luôn than vãn với cô đừng nên chọc người Nguyễn gia, lúc đó cô cũng không hiểu, trong ấn tượng của cô, chỉ cần là ở cùng với Nguyễn Du Nhiên, người này cười sẽ mang theo vẻ bi thương, chưa bao giờ có khí thế đáng sợ như bây giờ.
"Đừng có trêu chọc cô ấy."
Nói xong lời này, Nguyễn Du Nhiên không nhìn Sawyer mà đi về phía Sở Niệm.
Sawyer sững sờ ngồi yên tại chỗ, trong tay cô còn cầm cây đàn ghitar Nguyễn Du Nhiên đã đưa cho cô, dường như còn lưu lại độ ấm của cô ấy, nhưng lúc này, lòng cô lạnh lẽo.
Nguyễn Du Nhiên chậm rãi đi về phía Sở Niệm, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác người này cô đã từng nâng niu trong lòng, chẳng biết từ khi nào đã gầy đến vậy.
"Sở Niệm."
Nguyễn Du Nhiên cất giọng, Sở Niệm xoay người quay đầu lại nhìn cô, dưới ánh đèn neon, lệ quang dịu dàng.
Cô trầm mặc, chỉ chốc lát, cô nhìn Sở Niệm nói:
"Về nhà?"
Hai chữ "Về chưa", cuối cùng cũng đủ để sưởi ấm trái tim Sở Niệm, cô gật đầu, muốn đứng lên chỉ là đôi chân phía dưới lảo đảo, Nguyễn Du Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ Sở Niệm:
"Cô uống rượu?"
Sở Niệm chỉ uống một ly cocktail.
Dựa theo tửu lượng trước kia của cô mà nói, một ly căn bản chỉ là chuồn chuồn lướt nước, chẳng thấm vào đâu.
Thế nhưng ba năm nay, trên cơ bản một giọt rượu cô cũng chưa từng chạm vào.
Cho nên uống vào rất nhanh, cô liền có cảm giác phiêu phiêu choáng váng.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, trong lòng Sở Niệm chua xót, rất khó chịu, cô dựa vào Nguyễn Du Nhiên, lẩm bẩm:
"Khó chịu..."
Cô khó chịu.
Cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Trước khi trở về nước, ở trên máy bay cô đã từng thề tới thề lui, an ủi chính mình, chỉ cần Nguyễn Du Nhiên vui vẻ, chỉ cần cô ấy vui vẻ muốn cô làm gì cũng được.
Mặc kệ cô ấy oán cô cũng được, cố ý lạnh nhạt cũng được, cho dù... thích người khác cũng được.
Chỉ cần Nguyễn Du Nhiên vui vẻ, cô sẽ chúc phúc.
Nhưng thật sự đến ngày đó, Nguyễn Du Nhiên chẳng qua là cười rồi cùng người khác nói mấy câu, cô đã cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Nghĩ đến Nguyễn Du Nhiên sẽ thuộc về người khác... cái loại cảm giác này so với việc để cô trực tiếp chết trên bàn mổ còn khó chịu đau đớn hơn.
Nguyễn Du Nhiên đỡ Sở Niệm đi ra ngoài, cô cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Niệm, mím môi.
Sawyer cùng một người bạn từ bên cạnh cũng vừa đi tới, hỏi:
"Sao vậy?"
Nguyễn Du Nhiên không nói chuyện, cô chỉ thản nhiên nhìn Sawyer.
Sawyer bị nhìn cảm thấy có chút khẩn trương, hơn nữa người bạn bên cạnh không biết chuyện, cầm chìa khóa đưa cho Sawyer:
"Sawyer, cậu đưa hai người họ về đi, bên này còn có người bạn cần chào hỏi."
Sawyer gật đầu nhận lấy chìa khóa, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu nhìn Sở Niệm, bởi vì trực tiếp từ sân bay đến đây cho nên Sở Niệm chỉ trang điểm nhạt, cũng không đủ để che đi sắc mặt tái nhợt và mấy phần mệt mỏi rã rời.
