- Em có thể.
Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô kinh ngạc nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm lại giống như đã thành thói quen, mặt mày rạng rỡ, cười như không cười hỏi:
"Sao, em không thích hay là muốn giả ngu?"
Khí tràng nổi lên rồi.
Nổi lên rồi!
Dáng vẻ này của Sở Niệm khiến người ta chết mê chết mệt.
Chân Nguyễn Du Nhiên hơi nhũn ra, tay Sở Niệm ôm eo cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
"Em không muốn sao?
Không muốn sao?
Quả thật cô... cô muốn tới phát điên rồi.
Sở Niệm nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên một hồi, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, chỉ một ánh mắt cũng hòa tan Nguyễn Du Nhiên, cô dịu dàng vén tóc dài bên tai của Nguyễn Du Nhiên, hôn lên tai Nguyễn Du Nhiên:
"Cảm ơn em."
Nguyễn Du Nhiên đỏ mặt nhìn Sở Niệm, chết tiệt, tại sao vào những lúc này nhất định phải nói những lời trịnh trọng như vậy? Muốn giày vò cô sao?
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán, chóp mũi, môi Nguyễn Du Nhiên, vô cùng thành kính...
Sở Niệm nắm tay Nguyễn Du Nhiên đặt lên lồng ng.ực của mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Nếu em không rời, chị nhất định không buông."
Nước mắt của Nguyễn Du Nhiên cuối cùng cũng chảy xuống.
Sở Niệm hiểu cô.
Tuy rằng cô không nói nhưng Sở Niệm hiểu rõ những lo lắng sốt ruột khổ đau mấy ngày nay của cô...
Sở Niệm hôn khô từng giọt từng giọt nước mắt của Nguyễn Du Nhiên, lúc này đây cô đối với cô ấy chỉ có thể dùng hai chữ "dịu dàng" để hình dung, khóe môi của cô luôn treo ý cười khẽ, lúc đẩy Nguyễn Du Nhiên ngã lên giường lớn, cô vẫn duy trì nụ cười.
Cô yêu Nguyễn Du Nhiên.
Yêu đến mức không có cách nào dùng bất kì ngôn ngữ gì để diễn tả.
Đối với thế giới tối tăm lạnh lùng tàn khốc nhẫn tâm thì Nguyễn Du Nhiên là sự ấm áp duy nhất, cũng là hi vọng để cô sống tiếp.
Tư thế này...
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Niệm, SỞ Niệm chống hai tay lên giường cúi đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, tóc dài như thác đổ mang theo mùi hương thoang thoảng, "chơi đùa" trên mặt Nguyễn Du Nhiên.
Lúc này còn dùng lời gì để nói?
Nguyễn Du Nhiên cũng không rụt rè nữa, cô ôm cổ Sở Niệm, dùng sức kéo Sở Niệm vào lòng mình.
Thật ra nhũ danh Tiện Tiện của Nguyễn Du Nhiên cũng không phải hữu danh vô thực.
Năm đó, Nguyễn Du Nhiên một mặt vừa cởi nút áo một mặt dõng dạc trêu đùa Sở Niệm:
"Em là người con gái đối ngoại hoàn hảo, đối nội thì đủ xinh đẹp hấp dẫn chọc người ngứa ngáy từ trong xương cốt, chị có muốn thử không?"
Sau khi SỞ Niệm "nếm" thử, quả thật Tô Đắc Kỷ cũng chỉ thế thôi.
...
Chính Trực chưa bao giờ nghĩ tới, ngày hôm sau bữa sáng vẫn không có ai làm cho mình ăn.
Tuy rằng chạnh lòng.
Tuy rằng cảm thấy mình đáng thương.
Nhưng cũng xem như đã quen rồi, lần này Chính Trực biết lấy điện thoại bàn gọi điện cho bà nội, nghiêm túc đọc thuộc làu số điện của bà nội, bàn tay nhỏ ấn số, gọi đi.
Bên kia, Nguyễn Thu và Sở Thanh đang ngủ, Nguyễn Thu mơ mơ màng nghe điện thoại:
"A lô? Ai vậy? Có lương tâm không hả, bây giờ là mấy giờ mà gọi điện cho tôi?"
