Nhìn thấy Tống Lượng chuồn ngay và luôn, Nguyễn Du Nhiên cười híp cả mắt sát tới gần Sở Niệm:
"Chị còn giận? Thiệt là con cũng đã lớn rồi mà còn ăn giấm chua nữa."
Con cũng đã lớn rồi...
Lời này của người kia khiến cho Sở Niệm ngay lập tức ngẩn ngơ, cô đi tới dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên:
"Chị không có tức giận."
Các cô đã trải qua sinh tử, trong tình cảm đã sớm không thể có kẻ nào chen chân, chỉ là cô vẫn để ý, vẫn ghen.
Nguyễn Du Nhiên cùng Sở Niệm mười ngón tay đan xen:
"Oh, vậy đó là gì?"
Cô khẽ chọt chọt hàng lông mày đang nhíu của Sở Niệm, cô không thích nhìn thấy cô ấy nhíu mày.
Sở Niệm bị hành động của Nguyễn Du Nhiên làm cho ngứa ngáy, cô nắm lấy tay Nguyễn Du Nhiên sau đó hôn lên:
"Chỉ là có một chút.. một chút không vui."
Ôi trời ơi.
Phụ nữ quả là nói một đằng nghĩ một nẽo.
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu hôn lên trán Sở Niệm, bàn tay đang ôm eo Sở Niệm nhịn không được mò vào trong dò xét, nếu không phải kiêng nể có nhiều người ngoài ở đây, ngay lúc này cô đã sớm đem Sở Niệm lên giường, muốn làm gì thì làm rồi.
Cách đó không xa, xâu thịt trong tay Tống Từ rớt lên bàn. Cô ngơ ngác nhìn cảnh tượng kia, không thể tin nổi hỏi:
"Ngưu đạo... cô nói hai người họ không thân mà?"
Ngưu đạo cũng hóa đá, hai người quả thật quá lắm rồi, đã nói không được công khai, nhìn xem bây giờ dính nhau như vậy có khác nào công khai?
Ngưu đạo hết cách, bà đi đến tách hai người ra, sau đó răn dạy Nguyễn Du Nhiên:
"Bao nhiêu cái ống kính đang mở, hai đứa không kiêng kỵ chút nào hả?"
Sở Niệm mấp máy môi cười cười, Nguyễn Du Nhiên thì thoải mái hơn:
"Chẳng phải đây vốn dĩ đã là chương trình kết sao? Phải dính như thế này, dì thấy qua hai vợ chồng nào mà lạnh băng như người xa lạ không?"
Nói cũng có đạo lý.
Ngưu đạo vỗ đùi:
"Con đừng để dì nhắc tới vấn đề này nữa, dù sao từ giờ trở đi hai đứa tém tém lại, haizz, dù sao hai đứa cũng phải cho fan của mình thời gian chấp nhận."
Ban đầu trên chương trình hai người "đánh giết nhau", bây giờ lại dính lấy nhau, hận không thể dính nhau hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Các cô và các đương sự hiển nhiên biết.
Nhưng fan thì sao? Nhất định úp nồi lên đầu tổ chương trình.
Nguyễn Du Nhiên gật đầu:
"Con biết rồi, ai kêu con là diễn viên chứ?"
Giả vờ không quen thì không quen thôi.
Để tránh cho hai người tiếp tục có tiếp xúc cơ thể quá phận, Ngưu đạo cố ý để cho Nguyễn Du Nhiên ngồi bên cạnh Lâm Y Y, Lâm Y Y uống đến hai má ửng đỏ, ôm Nguyễn Du Nhiên nhỏ giọng nói:
"Cũng phải ha, mới một khoảng thời gian không gặp đã làm cho Sở ảnh hậu mê mẫn điên đảo rồi?"
Khóe môi Nguyễn Du Nhiên sắp kéo lên tới trời, cái này gọi là mê mẫn điên đảo sao? Cô đẩy ngã rất nhiều lần mới được đó chứ?
Cơ thể Sở Niệm dần dần tiếp nhận các loại thịt, nhưng cô vẫn không ăn quá nhiều dầu mỡ, nhận lấy xâu thịt nướng của Lam Kha, cô bỏ thịt mỡ còn lại vào trong dĩa.
Nguyễn Du Nhiên tay dài duỗi ra, nhận lấy liền ăn ngay.
Cô thích ăn nhất là những miếng thịt mỡ nướng lên óng ánh, không hề ngậy cắn một miếng đầy mỡ.
Ngưu đạo căm tức nhìn Nguyễn Du Nhiên, bà ra sức ho khan, Nguyễn Du Nhiên "Ah" lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi:
"Thịt nướng của ai vậy? Tôi ăn rồi, xin lỗi nhiều nha."