Đi tới cửa, Nguyễn Du Nhiên suy nghĩ, một tay cô đỡ Sở Niệm, một tay kia cởi áo khoác trên người, khoác lên người Sở Niệm.
Đầu Sở Niệm vẫn còn đau, mấy năm nay, đau đớn của trái tim đã sớm khiến cho cô không còn cảm giác đau đớn ở những nơi khác, nhưng lúc này đây đầu cô đau đến muốn nứt ra, cô rất khó chịu, nhưng khi mùi hương cùng với độ ấm quen thuộc bao phủ lên người, mũi cô chua xót, đầu dường như không còn đau như trước.
Cả đường đều im lặng, Sawyer đi theo phía sau hai người, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên đỡ Sở Niệm.
Từ góc độ người ngoài nhìn vào, Nguyễn Du Nhiên cũng chỉ là đỡ cô ấy mà thôi.
Thế nhưng Sawyer nhìn rõ ràng trong mắt Nguyễn Du Nhiên có vài phần quan tâm.
Trong khoảng thời gian này, Sawyer cảm thấy Nguyễn Du Nhiên thay đổi, cô biết người này muốn thoát ra, cô cố ý nói với chị mình, hủy bỏ rất nhiều công việc trong nước, quay lại ở cùng Nguyễn Du Nhiên.
Các cô thành lập dàn nhạc, chơi với nhau rất hào hứng, mỗi đêm đều hưởng thụ từ âm nhạc mang đến.
Trên sân khấu Nguyễn Du Nhiên cuốn hút quyến rũ, Sawyer nhìn tâm đều ngứa ngáy, cô cũng không giấu giếm chút nào, cô là người yêu là yêu, không cần bất kỳ ai đồng ý hay cho phép.
Ngày kia, khi Nguyễn Du Nhiên tới thì có điểm là lạ, cô ấy tự nhiên uống ít rượu, cầm điện thoại rầu rĩ không vui.
Cô không biết Nguyễn Du Nhiên nhận được tin nhắn của Sở Niệm, chỉ là ở bên cạnh lặng lẽ làm bạn.
Chỉ chốc lát sau.
Nguyễn Du Nhiên rút ra một điếu thuốc, châm lửa, điều này làm cho Sawyer có chút bất ngờ, cô vẫn cho rằng Nguyễn Du Nhiên không hút thuốc.
Dưới ánh trăng mơ màng.
Nguyễn Du Nhiên u buồn trầm lắng, giống như mỗi một sợi tóc cũng nhuốm màu u buồn, tay áo và ngón tay vương vấn khói thuốc, tóc dài xõa trên lưng.
Cái loại cảm giác này...
Bây giờ Sawyer cũng không quên được.
Lặng lẽ hút xong điếu thuốc, Nguyễn Du Nhiên đứng lên, Sawyer đã trước cô một bước:
"Du Nhiên."
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sawyer, ánh mắt Sawyer khẩn thiết nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Cậu có thể... có thể..."
Cô muốn nói cho cô một cơ hội.
Thế nhưng dưới ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên, cô đột nhiên nói không nên lời.
Nguyễn Du Nhiên chợt mỉm cười, mặc dù là cười lại mang theo vài phần tiều tụy, cô vỗ vai Sawyer, giọng trầm thấp:
"Cậu mãi mãi là bạn của mình."
Một câu nói đại biểu cho điều gì, Sawyer thừa biết.
Sawyer thống khổ nhắm mắt lại.
Cô nhìn Nguyễn Du Nhiên chậm rãi rời khỏi đám người náo nhiệt, nhìn cô ấy cúi đầu, nhìn cô ấy lúc ở cửa nhìn ánh trăng phía xa xa.
Cô đơn là niềm vui của một người, niềm vui là nỗi cô đơn của một đám đông.