Chính Trực trầm ngâm giây lát, sau đó nhỏ giọng nói:
"Bà nội, là con."
Nguyễn Thu ngay lập tức ngồi dậy, bà nắm chặt điện thoại:
"Cháu gái bảo bối, con có chuyện gì?"
Sở Thanh vừa nghe thấy là Chính Trực bà cũng vội vàng ngồi dậy, dán tai vào điện thoại của Sở Thu nghe.
Chính Trực nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, chua xót trong lòng chốc lát, sau đó lẩm bẩm:
"Hôm nay đổi lại, mẹ bắt đầu đánh mommy, đánh lâu lắm rồi."
Nguyễn Thu:...
Sở Thanh:...
Hai đứa kia thật sự quá đáng!
Thời điểm hai người mẹ già đuổi giết tới nhà, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm rốt cuộc cũng rời giường, hai người vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Sở Niệm rất hiển nhiên chột dạ, cô cúi đầu đút Chính Trực ăn, không dám ngẩng đầu nhìn hai mẹ.
Sắc mặt Nguyễn Du Nhiên thì hồng hào, tay cầm trái táo, cắn "rồn rột", nói:
"Mẹ, ánh mắt đó của mẹ là sao? Sao đây? Chuyện này chẳng phải quá bình thường à? Mấy năm nay nếu mommy không thoải mái với mẹ, mẹ trẻ được vậy à?"
Ai không từng trải qua tuổi trẻ, diễn ngây thơ cái gì.
Nguyễn Thu quả thật muốn xé cái miệng của đứa con này, Sở Thanh đi qua, bà ôm lấy Chính Trực.
Bà có thể cảm nhận được Chính Trực tủi thân, dáng vẻ muốn nói lại nói không nên lời, chỉ đành buồn phiền ăn cháo.
Ăn hết một chén cháo.
Chính Trực ngẩng đầu nhìn Sở Niệm, nói:
"Mẹ, con nghĩ kỹ rồi."
Sở Niệm giật thót tim, ngay lúc đó cô muốn che miệng con gái, sợ con nói ra những lời khiến cho người ta xấu hổ.
Chính Trực chớp chớp đôi mắt đen láy, giọng rành mạch:
"Con nên đi nhà trẻ."
Nguyễn Du Nhiên lắp bắp kinh hãi:
"Tại sao?"
Chính Trực nhìn mommy của mình, nói:
"Con biết cả nhà không ai muốn nhìn thấy con, qua nhà bà nội thì hai bà cũng không muốn con làm phiền..."
Chính Trực là một đứa trẻ đáng thương, không ai thích.
Lời này làm cho bốn người đỏ mặt tía tai.
Chính Trực cúi đầu, chậm rãi nói:
"Con vừa học được một bài hát mới."
Nguyễn Thu nhanh chóng tiếp lời:
"Ui cha, xem cháu gái của bà đa tài đa nghệ chưa này, mau hát cho bà nội nghe, trở về bà nội nhất định tìm người thu âm làm album cho con."
Quả là khí khái của người giàu có hào sảng.
Chính Trực ngâm nga:
"Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất..."
*Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=Nst3wYZRxA8
Mọi người:...
Giọng điệu của Chính Trực thực chuẩn xác, giọng cũng rất êm tai, quan trọng là bé con vừa hát nét mặt diễn đạt cũng phù hợp với tâm trạng của bài hát, làm cho mấy người lớn đều đau lòng.
Nguyễn Du Nhiên bước tới ôm lấy con gái, hôn lên trán con, nghiêm túc nhìn vào mắt Chính Trực hứa hẹn:
"Mommy lấy nhân cách của bà nội con ra thề, tuyệt đối sẽ không đưa con tới nhà trẻ, mommy và mẹ sẽ yêu con thật nhiều thật nhiều."
Nguyễn Thu đen mặt, bà cũng chạy qua, ôm lấy Chính Trực:
"Bà lấy nhân cách của mommy con ra thề, tuyệt đối không đưa con đi nhà trẻ, hai mẹ con không quan tâm con, vậy lát nữa đi theo bà nội về nhà bà nội, bà làm món ngon cho Chính Trực nha, cháu gái bảo bối đừng khó chịu nữa nha."
