Họ vừa trở về căn cứ đóng quân thì nghe tin cả thành phố bị thiết quân luật.
“Thông báo có nói lý do là gì không?”
Lính cần vụ lắc đầu, “Không nói.”
Oleg đến phòng ăn tìm được mấy mẩu bánh mi và phô mát cho bữa tối, bánh mì vừa khô vừa cứng, Euler đun một bình nước nóng, hai người ngồi trong phòng nghỉ nhỏ bên cạnh văn phòng Oleg, kéo một cái bàn tròn nhỏ kên cạnh giường rồi ngấu nghiến nhét thức ăn, uống nước nóng vào trong bụng như vũ bão.
Euler ăn no rồi ngã xuống giường Oleg, thoải mái ợ hơi, xoa xoa bụng thỏa mãn.
Trần nhà được khắc họa bằng những hoa văn giống nhau, bốn góc khắc một con chim và đèn trần được bao quanh bởi những đám mây.
Cậu xoay người nằm nghiêng, khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, nhớ tới cánh tay của Oleg, “Tay của anh bị sao vậy?”
Oleg châm điếu thuốc, “Bị ngã khi làm nhiệm vụ.
”
“Có nghiêm trọng không?”
“Cũng bình thường.”
“Anh tới đây lâu chưa?”
“Đến từ năm 80, sáu năm bảy tháng.”
“Chưa từng trở về sao?”
“Hai năm một lần, nghỉ hàng năm, trở về hai lần.
Có thể gọi cho gia đình mỗi tháng một lần và viết thư một lần.”
“Trên người anh… còn rất nhiều vết thương…” Euler nhìn hắn xốc áo lên thay thuốc cho mình, trên lưng có mấy vết sẹo màu trắng nhạt lặng lẽ nằm trên làn da màu lúa mạch, những vết thương xưa cũ này thoạt nhìn trông mềm mại khiến người ta ngạc nhiên, chỉ lộ ra phần đã được chữa lành và chỉ có chủ nhân của nó mới biết ban đầu nó trông khủng khiếp đáng sợ đến nhường nào.
Oleg sờ sờ thắt lưng một lần, mở miệng nói, “Bị một con điếm cào.
Móng tay cực kỳ sắc nhọn.”
Hắn cười xấu xa, Euler cũng đưa tay chạm vào vết sẹo nhỏ kia, đột nhiên dùng sức đâm vào nó.
Oleg hét lên một tiếng quái dị và dịch người ra, nhướng thẳng mày, “Con mẹ nó em làm gì vậy?”
Euler hừ lạnh, xoay người không thèm nhìn hắn nữa.
Olegra mặc quần áo, mở tủ tìm cho cậu một đồ để thay, “Đi tắm rửa đi, buổi tối em ngủ ở đây.
Tôi nhờ người đun nước nóng cho em.
”
Euler nói, “Không, tôi tắm nước lạnh được rồi, không cần phiền phức thế đâu.” Cậu nghĩ nghĩ một hồi, “Anh có điện thoại ở đây đúng không, tôi muốn gọi điện thoại.”
“Cho ai?”
“Tổng biên tập.
Tôi đã không liên lạc với ông ta mấy ngày rồi, tôi phải nói chuyện Viktor cho ông ấy,”
Oleg nhíu mày, “Không được.”
“Tại sao?”
“Bây giờ em không cần liên lạc với ai, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Euler khó hiểu, “Tại sao?” Dù sao tôi cũng phải báo bình an chứ.”
Oleg từ chối thẳng thừng, “Bình an cũng không được.
Em không được liên lạc với bất kỳ ai cả.
Đừng nói cho ai biết thân phận của em khi ở đây.”
“Nói cho rõ ra, anh có ý gì?”
Làm lính chỉ biết ra lệnh, chưa bao giờ giải thích cho người ta hiểu tại sao, “Không có ý gì hết, cứ làm theo lời dặn đi.
Bắt đầu từ giờ trở đi, cắt hết mọi liên lạc với bên ngoài, đừng đi đâu cả, ngoan ngoãn ở lại đây.”
Euler tức giận, “Anh không có quyền can thiệp vào tự do của tôi!”