Nguyễn Du Nhiên cảm giác mình trong tình trạng kiệt sức, cô đã sớm mất đi năng lực của một người yêu.
Cô cho rằng cô sẽ rất vui vẻ.
Cô giống như tìm về được những năm tháng thanh xuân vô tư vô lự không quan tâm bất kỳ kẻ nào.
Cô đi chơi, đi đến những nơi ồn ào, cô đi hát, đi chè chén say sưa...
Sau đó thì sao?
Vì sao sau cuộc vui chơi đó đêm khuya vắng vẻ trở về nhà, cô chỉ có
thể một mình yên lặng rơi lệ.
Cô đang nhớ ai?
Cô đang lo lắng cho ai?
Đến cửa nhà, Sawyer giúp Nguyễn Du Nhiên mở cửa xe, Nguyễn Du Nhiên đỡ Sở Niệm đi xuống. Dọc đường về Sở Niệm khó chịu, cô cau mày, sắc mặt vàng như nến.
Nguyễn Du Nhiên đỡ Sở Niệm, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng thản nhiên:
"Được rồi, đến rồi."
Chỉ là...
Phần quan tâm này có thể gạt được ai?
Sawyer nghĩ đến vừa rồi ở quán bar, Nguyễn Du Nhiên nói một câu: "Bạn bè bình thường".
Bạn bè bình thường...
Sawyer muốn cười nhưng cô cười không nổi, bạn bè bình thường, cô cũng muốn như vậy.
Nguyễn Du Nhiên xoay người, cô nhìn Sawyer, dưới ánh trăng, nét mặt Sawyer cô đơn hiu quạnh.
"Sawyer."
Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng gọi tên cô ấy, cô có thể cảm giác được người trong lòng mình khi nghe thấy giọng cô gọi khẽ run lên.
Sawyer xoay người, đôi mắt mang theo lệ quang nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên mỉm cười với Sawyer:
"Cậu là một cô gái tốt."
Sawyer muốn khóc, cô nhìn người kia:
"Nhưng cậu không thích mình."
Cô chán ghét cái danh người tốt này.
Nguyễn Du Nhiên là cô gái Trung Quốc đầu tiên cô động tâm, cô không muốn buông tay như vậy.
Nguyễn Du Nhiên nhìn vào mắt Sawyer, chậm rãi nói:
"Mình không đáng để cậu thích, không cần lãng phí thời gian trên người mình."
Sawyer đối xử với cô rất tốt, sao cô lại không biết?
Cô đã từng từ chối rất nhiều lần nhưng Sawyer không chỉ không từ bỏ trái lại càng từ chối thì càng tiến mạnh hơn.
Chấp nhất như vậy... cô hiểu, bởi cô đã từng, chẳng phải cô đã từng chấp nhất như vậy với Sở Niệm sao.
Sawyer nghẹn ngào, nước mắt theo gò má chảy xuống, đôi con ngươi xanh nhạt khiến lòng người xao động:
"Nếu như mình nói mình sẽ không từ bỏ thì sao? Nhục Ti, cậu cũng không thể cho mình ít thời gian sao?"
Cô tin tưởng thời gian có thể chữa lành tất cả.
Trước đây cô cũng từng thích qua một người, cũng từng yêu sâu đậm, lúc thất tình cũng đau khổ, nhưng cô phát hiện chỉ cần 6 tháng, đau hơn nữa, tình cảm sâu đậm hơn nữa cũng sẽ bị thời gian bào mòn phai nhạt đi.
Cô cảm giác Nguyễn Du Nhiên lại không cho cô thời gian, cũng không cho chính mình thời gian.
6 tháng, cô rất có tự tin.
Nguyễn Du Nhiên trầm mặc trong chốc lát, cô nhìn vào mắt Sawyer, chậm rãi nói:
"Mình từng chờ hơn 3 năm."
Chỉ là câu nói sau đó, Nguyễn Du Nhiên lắc đầu, cô không nói thêm nữa, đỡ người trong lòng vào nhà.