...
Sáng ngày hôm sau.
Chính Trực mang cặp sách nhỏ, sau cuộc gọi của Nguyễn Thu cho nhà trẻ thì Chính Trực chính thức nhập học.
Lúc Sở Niệm đưa Chính Trực đi học, nhìn thấy dáng vẻ con gái mặc đồng phục học sinh mặt thì sụ xuống, Nguyễn Du Nhiên cũng giả vờ xoa xoa khóe mắt không có chút nước mắt nào, cô ôm cánh tay Sở Niệm cùng chào tạm biệt Chính Trực.
Nói ra cũng thật trùng hợp.
Chính Trực lại tình cờ gặp lại cô bé tên Tô Tiêu Vũ trong cuộc phỏng vấn lần trước, nhìn thấy Chính Trực liền nhảy tới giúp đỡ, Tô Tiêu Vũ mặc váy hồng nhạt, tóc thắt hai bím nhỏ, tay cầm socola cực kỳ đáng yêu nói:
"Ơ kìa, cậu cũng tới?"
Chính Trực không thèm phản ứng con gái nhà người ta, cũng không nhìn hai bà mẹ làm bộ làm tịch của mình, dứt khoát đi về phía nhà trẻ.
Tô Tiêu Vũ đi theo sau:
"Bạn nhỏ này, cậu lạnh quá à."
Chính Trực quay đầu, nhìn Tô Tiêu Vũ đầy khinh bỉ:
"Mình là cao lãnh."
Tô Tiêu Vũ "Oh" một tiếng, giơ socola trong tay lên:
"Vậy cậu ăn không?"
Chính Trực nhìn socola không nói lời nào, bất giác nuốt nước miếng.
Hai người mẹ thân yêu nhìn thấy cảnh này rất vui vẻ, Nguyễn Du Nhiên cúi đầu dỗ vợ:
"Tốt rồi, con sẽ nhanh chóng có bạn của mình, đến lúc đó chị muốn còn dính lấy con coi chừng cũng không được."
Sở Niệm biết đạo lý này nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Cô nhớ lúc Chính Trực chào đời, nhỏ bé mềm mại, bất lực nằm trong ICU, trên người còn cắm ống, cô nhìn thấy cực kỳ đau lòng, sau này... mỗi bãi phân, mỗi vũng nước tiểu một tay cô nuôi lớn, rồi vô số lần đi tiểu đêm, vô số lần cho con uống sữa uống nước, càng về sau này ra ra vào vào bệnh viện này nọ...
Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt, ba năm cứ như vậy trôi qua.
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, trong ánh mắt đều là yêu thương, cô mỉm cười dựa vào vai Nguyễn Du Nhiên.
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên cũng ấm áp, Sở Niệm khẽ hỏi:
"Chúng ta đi đâu?"
Trong khoảng thời gian này, trọng tâm cuộc sống đều xoay quanh con gái, đã rất lâu cô không có cuộc sống của riêng mình, Hôm nay con gái đi nhà trẻ, cô cũng không biết mình đi đâu.
Nguyễn Du Nhiên nắm tay cô:
"Chúng ta đi hẹn hò, ăn cơm, sau đó hẹn bạn."
Sở Niệm ngạc nhiên nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Thật?"
Nguyễn Du Nhiên quát quát mặt cô nói:
"Nếu như em lừa chị, chị có thể giống như hôm qua thô bạo với em."
Mặt Sở Niệm bất giác nóng lên, tối hôm qua... đúng là cô hơi hấp tấp, nhìn vợ mình bởi vì mình mà hưng phấn run rẩy cho nên cô không khống chế được, ai mà không thích đúng không?
Dù sao thân phận của hai người cũng là nghệ sĩ, muốn thật sự đi xem phim quả là khó khăn.
Nguyễn Du Nhiên là cao thủ hóa trang, không phải nói quá, cô có thể biến một người thành tiên, có thể biến nam thành phụ nữ.
Cô và Sở Niệm cười tủm tỉm thương lượng rất lâu, cuối cùng, lúc chuẩn bị ra tay, Sở Niệm chợt nắm tay cô, nói:
"Hay là khỏi hóa trang đi."