Mọi người:...
Kỹ thuật diễn này có hơi khoa trương rồi.
Sở Niệm mỉm cười, cô lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, Nguyễn Du Nhiên nhìn ngây ra, chị Hằng Nga, phong thái yểu điệu của chị Hằng Nga đã quay trở lại rồi.
Tần Yên Lam quan sát xung quanh, sau đó sát tới gần Sở Niệm khẽ hỏi:
"Chính Trực đâu?"
Sở Niệm nở nụ cười khẽ, quả thật buổi sáng cô cũng lo lắng, dù sao Chính Trực lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên rời khỏi nhà của mình, nhưng khi gọi điện thoại đến đó, Chính Trực thích ứng rất tốt.
Chính Trực được An Nhiên dẫn qua nhà tiểu Vũ, trên đường đi, An Nhiên cười tủm tỉm an ủi Chính Trực:
"Chính Trực, con không cần khẩn trương nha, dì sẽ ở cùng con."
Chính Trực nhìn nhìn An Nhiên:
"Dì, dì cũng bận rộn công việc, không có chuyện gì thì ở trong phòng chờ nha."
An Nhiên:...
Đến cửa.
Tô Tiêu Vũ vừa nghe thấy tiếng nhấn chuông cửa liền chạy tới, hôm nay bé con cố ý ăn mặc một phen, hai bím tóc thắt thành hai nhúm nhỏ giống y chang Chính Trực.
Tô Tiêu Vũ ngay lập tức ôm lấy Chính Trực, còn tưởng hai mẹ của mình, ra sức hôn lên trán Chính Trực: "Chính Trực, cậu tới rồi." bé con nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chính Trực, cũng kỳ lại, bình thường tay Chính Trực lành lạnh, nắm rất dễ chịu, không biết sao hôm nay tay Chính Trực lại đổ mồ hôi, tiểu Vũ xoay người cười tít cả mắt giới thiệu Chính Trực với ba mẹ của mình: "Ba mẹ, đây là Chính Trực, con đã nhắc tới nhiều lần với ba mẹ, vợ của con."
Tô ba và Tô mẹ đều là người có tính cách ôn hòa, hoàn cảnh gia đình cũng cực kỳ cởi mở, hai người nghe xong đều bật cười, mẹ Tô đánh giá qua Chính Trực, trong mắt đều kinh ngạc tán thưởng:
"Thật xinh đẹp, mau vào thôi."
Chính Trực đỏ mặt, lúc đầu bước đi có chút thấp thỏm vì dù sao đây cũng không phải nhà mình, nhưng hành động vừa vào cửa và lời vừa rồi của Tô Tiêu Vũ làm cho Chính Trực ngay lập tức vui vẻ nhảy nhót trong lòng, mặc dù tuổi còn nhỏ thế nhưng hỉ nộ đều không nói hay thể hiện, nhưng lúc tiểu Vũ nắm tay, Chính Trực lại nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Thật đáng yêu.
Tô mẹ bị vẻ đáng yêu của Chính Trực làm cho trong lòng dâng trào, ba Tô dẫn An Nhiên đi thu xếp mọi thứ, sau đó nhỏ giọng nói:
"Bà biết đứa bé này là con ai không?"
Tô mẹ nghe Tô ba giới thiệu xong thì bất ngờ, tuy rằng điều kiện gia đình bà đã khá hơn trước đây nhiều, nhưng bà thấy cũng chỉ thuộc so lên, mình hơi thiếu, so xuống, mình hơi thừa. Không ngờ con gái của bà lại lợi hại như vậy.
Tô Tiêu Vũ đã thu dọn phòng của mình xong xuôi, lấy ra rất nhiều búp bê gấu bông, những món đồ này bình thường Chính Trực không thích chơi nhưng bởi vì Tô Tiêu Vũ, bé con sẽ chơi.
Lúc ăn cơm.
Tô ba và Tô mẹ nghe nói Chính Trực thích ăn mì nên cố ý làm mì thịt bò, nước dùng nóng hổi đậm đà rưới lên trên thịt bò, Chính Trực ăn đến nổi chóp mũi rịn mồ hôi.
An Nhiên cử chỉ phóng khoáng, ăn rất vui vẻ, cuối cùng còn giơ ngón tay cái với mẹ Tô.
Lúc này ba Tô mẹ Tô mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Tô càng nhìn Chính Trực càng cảm thấy thích, nếu như gia thế không chênh lệch quá nhiều, mẹ Tô quả thật nghĩ đính hôn từ bé cho hai đứa nhỏ.