Sawyer giống như cọc gỗ đóng đinh tại chỗ, cô bất ngờ cảm thấy bản thật buồn cười... đúng vậy, cô tin tưởng như đinh đóng cột là vấn đề thời gian, cô đều biết nhưng sao vừa rồi lại quên mất?
Nhục Ti từng đau khổ chờ người kia 3 năm.
Cô ấy quên được không? Cô có quên không?
Đèn bật lên, ánh đèn ấm áp chiếu khắp phòng, Nguyễn Du Nhiên đỡ Sở Niệm vào phòng ngủ, cả phòng đều là mùi hương trên người của Nguyễn Du Nhiên, Sở Niệm tuy rằng vẫn còn đau đầu, tuy rằng vẫn còn choáng váng không mở mắt ra được, nhưng vành mắt cô lên men, tâm cũng theo đó khổ sở bi thương.
Cô về nhà rồi...
Nhà của các cô...
Trong mơ, cô luôn muốn thả hồn theo những giấc mơ quay về liếc nhìn ngôi nhà này, cho dù chỉ là liếc mắt.
Thời gian trước đó, cô không ngờ mình còn có thể sống để trở về.
Nguyễn Du Nhiên đỡ Sở Niệm đến trên giường, cởi giày cho Sở Niệm, cô đi vào phòng tắm bưng một thau nước ấm đi ra, giúp Sở Niệm lau mặt.
Lau đi nước mắt, lau đi toàn bộ lớp trang điểm trên mặt Sở Niệm...
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, ánh mắt dừng lại thật lâu, chẳng biết qua bao lâu, Sở Niệm chậm rãi mở mắt, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cũng đồng dạng nhìn cô, hai người đối diện nhau trong chốc lát, Nguyễn Du Nhiên đứng lên, chậm rãi đi đến phòng kế bên.
Phần ấm áp đã rời đi.
Sở Niệm cô đơn co mình trên giường.
Cô đã nói với chính mình rất nhiều lần phải kiên cường, nhưng đến thời khắc này... cô đau đớn khổ sở hối hận đến muốn phát điên.
Cô cắn môi, nhắm đôi mắt lại.
Nguyễn Du Nhiên kéo cánh cửa phòng sát vách, Tiểu Tao đã sớm nghe thấy âm thanh, nó ngoắc đuôi làm nũng, muốn nhảy lên trên người Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên ôm lấy nó, hôn lên trán nó:
"Mẹ con đã trở về, đi xem đi."
Lời vừa dứt.
Tiểu Tao dường như không chút do dự đập lên Nguyễn Du Nhiên, từ trong lòng cô nhảy xuống, như con quay chạy ào vào phòng ngủ.
Khi nó nhìn thấy người nằm trên giường, chóp mũi đen của nó vì kích động mà hiện ra bong bóng nước, trong miệng phát ra tiếng rên rĩ giống như một đứa trẻ ấm ức bị vứt bỏ.
Sở Niệm từ trên giường ngồi xuống, cô nhìn Tiểu Tao, cánh tay vừa giơ ra Tiểu Tao đã nhảy vút lên, không kịp chờ đợi, nó nhảy vào lòng cô, ra sức li3m mặt cô, cơ thể nó vì kích động mà run lên, bộ lông trên người nó dựng lên.
Sở Niệm ôm lấy Tiểu Tao rơi nước mắt, cô không ngừng hôn lên nhúm lông mềm mại trên đầu của Tiểu Tao:
"Mẹ đã trở về... đã trở về..."
Trong miệng Tiểu Tao phát ra tiếng ư ử, đuôi nó lắc lắc giống như quạt máy, nó dùng sức dúi lên người cô.
Mà Nguyễn Du Nhiên ngồi trên sofa phòng kế bên, không bật đèn, một mình ngồi đó lệ rơi đầy mặt.
- -------Hết chương 27--------