Nguyễn Du Nhiên kinh ngạc nhìn Sở Niệm, tất nhiên cô hiểu ý Sở Niệm, cô suy nghĩ rồi nói:
"Em và chị đều không cùng công ty, công ty quản lý sẽ không kịp trở tay, trước tiên đừng làm vậy, đảm bảo cho chúng ta sau này."
Đôi mắt Sở Nệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, nước mắt ngấn động.
Cô luôn sợ...
Cô sợ mình không còn kịp, cô muốn cho Nguyễn Du Nhiên một danh phận.
Tất nhiên Nguyễn Du Nhiên biết suy nghĩ của Sở Niệm, cô đau lòng, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm, cô tự đội cho mình một mái tóc giả màu vàng:
"Xem nè, kịp xu hướng chưa?"
Sở Niệm lấy lại tinh thần, cô không muốn tâm trạng của mình truyền cho Nguyễn Du Nhiên, cô mỉm cười:
"Ngược lại giống em khi còn nhỏ, bá đạo muốn làm gì là làm đó."
Nguyễn Du Nhiên khi còn bé quả thật là trùm nhà trẻ, không ai dám trêu chọc, bên cạnh luôn có một đám chị em, mỗi người đều cực kỳ trung thành, không phải phải vì dáng vẻ mà là chính bản thân tỏa ra sức hấp dẫn, tiểu Du Nhiên có thể vì bạn bè xong pha khói lửa.
Nguyễn Du Nhiên tự mình đùa dai, có lẽ bởi vì mái tóc vàng óng ánh cho nên cô có phong cách nước ngoài:
"Ây da, em thế này giống người nước ngoài nè."
Nói đến người nước ngoài, vùng lông mày Sở Niệm chợt nhíu lại, hai tay cô bưng mặt Nguyễn Du Nhiên hỏi:
"Em và Sawyer xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Má ơi.
Vị ảnh hâu này trí nhớ miễn bàn. thật sự quá tốt, chuyện từ tám trăm kiếp rồi, người ta cũng về nước rồi, người này vẫn còn nhớ?
Thật sự gay go rồi.
Nguyễn Du Nhiên vừa thoa lại son môi, đã lâu lắm không cảm nhận được khí phách này của Sở Niệm, bị đè lên bàn hôn cả nửa ngày, cô ôm Sở Niệm chậm rãi nói về chuyện của cô và Sawyer.
Sở Niệm vẫn yên lặng, cô nghe rất nghiêm túc, qua hồi lâu, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên hỏi:
"Du Nhiên, em nói cho chị biết, em từng có một khắc động tâm không?"
Cô gái như Sawyer, một khi yêu oanh oanh liệt liệt, rời đi cũng lưu loát dứt khoát, thật sự làm cho người ta yêu thích.
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy dở khóc dở cười:
"Chuyện này chị còn hỏi em sao?"
Sở Niệm trầm ngâm, cô yếu đuối dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên:
"Tuy nói như thế này là không hay nhưng... Tiện Tiện, nếu như... chị nói là nếu như, chị "rời đi" một khoảng thời gian dài hơn, em có..."
"Không đâu."
Nguyễn Du Nhiên xụ mặt ngắt lời của Sở Niệm, Sở Niệm biết mình chọc trúng nỗi đau trong lòng cô ấy, cô cúi đầu không nói lời nào.
Nguyễn Du Nhiên bắt lấy cầm Sở Niệm, nhìn vào mắt Sở Niệm:
"Đời này của em, bởi vì yêu chị đã thiêu đốt/dâng hiến cả bản thân, người như em còn có thể yêu ai? Thậm chí em đã nghĩ tới nếu như... nếu như mãi mãi không quên được chị, em sẽ đi tìm sư phụ Tuệ Quả làm một ni cô cũng tốt."
Sở Niệm vừa đau vừa khổ sở trong lòng, cô hít sâu một hơi, cô nhất định phải sống tiếp, không để cô phụ tấm chân tình này.
Kỹ thuật của Nguyễn Du Nhiên quả không tệ, cô thay đổi phong cách cho Sở Niệm, trang điểm lập thể sắc bén, hoàn toàn biến thành chị gái nhỏ lãnh khốc, mà Nguyễn Du Nhiên thì mỏng manh hơn rất nhiều.