Buổi tối lúc đi ngủ, Chính Trực rất ngoan, bé con không giống Tiểu Vũ phải nhờ ba mẹ giúp đánh răng rửa mặt, Chính Trực tự mình đứng trên chiếc ghế nhỏ nghiệm tức đánh răng rửa mặt, sử dụng bàn chải rất thành thạo, từ trên xuống dưới, chải rất sạch sẽ.
Tô Tiêu Vũ nhìn vội vàng nói với mẹ:
"Mẹ, mẹ đừng chải răng cho con nữa."
Mẹ Tô nghe thấy rất vui mừng, đứa nhỏ này ở chung với với đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn hiểu chuyện thì khác hơn, xem ra tiểu Vũ nhà cô muốn tự mình đánh răng đây mà.
Tiểu Vũ đem bàn chải đánh răng đưa cho Chính Trực:
"Chính Trực, cậu giúp mình chải răng đi."
Chính Trực ngẩn ra, từ nhỏ đến lớn bé con chưa từng hầu hạ qua người khác.
Tiểu Vũ cười hì hì:
"Sau này hai chúng ta già rồi thì cậu sẽ đánh răng cho mình mà, đúng không?"
Mẹ Tô:...
Con gái thật đáng sợ, sau này nên ít cho con xem phim truyền hình.
Chính Trực đi tới, nhìn Tô Tiêu Vũ làm sao ra tay, Tô Tiêu Vũ kéo Chính Trực đến ghế sofa trong phòng khách:
"Chính Trực, cậu ngồi đây, mình gối đầu lên chân cậu là được."
Đừng thấy ở các phương diện khác tiểu Vũ không được thông
minh, nhưng kỹ năng trêu ghẹo các em gái thì từ nhỏ tiểu Vũ đã có thiên phú.
Lúc đầu ba Tô ở phòng khách ăn bánh bích quy xem kịch truyền hình, nhìn thấy cảnh của hai đứa nhỏ, vụn bánh bích quy cũng không kịp nhặt.
Hình như hầu hạ người khác cũng không quá khó khăn.
Hơn nữa rất vui vẻ.
Chả trách mommy luôn thích hầu hạ mẹ, ngay cả rửa chân cũng phải để mommy rửa giúp.
Tô Tiêu Vũ được phục vụ cảm thấy rất vui vẻ, bé con nhìn lông mi của Chính Trực chớp chớp, đôi môi hồng hồng:
"Chính Trực, cậu thật đẹp."
Chính Trực được khen tất nhiên cảm thấy hài lòng.
Tô Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, nói:
"Mẹ mình nói nhà cậu rất có tiền."
Chính Trực cứng người, Tô Tiêu Vũ lại giống như bà cụ non thở dài:
"Hình như so ra nhà mình kém hơn, cậu nói xem có phải sau này sẽ có rất nhiều người thích cậu, đến lúc đó cậu vẫn còn nhớ mình không?"
Hàng mi cong dài của Chính Trực chớp chớp, bé con nhìn Tô Tiêu Vũ hỏi ngược lại:
"Còn cậu? Cậu có quên mình không?"
Tô Tiêu Vũ quả là tra nữ ngây thở trong truyền thuyết:
"Cũng không nhất định á, Chính Trực, trí nhớ của mình không tốt, trước đây gặp chị họ này nọ, rất lâu rồi mình không còn nhớ rõ. Á, đau..."
Răng bị chải đau, hình như Chính Trực không vui, lạnh lùng nói:
"Mình sẽ nhớ kỹ cậu, mình là người giữ lời."
Tô Tiêu Vũ dè dặt quan sát sắc mặt Chính Trực: "Được rồi, chúng ta chỉ nói chuyện chơi thôi, nên ngủ rồi." sau đó hà hơi: "Rất muốn ngủ cùng Chính Trực cơ, phòng mình ở kế bên, cậu có thể qua không?"
Tiểu Vũ nhìn người dì kia của Chính Trực bảo vệ Chính Trực rất kỹ, gần như không rời.
Chính Trực không nói, trực tiếp vào phòng, An Nhiên đang đắp mặt nạ, thấy Chính Trực đi vào liền nói:
"Hai mẹ của con vừa rồi gọi điện thoại đến, họ nói nếu con rảnh thì gọi lại cho họ."
Hình thức trò chuyện của cô với Chính Trực chính xác là hình thức của người lớn, lần đầu tiên cô nhìn thấy Chính Trực cũng bị chỉ số thông minh của đứa trẻ này làm cho thán phục, quả thật rất rất rất thông minh, hoàn toàn không cần xem như con nít, mỗi việc đều phải giải thích cặn kẽ.
Chính Trực nhìn An Nhiên:
"Chị ơi, chị có người yêu chưa?"
An Nhiên vừa đắp mặt nạ vừa nhìn bé con, nếu không nhờ mang mặt nạ thì nhất định sẽ đỏ lên:
"Có chứ, em hỏi chuyện này làm gì?"
Thời gian các cô liên lạc với nhau rất quý báu, giống như bây giờ làm vệ sĩ cho nhà giàu đâu có được tự do sắp xếp thời gian.
"Chị rất muốn gặp chị ấy?"
Chính Trực ngồi ở đối diện cực kỳ nghiêm túc hỏi, có trời biết sao một đứa trẻ có thể toát ra ánh mắt thành khẩn thế này, vành mắt An Nhiên đỏ lên:
"Đúng rồi."
Chính Trực nở nụ cười:
"Các chị có thể gọi video nha."
An Nhiên lắc đầu:
"Làm vậy sẽ làm chậm trễ thời gian em nghỉ ngơi."
Chính Trực đã bắt đầu ôm cái chăn nhỏ của mình:
"Không đâu, em đi qua phòng kế bên như vậy chị có thể gặp người yêu mình rồi, em cũng có thể thấy người em thích. À, đúng rồi, chị nhớ nói với hai mẹ của em, trước mắt tạm thời đừng liên lạc với em."
An Nhiên:...
Cô trơ mắt nhìn Chính Trực bước bàn chân củ cải rời đi, một chút thời gian tự hỏi và từ chối cũng không cho cô.
An Nhiên lột mặt nạ xuống, gương mặt không thể tin nổi... cô như vậy mà bị một đứa trẻ đùa bỡn?
Tô Tiêu Vũ không ngờ Chính Trực lại qua bên này, bé con rất hài lòng, vui vẻ cười hà hà, Chính Trực chui vào trong chăn, bé con càng vui vẻ hơn:
"Có phải chăn của mình thơm lắm không?"
Trước đây đều là tiểu Vũ chủ động chui vào ổ chăn của Chính Trực, không ngờ có thể chờ tới hôm nay.
Chính Trực mỉm cười, tay đưa ra rồi thu lại.
Tô Tiêu Vũ như nhìn thấu lòng Chính Trực, ngay lập tức ôm lấy Chính Trực, tựa đầu lên bờ vai non nớt của Chính Trực:
"Chính Trực, chỉ số thông minh cậu rất cao rất cao đúng không?"
Chính Trực không ngờ Tô Tiêu Vũ tự nhiên hỏi câu này, gật đầu:
"Ừ, lúc mình còn rất nhỏ, mẹ dẫn mình đi kiểm tra."
Khi đó nhân viên kiểm tra cũng rất ngạc nhiên, thậm chí nói với Sở Niệm khi đứa trẻ này tròn ba tuổi có thể từ từ dạy những lập trình phát triển đại não.
Người bình thường cho dù người lớn hay con nít, nghe đến đó cũng sẽ phát ra hâm mộ khâm phục, Chính Trực cũng đã thành thói quen.
Tô Tiêu Vũ suy nghĩ:
"Như vậy có phải cô đơn lắm không?"
Chính Trực cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Tô Tiêu Vũ, Tô Tiêu Vũ nhìn vào mắt Chính Trực:
"Mẹ mình nói với mình, con người sống ở đời đừng quá thông minh, bởi vì như vậy sẽ cảm thấy thế giới rất nhàm chán, cũng rất cô đơn."
Chính Trực vẫn không nhúc nhích, bé con cảm thấy lòng mình như bị một vật gì đó đâm thủng.
Đúng vậy, Chính Trực rất cô đơn.
Từ khi còn bé bắt đầu lắp ráp lego bé con cũng rất khẩn trương.
Khi đó bởi vì sức khỏe, Chính Trực giống như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không thể tự do sải cánh tung bay bên ngoài.
Trong ký ức của Chính Trực, khi còn bé cũng chỉ có áo khoác trắng (áo blouse), kim tiêm, còn có cả tiếng khóc đè nén của mẹ.
Càng về sau này, Chính Trực dần dần tốt lên, thỉnh thoảng có thể ra bên ngoài xem thử thì lại có chút không thích ứng được thế giới phồn hoa này.
Thế nhưng cũng chưa từng có người hỏi qua cô có phải cô đơn không.
Tô Tiêu Vũ là người đầu tiên. Cho dù là hai người mẹ yêu thương mình nhất đau lòng mình nhất cũng chưa từng hỏi qua.
Nhìn thấy Chính Trực đỏ hoe đôi mắt, Tô Tiêu Vũ nhanh chóng vỗ về nhè nhẹ lên lưng Chính Trực, nói:
"Không sao đâu, cũng may Chính Trực có mình, mình không quá thông minh, vừa hay có thể trung hòa với cậu phải không? Mình sẽ ở bên cậu, nhất định sẽ rất hạnh phúc nha."
- ------Hết chương 56------