Oleg xoay người, nổi giận đùng đùng đè cậu lên giường, “Tôi không có quyền? Em muốn thử xem tôi có quyền không?” Hắn giở trò lưu manh dùng hông ấn vào mông Euler, “Nghe này, em không còn cách nào khác ngoài việc nghe lời tôi, nếu không thì em tự mà nhảy khỏi tòa nhà này, có ngã chết trên đường thì tôi cũng không thèm quan tâm!”
Euler sợ tới mức không dám cử động, trợn mắt cứng lưỡi nhìn hắn.
Bộ dáng này của cậu khiến trong lòng Oleg rơi lộp độp, nhớ tới cậu dù sao cũng không phải lính của mình, ráng đè xuống cục tức trong lòng, “Viktor muốn giết em, bên ngoài cũng đã giới nghiêm rồi.
Em biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Euler lắc đầu, cậu chưa từng nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng và dữ tợn như vậy.
“Muốn bắt em rất dễ, hắn có thể nói em là kẻ phản quốc, là gián điệp, là phản loạn, là phần tử cực hữu.
Cả thành phố đang trong tình trạng thiết quân luật chỉ để bắt em, điều đó có nghĩa là em giờ đây không chỉ là kẻ thù của hắn mà còn là kẻ thù của cả quân đội chính phủ.”
Euler hiểu Oleg nói cậu đang bị cô lập.
“Đừng làm mấy chuyện bưng đá đập chân mình, nếu em còn muốn liên hệ với chủ biên của mình làm lớn chuyện, thế thì còn bị đâm sau lưng, có thể sẽ thành kẻ địch của quốc gia.” Oleg cảnh cáo cậu, “Tốt nhất là em nên nghĩ kĩ đi, tôi đã thấy chín trong số mười nhà báo đến Afghanistan bị hãm hại rồi, và cái tên chủ biên khốn nạn kia của em, em cân nhắc xem có đáng giá giao tính mạng của mình cho hắn không.”
Hắn nói xong xuống giường đóng sầm cửa lại.
Một tên tân binh vừa bưng nước nóng đi tới cửa, thấy hắn hằm hằm bước ra, liền run rẩy chào hỏi.
Oleg không thèm quan tâm, châm một điếu thuốc rồi đi xuống lầu hút.
Chưa đến giờ giới nghiêm, phía sau căn cứ đóng quân là khu tái định cư dành cho người tị nạn.
Nó tiếp nhận một lượng lớn người tị nạn từ khắp Kabul mỗi ngày.
Chỗ ở đơn sơ, thức ăn ít, vệ sinh kém, chỉ đủ ăn.
Oleg gõ cửa phòng trực, một cậu bé trông chỉ khoảng mười tuổi mở cửa, nhìn thấy hắn, cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ, “Chú Yerochwitz!”
Oleg cười cười, “Nào Sasha.”
“Mau vào đi, sao chú đến đây trễ vậy? Hôm nay không có nhiệm vụ sao?”
“Hai ngày trước bị thương nhẹ, tạm thời nghỉ ngơi vài ngày.”
Sasha là người Afghanistan, từ Bagran đến Kabul trong nhiều năm và là nhân viên thường trực của trại tị nạn này.
Khi mới đến Kabul, cậu chỉ mới bảy tuổi, cha cậu đã chết ở quê hương của mình, còn mẹ đã chết trong một cuộc bạo loạn sau khi bà đến trại tị nạn.
Oleg đã cho cậu bé một ít thức ăn để sống sót và dạy cậu nói tiếng Nga.
Đây là chuyện rất phổ biến trong quân doanh Afghanistan, những người lính giết rất nhiều người, bọn họ âm thầm tài trợ chi phí ăn mặc cho một vài đứa trẻ, xem như tích may mắn để trả nợ cho mình.
“Để cháu xem! Chú có bị thương nặng không!” Cậu bé kéo hắn ngồi trên ghế của mình, cẩn thận xắn tay áo ra, sờ gạc trên tay hắn, “Có đau không? Phải mất bao lâu mới lành?”
Oleg xoa xoa đầu cậu, một tay ôm cậu ngồi trên đùi mình, “Không sao, hai ngày nữa là lành thôi.
”
Sasha cười ngọt ngào, ngồi ở trong