Hai người nhìn lẫn nhau cười, giống như đứa trẻ đùa giỡn chốc lát rồi ra cửa.
Dòng người trong thương trường tay trong tay, ăn uống, đi dạo, xem phim, ăn bắp rang...
Đối với Sở Niệm mà nói đó đã là chuyện rất lâu rất lâu rồi. Sau khi cô lên đại học bắt đầu dần dần trở nên nổi tiếng, mỗi một bước đi đều giống như bước trên băng mỏng, tất cả đều có công ty quản lý, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ tiêu dao tự tại như lúc này.
Nguyễn Du Nhiên thì không phải, cô là thái tử có tiếng, có gia đình chống lưng, sống luôn thuận theo tâm trạng, mặc kệ có nổi tiếng hay không, cô muốn làm gì thì làm cái đó, không ai có thể ngăn cản.
Thỏa hiệp duy nhất trong đời cô là Sở Niệm.
Hai người đến Haidilao ăn.
Nguyễn Du Nhiên cực kỳ thích ăn cay, trước đây Sở Niệm không cho cô ăn quá cay, hôm nay, Sở Niệm cùng cô nếm thử, mặt vì cay mà đỏ bừng, le lưỡi. Nguyễn Du Nhiên cảm thấy đáng yêu muốn chết, cô nhịn không được bắt lấy cằm Sở Niệm, hôn một cái.
Sở Niệm đỏ mặt, đánh lên vai người kia:
"Em làm gì vậy, có rất nhiều người."
Tuy rằng đã hóa trang không lộ ra khe hở, nhưng... dù sao xung quanh cũng có rất nhiều ánh mắt.
Quả nhiên, người bên cạnh nhìn lén hai người đều cười khúc khích, tất cả những nụ cười đó đều đầy thiện ý.
Nguyễn Du Nhiên cũng mặc kệ:
"Em tém lắm rồi đó, nếu không lo lắng đây là nơi công cộng, em đã "xử" ở đây luôn rồi."
Lẩu cay, đỏ rực sôi sùng sục, Sở Niệm hiếm khi mỉm cười càng soi sáng lòng Nguyễn Du Nhiên.
Thế giới hai người, không có Chính Trực, thật sự... quá tuyệt vời.
Sách bò, tôm viên, măng, rau diếp biển, thịt bò sương giáng...
*phần thịt với những dải mỡ lẫn trong thịt trông như làn sương hoặc bông tuyết nên mới có tên như vậy (thịt bò sương giáng
Nguyễn Du Nhiên ăn đủ các món, cuối cùng dựa người lên ghế vỗ bụng, Sở Niệm nghịch ngợm chọt chọt bụng người kia, ánh mắt nhìn rất ấm áp tan chảy.
Vốn dĩ muốn đi xem phim nhưng chẳng biết Nguyễn Du Nhiên nổi hứng gì chợt thay đổi ý tưởng: "Mình đi uống trà chiều đi, hẹn bạn bè." Cô nói với Sở Niệm: "Gọi Tần tổng tới đi."
Sở Niệm ngạc nhiên nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cười cười, cô biết
Sở Niệm không có nhiều bạn bè, lúc này Đại Hoa đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện tình cảm cho nên chỉ có thể gọi Tần tổng tới. Cô hi vọng Sở Niệm vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Sở Niệm, muốn cô làm gì cũng được.
Sở Niệm nghĩ:
"Vậy em gọi chị Lam luôn đi."
Quan hệ giữa Nguyễn Du Nhiên và Lam Kha cũng không tệ, với tính cách của Nguyễn Du Nhiên trên có thể làm cho tiền bối yêu thích, dưới có thể để cho hậu bối quây quanh, sức hấp dẫn lớn như vậy cho nên... Sở Niệm cảm thấy lo được lo mất cũng là chuyện bình thường, hơn nữa ai bảo sức hấp dẫn của Tiện Tiện quá lớn.
"Ôi trời ơi." Nguyễn Du Nhiên nhịn không được ồn ào, cô ôm Sở Niệm xoay vòng: "Khó có dịp ảnh hậu nhà chúng ta có tâm trạng làm bà mai."
