Chuyện Đôi Ta

Trí thức tô chủ động


trước sau

Ngày hè thời tiết nóng nực, trời tối muộn, sau bảy giờ, người dân thôn Song Khê mới lục tục về thôn, trả cuốc và nông cụ về kho, chuẩn bị về nhà tắm rửa rồi ăn cơm.

Chỉ là hôm nay hơi khác thường. Trước đây, đến tầm giờ này, ống khói mỗi nhà đều lảng bảng những vòng khói, nhưng lúc này lại chỉ có vẻn vẹn mấy gia đình bắt đầu nấu cơm.

Bây giờ, trưởng thôn thôn Song Khê cũng chưa nấu cơm, cả nhà không bưng ghế ngồi trong sân thì cũng ngồi bệt trên nền đất ở cổng nhà, ánh mắt cùng chăm chú nhìn về gian nhà phía sau nhà chính.

Đúng lúc này, phía ngoài sân cũng có một vài người trong thôn cố ý hoặc vô tình đi qua lén lút nhòm vào, như thể nhìn ra được bí mật gì đó chỉ bằng nửa con mắt ấy, sau đó trò chuyện với những người mình qua lại thân thiết trong thôn.

Mạnh Tiểu Vĩ ngồi trên đất nhìn mà phát phiền, đứng bật dậy, đi đến cổng đá cánh cửa cái rầm. Nhìn gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn?

Mạnh Tiểu Vĩ cường tráng khỏe mạnh, cơ thể trông săn chắc. Thời buổi này mà có được cơ thể như thế là chuyện rất hiếm gặp, bởi vậy khi anh cau có nhìn ra ngoài, những người khác vừa trông thấy đã lập tức ỉu xìu chạy đi, cũng không dám thăm dò gì nữa.

Không cần nghĩ nhiều, Mạnh Tiểu Vĩ đã biết người trong thôn đang nghĩ gì.

Chắc chắn là nghĩ trí thức Tô đến nhà mình làm gì, sau đó lại một lần nữa hủy hoại thanh danh của em gái anh.

Nói cái gì mà Mạnh Y Y cố ý nhảy sông gài bẫy trí thức Tô, giả vờ nhảy sông tự tử trước mặt trí thức Tô để trí thức Tô phải cứu, Mạnh Y Y vừa rơi xuống nước, bộ đồ mỏng manh ấy dán chặt vào da cô, trí thức Tô muốn cứu cô thì chắc chắn phải chạm vào người cô, từ đó bức trí thức Tô lấy cô.

Được rồi, tuy đây là sự thực, nhưng Mạnh Tiểu Vĩ không cảm thấy em gái mình đã sai.

Advertisement



Mạnh Y Y là người đẹp có tiếng trong thôn Song Khê. Các anh chàng trong thôn chẳng ai không thích cô, thậm chí ngay cả mấy chàng trai thành phố cũng cử người đến hỏi cưới cô, càng đừng nói tới chuyện mấy chàng trai ở những đại đội sản xuất bên cạnh cũng chạy đến ngắm dung mạo cô. Cô xinh đẹp như thế, còn là con gái của trưởng thôn Mạnh Hữu Lương, cô ưng trí thức Tô Thanh Dật đương nhiên là vinh hạnh của Tô Thanh Dật rồi.

Dẫu sao Mạnh Tiểu Vĩ và Mạnh Đại Vĩ cũng nghĩ như vậy. Hai anh em hơn Mạnh Y Y mười mấy hai mươi tuổi, yêu thương cô em gái này vừa như em gái vừa giống con gái, đương nhiên không chịu nói xấu em gái mình một câu nào.

Kết quả là Tô Thanh Dật đó chẳng thức thời một chút nào, khi nhà họ Mạnh ám chỉ Tô Thanh Dật nên chủ động đến xin cưới, Tô Thanh Dật lại thẳng thừng từ chối, nói anh chỉ không nỡ lòng nhìn một sinh mệnh biến mất trước mắt mình nên mới vô thức cứu Mạnh Y Y, đồng thời cũng không mong Mạnh Y Y lấy anh rồi chịu khổ.

Kể từ đó, hễ thấy người nhà họ Mạnh, Tô Thanh Dật có thể trốn sẽ trốn, có thể tránh sẽ tránh.

Nếu Tô Thanh Dật chủ động hỏi cưới Mạnh Y Y, hai người đều có diện mạo gọn gàng đẹp đẽ nên thật ra đây cũng là một câu chuyện đẹp. Nhưng Tô Thanh Dật lại từ chối, Mạnh Y Y lập tức trở thành trò cười.

Những cô gái đồng trang lứa ghen ăn tức ở với Mạnh Y Y lập tức tìm được một cơ hội tốt để châm chọc, chế giễu, cười nhạo cô thỏa thuê: có diện mạo xinh đẹp như thế có tác dụng gì, là con gái của trưởng thôn thì có ích gì, không phải vẫn bị trí thức Tô chê hay sao, thật sự tưởng mình tài giỏi lắm à, đúng là buồn cười rụng cả răng.

Ngoài ra, những chàng trai từng coi Mạnh Y Y thành nữ thần bây giờ cũng có thành kiến với cô: ngày trước là nữ thần cao xa vời vợi, bây giờ thì sao, chẳng qua chỉ thế, tự cam chịu sa đọa, làm ra chuyện tởm lợm như vậy, nữ thần lập tức hạ trần.