Sở Niệm vỗ vỗ người kia, thoát ra:
"Đừng giỡn nữa, cgụ thấy gần đây Yên Lam trà không nhớ cơm không nghĩ, rất đau khổ."
Nguyễn Du Nhiên cười ha hả, trong mắt hiểu rõ:
"Ai mà chẳng bắt đầu từ đó, năm ấy em theo đuổi chị, cũng tốn không ít công sức.
Sở Niệm nghe xong bật cười, cô cúi đầu gởi tin nhắn cho Tần Yên Lam.
Năm ấy, Nguyễn Du Nhiên theo đuổi Sở Niệm quả thật tốn rất nhiều công sức.
Thật ra, từ khi còn rất nhỏ Sở Niệm đã quyết định cả đời cô độc, cô không cần người khác yêu mình, mà chính mình cũng không muốn yêu ai, chung quy cô sợ bị tổn thương.
Nhưng sau này gặp được Nguyễn Du Nhiên... tất cả đều là ngoài ý muốn nhưng lại rất hoàn mỹ.
Thời gian như chớp mắt, các cô kết hôn, còn có cả Chính Trực nữa.
Mọi thứ đều như mộng vậy.
Nhân sinh như mộng ảo, mộng ảo dễ tan nhưng không lừa người.
Sở Niệm chỉ hi vọng giấc mộng này kéo dài mãi mãi, cô không muốn thức giấc.
Lam Kha là người tới trước, dáng vẻ của cô như người theo chủ nghĩa hàn lâm, áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc búi lên, vừa vào trong gian phòng, nhìn thấy quần áo của Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm liền sửng sờ giây lát, sau đó lắc đầu hết cách:
"Người trẻ tụi em thật là."
https://www.bilibili.com/s/video/BV1vK4y1p7Bd?fbclid=IwAR1VGBvgLlzWxiklig85YfZJml8-wtFEv4tOmSq0s_UNU...
Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, Sở Niệm chợt đưa tay dần dần nắm lấy tay Nguyễn Du Nhiên.
Hành động này...
Nguyễn Du Nhiên nhìn nhìn Sở Niệm, khóe môi cong lên.
Lam Kha lại sững sờ, cô nâng cặp kính trên sống mũi, cười cười:
"Hóa ra là vậy."
Dù có chút ngượng ngùng nhưng Sở Niệm vẫn nói:
"Chị, đừng cứ nói tụi em là người trẻ, chị cũng đâu có già."
Nguyễn Du Nhiên nhướng mày, ngược lại không khách khí:
"Chị, mau ngồi xuống, em chọn trà nóng người già thích uống rồi."
Lam Kha kéo ghế, ngồi xuống, đem áo khoác khoác lên ghế, định mở miệng, Nguyễn Du Nhiên đã nói tiếp:
"Còn thiếu một người."
Lam Kha khựng lại, cô nhìn Sở Niệm, lại nhìn Nguyễn Du Nhiên đang cười híp cả mắt:
"Không biết là..."
Sở Niệm gật đầu.
Lam Kha liền đứng dậy, kéo ghế ra muốn rời đi nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Tần tổng đã chậm rãi bước tới, hôm nay cô mặc đồ thoải mái, váy dài màu kem, tóc vừa mới làm tạo hình, trong tay cô còn mang theo một cái túi, vừa mở cửa đã mang theo mùi hương thơm ngát, giống như quay quảng cáo: tóc bling bling (lấp lánh lấp lánh).
Lam Kha đứng ở đó, rất lúng túng.
Tần Yên Lam nhìn qua Lam Kha, thản nhiên hỏi:
"Còn muốn chạy?"
Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, ghê nha, xem ra hai người này tiến triển rất mạnh mẽ.
Chính xác là có tiến triển.
Ngày đó, Tần Yên Lam và Sở Niệm trò chuyện xong, Tần Yên Lam bùi ngùi nhân sinh khổ đoản, cô gọi điện hẹn Lam Kha ra ngoài.
Lam Kha thích bảo dưỡng, thích uống canh cho nên Tần Yên Lam tìm một tiệm trà phẩm Quảng Đông, Lam Kha không biết Tần Yên Lam muốn nói gì cho nên không hề phòng bị, chỉ cúi đầu uống canh.
Tần Yên Lam nhìn Lam Kha hồi lâu, chợt cất giọng:
"Chị, chị cảm thấy em thế nào?"
Lam Kha sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Tần Yên Lam:
"Em tốt lắm, Tiểu Tần của chúng ta xinh đẹp, có khí chất, điều kiện lại tốt, đặt ở đâu cũng trởthành người tài."
Cô sợ hãi trong lòng, hôm nay cô cảm giác ánh mắt của đứa nhỏ này nhìn mình là lạ, mang theo cổ khí mạnh mẽ hung ác, giống như muốn... rút gân bẻ xương cô vậy.
Tần Yên Lam gật đầu, một tay chống cằm, nghiêng người về phía Lam Kha ở phía trước.
Hương hoa nhàn nhạt bay tới, lúc đầu Lam Kha uống canh rất vui vẻ, nhưng cảnh này, ngay lập tức có vẻ không được tự nhiên.
Tần Yên Lam phóng ra ánh mắt quyến rũ, một tay chơi đùa lọn tóc, giọng cũng trở nên khác lạ:
"Vậy... người ưu tú này... chị thích không?"
Lam Kha cứng người, cô buông muỗng xuống gật đầu:
"Tất nhiên thích, ai mà không thích, chúng ta không phải bạn bè sao?"
Tần Yên Lam nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng xinh đẹp lại quyến rũ, cô nhìn ánh mắt thản nhiên của Lam Kha:
"Chị, em thích chị, thích chị từ rất lâu, từ khi là học trò của chị đã thích rồi."
Đừng cứ nói với cô là bạn hay bè gì đó.
Lam Kha:...
Lời này đủ trực tiếp.
Lam Kha muốn đánh thái cực* nhưng cũng đánh không nổi.
*Ý là đùn đẩy, tiến không được lui cũng không xong.
Cổ cô cứng ngắc, cả người cũng khó chịu:
"Có lẽ em... em hiểu là.m tình cảm của chính mình rồi?"
Tần Yên Lam đứng lên, hay tay đập bàn, nhìn vào mắt Lam Kha:
"Tại sao chị nói vậy?"
Hai người sát đến quá gần... quá gần...
Thậm chí những sợi tóc của Tần Yên Lam "trêu đùa" mặt Lam Kha, mặt Lam Kha liền nóng lên:
"Chị và em chênh lệch mười mấy tuổi, trong mắt chị em... em vẫn còn là đứa trẻ."
Đứa trẻ?
Tần tổng mỉm cười, nụ cười này làm cho lòng Lam Kha lạnh lẽo.
Lạnh lẽo này cũng chỉ là một chút.
Một giây sau, môi cô lành lạnh, một đôi môi với mùi vị tương tự bạc hà thấm lên.
Lam Kha giựt mạnh người về phía sau, đôi mắt sâu thẳm của Tần Yên Lam vẫn bình tĩnh nhìn người kia:
"Chị còn cảm thấy em là đứa trẻ nữa không?"
...
Kết quả là Lam Kha hốt hoảng chạy trốn...
Đã nhiều ngày hai người không có gặp mặt.
Lam Kha là người thích bảo dưỡng cỡ nào nay lại lần đầu tiên mất ngủ.
Lúc này gặp mặt, trong mắt Tần tổng có ấm ức, có oán hận, còn có cả không cam lòng, Lam Kha lại né tránh không dám đối diện với cô.
Tần tổng cũng không quan tâm Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm vẫn còn ở đây, cứ nhìn Lam Kha:
"Chị, không thành người yêu, ngay cả làm bản cũng không được sao?"
Mạnh mẽ thẳng thắn là phong cách từ trước đến nay của Tần tổng.
Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức rúc vào lòng Sở Niệm, dùng tay bụm miệng.
WOW.
K.ích thích vậy, thẳn thắng vậy?
Lam Kha nghiêng đầu, cô chỉ trà trên bàn:
"Uống trà đi."
Cuối cùng Lam Kha vẫn không trốn.
Bữa trà chiều này, Tần Yên Lam vẫn như thường, cô rất quan tâm sức khỏe của Sở Niệm, cô còn cố ý mang theo ít đồ bổ tẩm bổ bồi dưỡng cơ thể.
Sở Niệm cũng cười nói với Tần Yên Lam chút chuyện vặt, Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh nhìn nhìn Lam Kha, cô rất muốn cười, ánh mắt của đàn chị thỉnh thoảng nhìn nhìn Tần tổng, cô thấy rõ ràng đàn chị của cô động tâm, sao lại không dám thừa nhận?
Mãi cho đến khi kết thúc.
Tần Yên Lam ôm SỞ Niệm, khẽ nói bên tai Sở Niệm:
"Em phải sống thật tốt/thật khỏe mạnh."
Sở Niệm cười cười, vỗ vỗ vai Tần Yên Lam:
"Chị cũng không cần quá khổ sở."
Người thông minh đều hiểu lời này có ý là gì.
Lam Kha và Nguyễn Du Nhiên thì thẳng thắn hơn nhiều, Lam Kha ôm Nguyễn Du Nhiên:
"Quá gầy, ăn nhiều hơn."
Nguyễn Du Nhiên ôm lại Lam Kha:
"Chị, diễm phúc không cạn."
Lam Kha:...
Quả thật cô muốn hỏi Tiện Tiện, diễm phúc này cho em, em có muốn không?
Nhìn thấy tiệc tàn rồi.
Tần Yên Lam nhìn Lam Kha:
"Em đưa chị về."
Cô uống đồ có cồn không thể lái xe.
Lam Kha xua tay:
"Chị gọi tài xế chỉ định."
(*Tài xế được chỉ định (代驾): tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.)
Tần Yên Lam cười lạnh:
"Em ngay cả tài xế chỉ định cũng không bằng sao?"
...
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm nhìn thấy cảnh này, hai người mỉm cười, Nguyễn Du Nhiên nhếch miệng:
"Giáo thụ nhã nhặnxbá đạo tổng tài, phối hợp này rất thú vị."
Sở niệm nhéo eo người kia:
"Đừng nói bậy, Yên Lam là người mang thù đó."
Nguyễn Du Nhiên cười ôm eo Sở Niệm:
"Đi thôi, người yêu ơi, hai đứa mình đi đến rạp chiếu phim đi, em mong chờ lâu lắm rồi."
Chờ mong?
Tại sao?
Không để Sở Niệm suy nghĩ nhiều, hai người đi tới rạp chiếu phim, bây giờ là buổi chiếu tối, Nguyễn Du Nhiên mua vé, cầm hai phần bắp rang bơ trong tay, mỉm cười đi tới.
Sở Niệm nhìn thấy hình ảnh này, vành mắt đỏ lên.
Có lẽ là hạnh phúc...
Cô của trước đây luôn theo đuổi điều gì?
Vì tự tôn? Vì danh lợi? Vì lý do buồn cười là có thể đứng bên cạnh Nguyễn Du Nhiên...
Thật sự cô đã bỏ quên rất nhiều điều.
Cô của hôm nay đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng tất cả... có lẽ đã quá trễ rồi.
Nguyễn Du Nhiên đi tới:
"Đi đi, vào thôi nào. Em chọn hàng cuối cùng. À, mẹ vừa gọi điện cho em, nói Chính Trực đã ngủ rồi, sau khi trở về trạng thái của con cũng tốt lắm."
"Con vui vẻ là được, hàng cuối cùng à?"
Sở Niệm nhìn vé, cô cảm thấy không hiểu lắm, thị lực của Tiện Tiện không phải quá tốt sao lại mua vé hàng cuối?
Vào rạp chiếu phim.
Ánh mắt của Sở Niệm nhanh chóng quét qua toàn bộ rạp phim, chỗ trống mênh mông, hàng phía trước chỉ có hai ba cặp tình nhân, phía sau không có người, phút chốc mặt cô đỏ lên, cô biết dụng ý của Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên sát tới, bên tai Sở Niệm líu ríu:
"Chẳng phải chị luôn nói thua thiệt em sao? Muốn bồi thường em vậy thì bây giờ chúng ta đem những chuyện lãng mạn lúc còn trẻ chưa từng làm làm một lần nha~"
- -----Hết chương 43-----