Còn Tô Thanh Dật đó thực sự là một kẻ giảo hoạt.

Có lẽ anh ta cũng biết địa vị của nhà họ Mạnh ở thôn Song
Khê, hiểu rằng lời từ chối của anh ta khiến nhà họ Mạnh cảm thấy khó chịu, vì anh ta mà nhà họ Mạnh mất hết thể hiện, cho nên anh ta lại làm ra hai chuyện.

Một chuyện là thím Tưởng trong thôn cũng trượt chân ngã ở chỗ Mạnh Y Y ngã xuống sông và cũng được Tô Thanh Dật cứu.

Chuyện còn lại là Trần Ảnh cũng ngã xuống sông ở vị trí đó và cũng được Tô Thanh Dật cứu.

Trần Ảnh đó khác với thím Tưởng, thím Tưởng đã kết hôn từ lâu, con cũng đã lớn đùng, còn Trần Ảnh lại là một cô gái trẻ đang ở độ tuổi bàn chuyện kết hôn.

Nếu Tô Thanh Dật chạm vào cơ thể cô gái nào thì phải cưới cô gái đó, vậy có phải anh cũng phải cưới Trần Ảnh không? Bây giờ đã theo chế độ một vợ một chồng, anh chỉ có thể cưới một cô vợ, anh cưới ai thì tốt đây? Cứ thế, chuyện này giằng co mãi.

Mạnh Hữu Lương vừa nghe chuyện đó thì đã biết Tô Thanh Dật kia kiên quyết không chịu cưới con gái mình, thậm chí vì thể diện của nhà họ Mạnh mà còn cố ý làm ra những chuyện đó để cho nhà họ Mạnh một bậc thang, không phải Tô Thanh Dật anh không cưới, mà là không thể cưới, nếu không ai cũng nhảy xuống sông rồi được anh cứu thì anh phải cưới bao nhiêu người?

Hơn nữa, Mạnh Y Y, thím Tưởng và Trần Ảnh đều ngã xuống sông từ cùng một vị trí, đó không phải vấn đề của người ta mà là vấn đề của con sông kia.

Tô Thanh Dật đã chủ động đề cập rằng chắc chắn là chỗ đó quá trơn nên mọi người mới dễ dàng ngã xuống sông, anh còn cùng người khác đến hẳn đó làm phẳng địa hình.

Cứ thế, chuyện Mạnh Y Y ngã xuống sông là một tai nạn, chứ không phải là cố ý nhảy sông, càng không bàn đến chuyện tự tử và bày mưu tính kế.

Danh tiếng của Mạnh Y Y được giữ gìn, Tô Thanh Dật cũng không cần cưới cô, chuyện này cứ thế trôi qua.

Nhưng Mạnh Y Y lại như chết não, cứ đòi lấy Tô Thanh Dật. Chuyện này khiến người nhà họ Mạnh ghét Tô Thanh Dật hơn, Mạnh Y Y có chỗ nào không xứng với Tô Thanh Dật chứ?

Mạnh Tiểu Vĩ nhìn sang em gái mình, từ lúc em gái mình ngã sông rồi bây giờ tỉnh lại thì đã sắp được một tuần rồi, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lại tỉnh vào đúng lúc này. Mạnh Tiểu Vĩ bĩu môi, đoán chắc bố đã đồng ý với con bé rằng nhất định sẽ bắt Tô Thanh Dật cưới con bé như nó mong muốn, cho nên con bé mới tỉnh lại.

Bác sĩ trong trạm y tế đã nói rồi, em gái chẳng làm sao cả, tại sao chưa tỉnh lại thì ông ấy cũng không rõ.

Bây giờ có gì mà không rõ chứ? Không phải là đối đầu với bố, bắt bố lập tức bức ép Tô Thanh Dật hay sao.

Mạnh Y Y cảm nhận được ánh mắt anh hai dừng lại trên người mình thì nhìn về phía Mạnh Tiểu Vĩ.

Mạnh Tiểu Vĩ nháy mắt với Mạnh Y Y, chỉ vào gian phòng sâu bên trong nhà chính, ý bảo cô yên tâm, bố mà ra tay thì chẳng chuyện gì mà không làm được. Trước đó Tô Thanh Dật còn có thể làm mấy chuyện linh tinh kia là vì bố không muốn ra tay thôi.

Mạnh Tiểu Vĩ lại chỉ vào khóe miệng, đó là dấu vết Mạnh Tiểu Vĩ bị đánh sau khi đi khuyên ngăn cuộc ẩu đả của các trí thức ngày hôm nay. Đương nhiên, Mạnh Tiểu Vĩ không phải người dễ chọc, trí thức Lục đó cũng bị anh đánh.

Mạnh Tiểu Vĩ đang nói với em gái mình, nếu Tô Thanh Dật vẫn không biết điều như thế thì dù anh có đi đánh cũng phải đánh cho Tô Thanh Dật chủ động cưới cô.

Mạnh Y Y giần giật khóe miệng, song lại nghĩ bụng – Rốt cuộc anh có biết em gái anh thật sự đã ngoẻo khi nhảy sông, sau đó tôi mới đến thế giới này không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện