[2] BẤT TRẮC
Trong Thanh thành bắt đầu có rất nhiều người từ bên ngoài tới, ngay cả dân chúng luôn không quan tâm đến chuyện giang hồ cũng láng máng cảm thấy hơi bất thường, bởi thế họ không mấy khi ra ngoài. Không biết nghe được tin tức gì mà một vài môn phái cũng bắt đầu rục rịch tìm đến đây. Thanh thành trở nên rối loạn.
Bạch Y Y đang nghiên cứu độc của nhà họ Bạch. Nàng còn đích thân thử thứ thuốc đó khiến Phương Hinh Điềm sợ hết hồn. May là nàng giải thích nàng chỉ cảm nhận tính chất thuốc trong miệng chứ không thật sự uống thuốc, nhưng dù vậy vẫn khiến Phương Hinh Điềm ngây ngẩn cả người.
Hôm nay, khác hẳn mọi ngày, Bạch Y Y muốn ra ngoài. Nàng thay y phục, cầm theo ống tre và chiếc cuốc nhỏ mượn từ ông chủ, chuẩn bị đến ngọn núi của Thanh thành để hái thuốc.
Nàng vừa mới tới lầu một thì đã bị Cố Thanh Dật ngăn chặn chính diện. Nàng nhìn đối phương với vẻ sợ sệt, rủ mày cụp mắt.
“Đi đâu?” Nét mặt Cố Thanh Dật rất bình tĩnh, ngữ khí tuy không được coi là ôn hòa nhưng tuyệt không lạnh lùng. Có điều nàng lại giống như đã bị hù sợ vậy.
“Ta muốn ra ngoài hái thuốc.” Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, sợ chàng không chịu đồng ý.
Trên thực tế, chàng thật sự không đồng ý. “Ta nhớ ta đã từng nói, không có chuyện gì thì không được tùy tiện ra ngoài.”
Còn về lý do, chàng chưa từng nói với nàng, nàng cũng không hỏi, chỉ ngoan ngoãn ở lại trong quán trọ, vô cùng nghe lời. Trên thực tế, Thanh thành bây giờ rất rối loạn, Ngũ Độc môn và Âm Nguyệt giáo chú ý tới họ mọi nơi mọi lúc. Không chỉ vậy, một vài môn phái sau khi nghe nói đến công thức bí mật thì cũng muốn tới tranh phần, có nghĩa là càng lúc nàng càng gặp nguy hiểm.
Bạch Y Y quả nhiên không hỏi nguyên nhân, nàng nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng nét mặt ủ ê. “Thế… ta về phòng vậy.”
Cố Thanh Dật gật đầu.
Bình thường Bạch Y Y tiếp xúc nhiều hơn với Phương Hinh Điềm và Đới Mộng Tình, bởi dẫu sao họ cũng đều là con gái, chung đụng sẽ tiện hơn. Còn Trình Ứng Phong là người cởi mở, thường kể vài câu chuyện cười chọc mọi người, Bạch Y Y cũng từng bị chọc cười mấy lần, bình thường cũng coi như có giao lưu. Mạnh Dật Thành thì có tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người nhẹ nhàng lịch sự, khiến người ta bất giác cảm nhận được thiện chí của chàng ta. Chỉ có Cố Thanh Dật dường như chưa bao giờ chủ động giao lưu với nàng, nàng sợ nhất là ở riêng với Cố Thanh Dật, chàng không hề hung dữ, nhưng nàng lại có thể dễ dàng cảm nhận được cảm giác xa cách mà chàng đem lại cho người ta.
Bạch Y Y xoay người, trả ống tre và cuốc cho ông chủ.
Phương Hinh Điềm vội vã chạy xuống từ lầu hai, nhìn Cố Thanh Dật với vẻ hơi bất mãn. “Cố đại ca, Y Y có chạy loạn đâu, nàng ấy nghiên cứu ra thuốc giải của loại độc trong nhà họ Bạch, muốn đun ra để xem có nghiên cứu sai không. Nhưng tiệm thuốc gần đây không có thuốc nàng ấy cần, thế nên nàng ấy mới muốn ra ngoài hái mấy vị thuốc còn thiếu đó.”
Bạch Y Y kéo Phương Hinh Điềm. Phương Hinh Điềm đương nhiên cảm nhận được, có điều thấy thái độ ngoan ngoãn và thân thế đáng thương của Bạch Y Y, nàng ta càng cảm thấy xót xa.
Cố Thanh Dật vắt một tay sau lưng. “Thời gian này Thanh thành không thái bình, có chuyện hay không thì cũng đừng ra ngoài.”
Bạch Y Y lập tức hưởng ứng. “Ta biết rồi.”
Phương Hinh Điềm vừa nhìn dáng vẻ của Bạch Y Y thì đã tức nghẹn, rõ ràng chẳng làm gì nhưng lại mang dáng vẻ như đã đem lại rắc rối nghiêm trọng cho người ta vậy. Song Phương Hinh Điềm cũng không dám nói gì nữa, nếu không Bạch Y Y lại cảm thấy tự trách vì bản thân nàng mà khiến người khác bất hòa.
Bạch Y Y trả đồ rồi về phòng, Phương Hinh Điềm lập tức bất mãn nhìn Cố Thanh Dật. “Cố đại ca, huynh có thái độ gì vậy?”
“Muội cũng đừng gần gũi nàng ta quá.”
“Cố đại ca, lẽ nào huynh vẫn đang nghi ngờ gì hả? Không phải các huynh đã làm rõ tất cả rồi sao, nàng ấy không nói dối câu nào cả, bây giờ vì mấy chuyện rối tung rối mù này mà nàng ấy còn gặp nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Ý của ta là nàng ta và chúng ta không phải người cùng đường, sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Bạch, cuối cùng cũng phải chia tách, muội và nàng ta càng thân thiết, lúc chia xa lại càng buồn.”
“Cho nên, ta hiểu lầm rồi hả?” Phương Hinh Điềm cười sượng sùng. “Cố đại ca, xin lỗi nhé!”
Phương Hinh Điềm rời đi, Mạnh Dật Thành đi đến trước mặt Cố Thanh Dật, vỗ vai chàng.
Mấy người trạc tuổi nhau như họ, không nói là cùng trưởng thành từ bé nhưng vẫn có mối liên quan nhất định trong rất nhiều chuyện, hơn nữa vì gia tộc nhà mình mà họ cũng coi như biết rõ về nhau. Sau khi trải qua một số chuyện trên giang hồ, họ mới biết sự phức tạp của lòng người, ngoại trừ người mình đã biết rõ, họ đều sẽ dùng thái độ phòng bị với người khác. Cho dù Bạch Y Y này có vô tội hay không, nàng ta là người tốt hay người xấu, họ đều không định kết nạp.
“Điềm Điềm vẫn đơn thuần như thế.” Mạnh Dật Thành không nhịn được mà bình luận.
“Rất tốt mà.”
Mạnh Dật Thành liếc mắt. “Thế huynh cảm thấy Điềm Điềm tốt hơn hay Mộng Tình tốt hơn?”
Lời này rõ ràng hơi mập mờ.
Cố Thanh Dật vỗ tay Mạnh Dật Thành. “Đừng có nhạt nhẽo như thế nữa, vẫn nên đi xử lý cục diện rắc rối này trước đi đã!”
Nếu cứ để mặc nó tiếp tục phát triển, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Cái gọi là danh môn chính phái chẳng qua cũng chỉ là tấm biển trang trí mà thôi, nếu thật sự gặp thứ liên quan đến lợi ích thì vẫn sẽ tận dụng mọi thủ đoạn. Nếu công thức của nhà họ Bạch là thật, mấy môn phái lớn đó sẽ không thu tay. Có thể thêm công lực của một giáp là thứ quá mê hoặc người ta, dù có tác dụng phụ cực lớn thì vẫn sẽ có rất nhiều người đổ xô vào tranh giành.
Mạnh Dật Thành chớp mắt. “Không phải huynh đã nghĩ ra cách rồi à?”
…
Cố Thanh Dật là người thừa kế của nhà họ Cố, không chỉ có thể một mình đảm đương một phương diện, xử lý các loại chuyện đột ngột phát sinh một cách độc lập mà còn có thể sử dụng tất cả tài nguyên của nhà họ Cố. Cố Thanh Dật tận dụng một vài tài nguyên, truyền ra một vài tin tức từ một vài con đường đặc biệt.
Nhà họ Bạch không hề đơn giản, từ lâu đã trở thành một chiếc vỏ rỗng, cũng có thể nói nhà họ là cánh tay phải của người đứng sau lưng. Người đứng sau lưng đó lợi dụng nhà họ Bạch để đối phó kẻ thù, đồng thời nhà họ Bạch cũng bị một vài người coi như cái gai trong mắt. Lúc này truyền ra tin tức nhà họ Bạch có một công thức thần kỳ có thể giúp người ta tăng thêm công lực một giáp, đây càng giống như một cái bẫy đem nướng nhà họ Bạch trên giá hơn.
Thử hỏi chút xem, nếu nhà họ Bạch thật sự có công thức như thế, vì sao bây giờ mới truyền ra tin tức? Nhà họ Bạch không nên dùng công thức đó để hoàn toàn thay đổi địa vị của mình hay sao?
Nghiên cứu tiền thân của nhà họ Bạch thì không liên quan đến y thuật dược liệu, nhà họ Bạch như thế sao lại có công thức như vậy?
Mấu chốt nhất chính là công thức quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn? Ngũ Độc môn chắc chắn sẽ bức ép nhà họ Bạch, nhưng bọn chúng vẫn không có được công thức, điều đó chỉ có thể chứng tỏ nhà họ Bạch vốn không có công thức kia, nếu không ai lại ngu ngốc khiến cả nhà bị diệt môn chỉ vì một công thức như thế.
Bởi vậy sau khi những tin tức đó được truyền ra, phần lớn mọi người đều chấp nhận sự thực rằng nhà họ Bạch vốn dĩ không có công thức như vậy. Ngũ Độc môn bị người ta coi như chiếc bè đối phó nhà họ Bạch, vậy thì, người phía sau không cần dùng một binh một tốt nào đã có thể giải quyết một rắc rối là nhà họ Bạch.
Một bộ phận người muốn thừa nước đục thả câu lục tục rời khỏi Thanh thành, một bộ phận nhỏ sau khi quan sát một khoảng thời gian thì cũng bắt đầu rút lui.
Thanh thành vẫn âm thầm xáo động, trong quán trọ lại sóng phẳng gió lặng. Nhưng bỗng một ngày, sự phẳng lặng đó bị phá vỡ.
Cố Thanh Dật nghe thấy tiếng hét của Phương Hinh Điềm bèn lập tức xông đến nơi phát ra âm thanh. Lúc phát hiện ra đó là phòng của Bạch Y Y, chàng biến sắc, cứ thế đẩy cửa xông vào.
“Y Y, sao cô lại ngốc nghếch như thế chứ?” Phương Hinh Điềm nắm tay Bạch Y Y, nét mặt vô cùng kinh hãi.
Cố Thanh Dật nhíu mày. “Chuyện gì vậy?”
Lúc này mọi người đều đã đến, họ đều ngây ngẩn. Nghe thấy tiếng của Phương Hinh Điềm, họ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhìn tình hình này thì rất rõ ràng là không phải.
Phương Hinh Điềm nhìn Bạch Y Y, nét mặt chợt trở nên phức tạp, lại ấp a ấp úng, dường như không biết nên nói thế nào.
Tầm mắt Cố Thanh Dật rơi lên khuôn mặt Bạch Y Y. Không biết có phải là ảo giác của chàng hay không, chàng cảm thấy sắc mặt nàng trắng bệch hơn, cơ thể yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Cố Thanh Dật thu tầm mắt, ra hiệu bằng mắt với Đới Mộng Tình rồi mới dặn Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong cùng ra ngoài. Nếu Phương Hinh Điềm không tiện nói đã xảy ra chuyện gì thì để Đới Mộng Tình xử lý cũng không có gì sai cả.
Trình Ứng Phong liếc mắt về phía căn phòng của Bạch Y Y để ra hiệu, ý muốn hỏi rốt cuộc chuyện là sao. Cố Thanh Dật lắc đầu, chàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Qua một lúc lâu sau, Đới Mộng Tình mới đi ra khỏi phòng Bạch Y Y, sắc mặt nàng hơi phức tạp. Thấy họ đều nhìn mình, nàng bèn cười gượng gạo.
Trình Ứng Phong không nhịn được nữa. “Rốt cuộc là làm sao?”
“Bạch Y Y tự lấy thân mình thử độc.”
Đới Mộng Tình vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc và hãi hùng, lấy thân thử độc? Ngay cả Cố Thanh Dật cũng nhướng mày.
Nói chuẩn xác thì Bạch Y Y vẫn luôn nghiên cứu loại độc trong nhà họ Bạch. Điều kiện có hạn, nàng tiêu tốn thời gian rất dài, vốn đã ra vấn đề nhưng vì không thể tìm được mấy loại dược liệu mà không thể nghiệm chứng xem loại thuốc giải mà nàng nghĩ có tác dụng hay không. Vì thế nàng bèn thay đổi suy nghĩ, bắt đầu từ một góc độ khác, đổi phương thuốc khác, tuy không thể hoàn toàn giải độc nhưng có thể giải trừ phần lớn độc tính. Để chứng thực phương thuốc nàng thay đổi quả thực hữu hiệu, nàng bèn tự kết hợp các phương thuốc mình biết, rồi uống loại độc trong nhà họ Bạch.
Mạnh Dật Thành kinh ngạc. “Vị Bạch tiểu thư này, đúng là không nhìn ra đấy.”
Trình Ứng Phong trợn mắt, không thốt được nên lời.
Cố Thanh Dật yên lặng hồi lâu. “Bây giờ nàng ta thế nào?”
Đới Mộng Tình ngẫm nghĩ. “Đã uống thuốc nàng ấy tự pha rồi. Theo như nàng nói, nàng ấy tự tin vào phán đoán của bản thân, phương thuốc này tuy không bằng thuốc giải thực sự nhưng tổn hại khá ít đến cơ thể, nếu thêm một khoảng thời gian nữa, độc còn dư nhất định có thể giải trừ. Có vẻ nàng ấy rất tự tin với phương thuốc này, hơn nữa còn rất bướng bỉnh, nếu không phải vì bị Điềm Điềm bắt gặp thì chúng ta cũng chẳng biết được việc nàng ấy tự uống độc tự giải độc.”
Có mấy ai lại làm chuyện như vậy? Lấy tính mạng của mình ra làm thực nghiệm.
Đới Mộng Tình vẫn hơi lo lắng. “Ta đi qua đó xem vẫn hơn, một mình Điềm Điềm ở đó ta không an tâm.”
“Được.”
…
Sự thực nghiệm của Bạch Y Y mau chóng cho ra kết luận, phương thuốc mới mà nàng chế quả thực có tác dụng giải chậm loại độc này, tuy không bằng thuốc giải thực sự nhưng lúc chưa tìm được thuốc giải thì cũng vẫn có phương thuốc này để giữ tính mạng. Sắc mặt nàng trắng hơn, cơ thể cũng yếu ớt hơn, nhưng tất cả mọi người đều phát hiện, nàng trở nên tự tin và rạng rỡ hơn.
Phương Hinh Điềm và Bạch Y Y càng thân thiết hơn. Ban đầu Phương Hinh Điềm cảm thông thương xót cho Bạch Y Y, bây giờ lại là khâm phục và sùng bái. Có thể giải trừ độc của Ngũ Độc môn thì quả là lợi hại. Một nữ tử có thể có được thành quả như thế, đây là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, bởi dẫu sao đi chăng nữa, nữ đại phu vốn rất ít, nữ đại phu có y thuật cao siêu lại càng ít.
Nhờ Phương Hinh Điềm mà Đới Mộng Tình và Bạch Y Y cũng gần gũi hơn.
Cố Thanh Dật vẫn sớm đi tối về, cũng không ai hỏi chàng đang bận làm gì. Chàng ra khỏi quán trọ, Mạnh Dật Thành mau chóng đuổi kịp.
“Ta đi với huynh.”
“Huynh biết ta đi làm gì à?”
Mạnh Dật Thành cười. “Bây giờ mọi người biết vụ nhà họ Bạch bị diệt môn là do Ngũ Độc môn gây ra, Ngũ Độc môn bèn trở thành nỗi thẹn của người giang hồ, cứ như đám giặc qua đường vậy. Một vài người trong Ngũ Độc môn thấy tình hình bất ổn bèn lập tức rút lui, nhưng dù sao cũng có mấy kẻ cứng đầu, muốn thử lưỡi kiếm của Cố công tử nhà chúng ta đây. Huynh yên tâm, ta sẽ không ra tay đâu, chỉ đơn thuần là thưởng thức huynh và người ta luận bàn kiếm thuật thôi.”
“Huynh tin tưởng ta thật đấy.”
“Ai bảo Thanh Nguyệt kiếm của huynh được xưng là thiên hạ vô song chứ?”
Cố Thanh Dật nhếch khóe miệng, không nói gì. Lần động tay này là không thể tránh khỏi, Ngũ Độc môn chịu thiệt ở đây thì tuyệt đối sẽ không chịu cam tâm bỏ qua, chúng đã coi chàng như kẻ thù rồi.
“Bên phía Âm Nguyệt giáo thế nào?”
“Đã rút lui một bộ phận rồi.” Mạnh Dật Thành phỏng đoán. “Có lẽ bọn chúng cũng đã tin vào lời nói rằng công thức bí mật của nhà họ Bạch chỉ là chuyện vô căn cứ chăng?”
Cố Thanh Dật nhíu mày. Bây giờ Âm Nguyệt giáo lớn rộng quá mức, đã tạo thành mối uy hiếp rất lớn với giang hồ.
“Chỉ hy vọng lúc rời đi, chúng ta có thể trả lại cuộc sống bình yên cho Thanh thành.”
Cố Thanh Dật chủ động đến, người của Ngũ Độc môn cũng là những kẻ hiếu chiến, lũ lượt ra tay.
Mạnh Dật Thành quan sát từ xa, nhìn Cố Thanh Dật giải quyết người của Ngũ Độc môn một cách điêu luyện, không thể không tin lời phụ thân mình nói rằng Cố Thanh Dật là đối thủ lớn nhất của mình.
Kiếm pháp của Cố Thanh Dật thanh thoát mà mạnh mẽ, cứ tiếp tục như vậy thì khó mà tưởng tượng sẽ đạt đến cảnh giới nào.
oOo
Cố Thanh Dật nhận được thư từ trưởng bối trong nhà, họ hy vọng chàng nhân cơ hội này hoàn toàn giải quyết Ngũ Độc môn. Một là vì chúng đã làm muôn vàn điều ác khiến mọi người bất mãn từ lâu, bây giờ còn gây ra vụ thảm sát diệt môn, nhân lúc này thanh trừ Ngũ Độc môn là cơ hội tuyệt vời nhất. Hai thì là nhân chuyện của Ngũ Độc môn, tạo ra thanh thế cho bản thân chàng, chuẩn bị sẵn cho đại hội minh chủ võ lâm sang năm.
Chàng không phản cảm với sự an bài của người nhà, bởi vì trước nay chàng không chỉ có một mình mà cử chỉ hay lời nói của chàng sẽ thay mặt cho cả gia tộc nhà họ Cố. Nhà họ Cố ẩn mình lâu như thế chính là vì đợi đại hội minh chủ võ lâm lần sau để lấy về thanh danh của gia tộc. Chàng dùng tài nguyên của nhà họ Cố, được nhà họ Cố bồi dưỡng với điều kiện tốt nhất thì đương nhiên phải góp sức vì gia tộc, phải chẻ cành lát đường cho gia tộc.
Chẳng mấy chốc, những vết tích loang lổ của Ngũ Độc môn đã bị lan truyền, quần chúng phẫn nộ, Ngũ Độc môn thật sự tựa như đám giặc vậy. Có lẽ vì ý dân rõ rành rành, một vài danh môn chính phái ra mặt muốn quét sạch hang ổ Ngũ Độc môn để trả thù cho bách tính vô tội đã chết trong tay bọn chúng.
Vì lẽ đó, trong Thanh thành cũng không còn thấy dấu tích của Ngũ Độc môn nữa.
Những người Cố Thanh Dật phái đi theo dõi Ngũ Độc môn đều rút về hết mà không thu hoạch được gì. Chàng không cảm thấy thất vọng. Nếu hang ổ Ngũ Độc môn dễ tìm như thế, Ngũ Độc môn đã không lăn lộn trên giang hồ đến bây giờ. Phải biết rằng kẻ thù của Ngũ Độc môn rất nhiều, những người muốn chém chúng ngàn vạn nhát đao chẳng hề ít.
Cố Thanh Dật chuẩn bị rời khỏi Thanh thành. Người của Ngũ Độc môn đã rời đi, nếu chàng muốn đòi lẽ công bằng cho hơn một trăm hai mươi người nhà họ Bạch thì nhất định phải làm được.
Mấy người Mạnh Dật Thành về quán trọ chuẩn bị, Cố Thanh Dật thì đến cứ điểm của nhà họ Cố ở Thanh thành để bàn giao việc.
Cố Thanh Dật bàn giao xong bèn lập tức về quán trọ. Chàng suy nghĩ về nước đi tiếp theo. Thanh trừng Ngũ Độc môn vốn không nằm trong kế hoạch của chàng, trong đó nguy hiểm trùng trùng, chàng không muốn khiến những người kia bị quấn vào đó. Cho nên tiếp theo họ cũng nên chia ra mỗi người một nơi, đợi chàng giải quyết xong Ngũ Độc môn thì lại tập hợp…
Còn về Bạch Y Y…
Chàng nhíu mày, nàng say mê y thuật như thế, có thể sắp xếp cho nàng vào y quán nhà họ Cố, đợi sư phụ nàng đến tìm nàng…
Mắt chàng chợt nheo lại, tay nắm chặt kiếm, nhìn thấy Đới Mộng Tình hoảng loạn chạy ra.
Đới Mộng Tình trông thấy chàng thì như tìm được chỗ dựa, mắt sáng lên. “Cố đại ca.”
“Chuyện gì thế?”
“Điềm Điềm, muội ấy bị bắt đi rồi…”
Cố Thanh Dật sa sầm nét mặt. “Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong thì sao?”
“Họ… họ đều đuổi theo rồi. Nhất định phải cứu Điềm Điềm về…”
Sắc mặt Cố Thanh Dật u ám khó dù, chàng đột nhiên nhớ ra một chuyện. “Bạch Y Y thì sao?”
“Nàng ấy… Muội không biết, hẳn là ở trong quán trọ… Muội sốt ruột quá, không chú ý đến nàng ấy…”
Cố Thanh Dật kéo Đới Mộng Tình chạy về quán trọ. Đới Mộng Tình hé miệng, cuối cùng không lên tiếng hỏi chàng vì sao lúc này không đuổi theo mấy người hội Điềm Điềm mà lại về quán trọ.
Về đến quán trọ, Cố Thanh Dật cũng không kịp giải thích gì.
Bây giờ những người còn nán lại Thanh thành là người thuộc Âm Nguyệt giáo. Ngũ Độc môn và Âm Nguyệt giáo đều là những kẻ khó dây vào, bây giờ Ngũ Độc môn đã rời đi, chỉ còn lại Âm Nguyệt giáo. Chúng không thể cảm thấy hứng thú gì với Phương Hinh Điềm, bởi dẫu sao nếu bắt Phương Hinh Điềm đi thì sẽ đắc tội nhà họ Phương, còn có thể dẫn đến việc mấy gia tộc liên thủ đối phó chúng. Khả năng duy nhất chính là chúng đã bắt nhầm người, bây giờ Phương Hinh Điềm ngày ngày đều ở cạnh Bạch Y Y, người mà bọn chúng muốn bắt là Bạch Y Y…
Đới Mộng Tình cũng vỡ lẽ ra, không nói một lời bèn đi theo Cố Thanh Dật.
Bạch Y Y nhìn chỗ thuốc mình chế ra với khuôn mặt trắng bệch, hẳn là đã bị hù sợ hết hồn, lúc được Cố Thanh Dật kéo dậy cũng không có phản ứng gì.
“Đi theo ta.” Cố Thanh Dật kéo Bạch Y Y.
Có lẽ vì nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, chàng và Đới Mộng Tình nhìn nhau rồi trực tiếp xông ra từ lầu hai, đoạt lấy xe ngựa đang đi. Chủ nhân xe ngựa bị đẩy xuống xe cũng chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới bắt đầu mắng chửi.
Cố Thanh Dật thúc ngựa, Đới Mộng Tình chú ý đến phía sau xe. “Có người đuổi theo.”
Bạch Y Y mặt trắng bệch, ngồi yên trên xe ngựa không nhúc nhích. Đới Mộng Tình nhìn thấy sắc mặt nàng thì lập tức an ủi: “Cô đừng sợ, bọn ta sẽ bảo vệ cô.”
“Bọn chúng… Vì sao bọn chúng phải đuổi theo chúng ta?”
Đới Mộng Tình cũng không thốt được thành lời. Bạch Y Y hẳn là cùng sống với vị thần y đó trong thời gian dài, không hiểu về những thị phi trên giang hồ, cho đến bây giờ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ hứng thú với y thuật, quan tâm tới việc nghiên cứu thuốc giải mà thôi.
Cố Thanh Dật không muốn làm người vô tội bị thương, bèn đánh xe về phía ít người qua lại.
“Người ta nói Cố công tử tâm tính thiện lương, lời đồn quả nhiên là thật.” Có giọng nữ châm chọc truyền tới.
“Người ta nói nam nhân tâm tính thiện lương sẽ thương hoa tiếc ngọc, không biết có phải thật không.”
“Đợi lát nữa sẽ biết thôi… Ha ha ha!”
Giọng nữ bâng quơ truyền tới, sắc mặt Cố Thanh Dật càng nghiêm túc.
Chẳng mấy chốc, mấy nữ tử che mặt đã vây quanh xe ngựa. Cố Thanh Dật không thể không dừng xe, lạnh lùng nhìn nữ tử thướt tha phía trước.
“Cố công tử, chúng ta khỏi vòng vo tam quốc, giao người ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì.” Nữ tử mặc bộ đồ đỏ, dù chỉ có đôi mắt lộ ra thì cũng không thể nào che giấu đi được vẻ kiều diễm của ả.
“Có thể luận kiếm với tả hộ pháp của Âm Nguyệt giáo là vinh hạnh của Cố mỗ ta, cơ hội này, ta không muốn bỏ qua.”
Nữ tử áo đỏ trưng ra vẻ mặt đau lòng, hơi di chuyển, tấm khăn che mặt rủ xuống. “Ấy… sao lòng dạ Cố công tử lại sắt đá như thế chứ! Tiểu nữ còn muốn tán gẫu với công tử nữa mà!”
Nữ tử áo đỏ nghiêm mặt, lập tức tung ra ám khí trong tay, bắt đầu từ đai lưng, chắc như sắt thép, dai như bồ vĩ.
Cố Thanh Dật đã sớm phòng bị ả, bay người lên tránh ám khí. Từng có tin đồn về tả hữu hộ pháp của Âm Nguyệt giáo, chỉ có người chết mới xứng đáng được nhìn thấy dung mạo của chúng.
Cố Thanh Dật và nữ tử áo đỏ đánh nhau. Người ta đồn rằng Âm Nguyệt giáo có tứ đại hộ pháp, tả hữu hộ pháp và âm dương hộ pháp, do giáo chủ đích chân chỉ dạy, bọn chúng am hiểu dùng kiếm hơn dùng đai lưng.
Nữ tử áo đỏ có võ công cao cường, tuy Cố Thanh Dật có thể ra tay nhanh gọn nhưng lại chỉ đang đấu một mình, trong khi xung quanh còn có một đám nữ tử nhìn chằm chặp.
Cố Thanh Dật thay đổi suy nghĩ nhưng sắc mặt vẫn như thường, sau mấy lượt đánh qua lại, kiếm của chàng chặt đứt dây đai của đối phương.
Nữ tử áo đỏ thoáng sững ra, dường như không ngờ mình sẽ bị đánh bại dễ dàng đến thế. “Cố Thanh Dật, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Nữ tử áo đỏ còn chưa kịp lui xuống thì một nữ tử áo tím đã lập tức bay qua, rút kiếm ra. “Để ta đến học hỏi ngươi.”
Cố Thanh Dật tiếp chiêu, lưỡi kiếm chạm nhau, tia lửa tóe ra. Trong khi chiến đấu, lòng Cố Thanh Dật càng lúc càng chùng xuống. Âm Nguyệt giáo có thù với mấy danh môn chính phái, nguyên nhân cơ bản nhất chính là Âm Nguyệt giáo dùng ba phương pháp hèn hạ trộm đi tâm pháp võ công trong môn phái, các môn phái có tiếng cũng từng chịu thiệt. Cố Thanh Dật vốn tưởng Âm Nguyệt giáo chỉ trộm đi kiếm pháp của người khác, không ngờ rằng trong Âm Nguyệt giáo còn có người gộp nhiều võ công của các môn phái khác vào với nhau, kết hợp thành chiêu kiếm mạnh nhất như thế.
Phải biết rằng chiêu thức và tâm pháp võ công của các môn phái đó đều từng nhuốm máu của vô số người, rất nhiều chiêu thức và tâm pháp một khi không đúng sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Người to gan gộp tâm pháp võ công của các môn phái vào, hơn nữa còn không có bất cứ tác dụng phụ nào, người đó nhất định có thiên phú hơn người về mặt kiếm đạo.
Âm Nguyệt giáo có thiên tài như vậy…
Cố Thanh Dật càng buồn bực, đường kiếm đột nhiên thay đổi, tựa như đã có được cảm ngộ trong thoáng chốc khiến kiếm pháp của chàng lại có tiến bộ.
Gặp kẻ mạnh sẽ mạnh hơn, kiếm đạo của Cố Thanh Dật lại lên thêm một tầng nữa.
Nữ tử áo tím cảm nhận được sự thay đổi đó trước tiên, cổ tay ả bị kiếm chém bị thương, ả nhịn đau cầm kiếm, trên trán mồ hôi tuôn như mưa.
“Đúng là phế vật.” Nữ tử áo trắng vẫn một mực im
lặng trong đám người đột ngột lên tiếng. “Ta ghét nhất mấy trò rề rà thế này.”
Nữ tử áo trắng nhắm chuẩn hướng xe ngựa rồi vung tay. Đới Mộng Tình như cảm nhận được điều bất ổn, đưa Bạch Y Y bay ra khỏi xe.
Ngựa sợ hãi bèn tháo chạy. Cố Thanh Dật mượn lực bay đến bên cạnh Đới Mộng Tình. Nhưng lúc này dây đai của nữ tử áo trắng bay phộc đến, kèm với đó là mấy cánh hoa. Chàng tránh cánh hoa, nhanh chóng bay đến bên cạnh Đới Mộng Tình, kéo lấy nàng.
Cùng lúc đó, dây đai màu trắng quấn chặt vào eo Bạch Y Y. Dây đai như vật sống, kéo Bạch Y Y đến trước mặt nữ tử áo trắng.
“Cố đại ca…” Đới Mộng Tình khẽ gọi một tiếng.
Giữa Đới Mộng Tình và Bạch Y Y, Cố Thanh Dật lựa chọn đưa Đới Mộng Tình đi.
Cố Thanh Dật nhìn vào mắt Bạch Y Y. Trong đó không phải là oán hận, cũng không phải là vẻ vô tội, sắc mặt nàng bình tĩnh, dường như chàng lựa chọn như vậy là một chuyện vô cùng bình thường, còn nàng cũng bình tĩnh đón nhận sự thực này.
Cố Thanh Dật và Đới Mộng Tình đứng một phía, nhìn người của Âm Nguyệt giáo từ xa.
Nữ tử áo trắng có vẻ rất hài lòng về tình trạng lúc này. “Thì ra Cố công tử chỉ muốn luận bàn một chút với tả hữu hộ pháp của bọn ta. Vậy thì cứ sớm nói ra, hại ta thiếu chút nữa đã làm Đới tiểu thư bị thương rồi.”
Nữ tử áo trắng thổi cánh hoa trong tay, cánh hoa thuần khiết rơi xuống đất, trong thoáng chốc biến thành màu đen, hòa vào trong đất, đó là kịch độc.
Cố Thanh Dật biết đây là lời uy hiếp của đối phương. Nếu là một mình chàng thì còn có thể đối đầu với bọn chúng, khi có cả Đới Mộng Tình thì không thể. Hơn nữa chàng vốn không biết trình độ của nữ tử áo trắng này, cho dù chàng có thể đánh thắng ả thì sao? Đối phương không chiến đấu đơn lẻ nữa, chàng cũng hết cách…
Nữ tử áo trắng cười khẽ một tiếng. “Ta thích người thức thời, ghét nhất là người không biết tự lượng sức, chúng ta đi!”
Đám người hùng hổ rời đi.
Tay Cố Thanh Dật khẽ siết lại, chàng nhìn thấy Bạch Y Y cúi đầu, người khác bắt nàng, nàng cũng không phản kháng, chỉ mang dáng vẻ cam chịu số phận.
Cam chịu số phận? Bởi vì biết chàng không thể cứu nàng ư? Bởi vì chung quy nàng biết rõ thân phận của mình?
Bóng dáng đám người Âm Nguyệt giáo hoàn toàn biến mất. Đới Mộng Tình nhìn Cố Thanh Dật với vẻ hơi hoảng hốt. “Cố đại ca, cứ để chúng đưa Y Y đi như vậy sao?”
Cố Thanh Dật bặm môi. “Về quán trọ.”
Đới Mộng Tình đi sau chàng. “Cố đại ca, vừa rồi huynh nên cứu Y Y, mục đích của bọn chúng không phải muội, cho dù chúng bắt được muội thì cũng không dám làm gì muội, dù sao chúng cũng sẽ phải suy xét đến nhà họ Đới.”
Đạo lý quả thực là như thế…
Chỉ có điều, một người là người mình đã biết rõ, một người là người mình mới quen biết không bao lâu, nên lựa chọn thế nào, chàng đã cho ra được đáp án. Cảm giác của chàng với Bạch Y Y không tốt lắm, trong vẻ mù mờ có một thứ cảm giác nguy hiểm, điều này khiến chàng từ đầu đến cuối luôn có một thứ cảm giác bài xích với nàng, vì thế chàng lựa chọn mà chẳng mảy may do dự.
Chàng biết cảm giác này của mình có khả năng rất cao là sai, vì dẫu sao Bạch Y Y thật sự rất có thiên phú ở phương diện y thuật, cũng tốn tâm tư vào đó. Y thuật như kiếm thuật, một người có được thành tựu không tệ ắt phải tiêu tốn sức lực lớn, điều này có nghĩa là người đó không thể có quá nhiều thành tích ở các phương diện khác, bởi suy cho cùng thì sức lực của một người cũng có hạn. Giống như tộc Lưu Quang vậy, trên phương diện y thuật họ như Hoa Đà tại thế, không có bệnh nào khiến họ bó tay hết cách, về mặt y thuật gần như không gì cản nổi họ, nhưng ở các phương diện khác họ lại rất bình thường.
Có lẽ nàng thực sự chưa từng lừa ai…
Cố Thanh Dật nhắm mắt lại.
Cố Thanh Dật và Đới Mộng Tình về đến quán trọ, Mạnh Dật Thành, Trình Ứng Phong cùng Phương Hinh Điềm đều ở đó. Có lẽ vì đã đưa được Phương Hinh Điềm về, sắc mặt Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong đều rất nhẹ nhõm. Phương Hinh Điềm lải nhải mắng đám người Âm Nguyệt giáo mãi.
Trình Ứng Phong nhìn thấy Cố Thanh Dật và Đới Mộng Tình nhưng cũng không cảm thấy điều bất thường, vẫn là Phương Hinh Điềm nhìn ra phía sau họ. “Y Y đâu? Nàng không ở trong phòng, không phải đã ra ngoài với hai người ư?”
Họ trở về thì không thấy người, đương nhiên tưởng rằng Bạch Y Y đi cùng hai người này.
Sắc mặt Cố Thanh Dật và Đới Mộng Tình đều khó coi. Mạnh Dật Thành nhận ra điều gì. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đới Mộng Tình nhìn Cố Thanh Dật. “Y Y bị đám người Âm Nguyệt giáo bắt đi rồi.”
Lúc này Mạnh Dật Thành mới như vỡ lẽ ra. “Chẳng trách người của Âm Nguyệt giáo lại thả Hinh Điềm ngay, thì ra là bắt nhầm người.”
Trình Ứng Phong hơi xấu hổ, chàng ta còn tưởng đám người Âm Nguyệt giáo bị họ hù sợ nên cứ thế thả người khi họ còn chưa động tay nữa chứ.
Phương Hinh Điềm trở nên nóng vội. “Vậy phải làm sao? Chúng ta nhất định phải đưa Y Y về.”
Thú thực, Bạch Y Y và họ không thân không quen gì, Âm Nguyệt giáo cũng không phải thế lực dễ chọc, vì Bạch Y Y mà đối đầu với Âm Nguyệt giáo, có đáng không…
Cố Thanh Dật bặm môi. “Ta sẽ đưa nàng trở về.”
Đới Mộng Tình hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
oOo
Bạch Y Y không thân không quen gì với họ, họ ra tay là trượng nghĩa, không ra tay cũng là chuyện hợp lý. Nhưng họ đều hiểu rõ tính cách của Cố Thanh Dật, người bị bắt đi từ tay chàng, chàng không thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, cho dù Âm Nguyệt giáo khó đối phó tới mức nào, chàng đều sẽ đưa người về.
Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm ở lại cứ điểm nhà họ Cố đợi họ trở về. Tuy hai nàng có chút võ công, ứng phó với người bình thường vẫn thừa sức, nhưng nếu thật sự gặp người có võ công cao cường thì sẽ chịu thiệt.
Đới Mộng Tình vốn muốn đi cùng họ nhưng bị Cố Thanh Dật yêu cầu ở lại bảo vệ Phương Hinh Điềm. Điều này khiến nàng thầm tự trách. Nếu không phải vì võ công của nàng quá kém thì nhất định đã có thể giúp họ rồi.
“Biểu tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế?” Phương Hinh Điềm chớp đôi mắt to tròn, mím môi cười mỉm. “Đừng lo cho Cố đại ca, huynh ấy nhất định có thể đưa Y Y về được, huynh ấy lợi hại như thế, trên thế gian này không có chuyện gì huynh ấy không thể làm cả.”
“Muội tưởng huynh ấy là thần hả?” Đới Mộng Tình thật sự lo lắng. Âm Nguyệt giáo mạnh thế nào, có lẽ Điềm Điềm không rõ lắm, nhưng nàng lại biết rõ.
“Cho nên biểu tỷ thật sự đang lo cho Cố đại ca hả?”
Đới Mộng Tình đỏ mặt, mắt giần giật. “Ai ta cũng lo cả, dẫu sao người mà các huynh ấy đối đầu cũng là khối u lớn nhất võ lâm.”
Phương Hinh Điềm không trêu chọc nữa. “Âm Nguyệt giáo thật sự lợi hại như thế ư?”
Đới Mộng Tình gật đầu.
Âm Nguyệt giáo trước đây dường như vẫn luôn núp trong chỗ tối, bọn chúng am hiểu nhất là lợi dụng sắc đẹp để đạt được mục đích, lợi dụng cơ thể làm vốn liếng, lai vãng nơi triều đình và các môn phái gia tộc, bị người ta xem thường. Âm Nguyệt giáo bây giờ rõ ràng đã khác, bọn chúng không còn ẩn mình trong bóng tối nữa, ai nấy đều có võ nghệ cao cường, ngươi tưởng bọn chúng chỉ có sắc đẹp sao? Còn chưa đợi ngươi xem thường thì ngươi đã có thể bỏ mạng rồi.
Các môn phái và gia tộc thế gia đều mặc nhận Âm Nguyệt giáo đã đổi giáo chủ, giáo chủ tân nhiệm này là ai, có mục đích gì thì không ai biết được. Các nhân sĩ võ lâm dùng máu tươi đến nhận giáo huấn phần nhiều là vì liên quan tới giáo chủ tiền nhiệm, bởi thế Âm Nguyệt giáo bây giờ khiến người ta rất bất an.
Thực lực của Âm Nguyệt giáo đạt được sự cải thiện lớn, mấu chốt nhất chính là giáo chúng Âm Nguyệt giáo ai ai cũng tập võ, càng là nhân vật chủ chốt võ công lại càng cao, chúng đặt thực lực của bản thân lên trên dung nhan chứ không phải là dung nhan cao hơn tất cả giống trước kia.
Đới Mộng Tình đột nhiên có một ý nguyện mãnh liệt, nàng phải nỗ lực học võ hơn. Trước đây nàng tự cho rằng mình đã hiếm có trong số các nữ tử rồi, bây giờ nàng mới hiểu ra mình ếch ngồi đáy giếng đến mức nào, nếu thật sự gặp chuyện, nàng chỉ có thể trở thành người làm liên lụy người khác mà thôi.
Nàng không muốn như vậy nữa. Một khi chuyện này kết thúc, sau khi về gia tộc, nàng phải yêu cầu bản thân đạt được thành tích ở mặt kiếm đạo giống như đại ca nàng vậy.
…
Sắc trời nhá nhem, ba người Cố Thanh Dật đã rời đi. Sau khi đưa Bạch Y Y đi, Âm Nguyệt giáo nhất định sẽ mau chóng rút khỏi Thanh thành, bởi thế thời gian rất gấp gáp. Cố Thanh Dật vừa lần theo dấu vết của Âm Nguyệt giáo, vừa nói cho hai người kia biết phán đoán của mình. Hai người tả hữu hộ pháp đấu với chàng đều có võ nghệ cao siêu, tuy không phải đỉnh cao về kiếm đạo nhưng nền tảng lại vô cùng vững chắc, nếu đối đầu thì nhất định không được sơ ý, bởi vì chúng đều am hiểu dùng ám khí.
Mạnh Dật Thành nghe vậy thì khẽ biến sắc. Mọi người đều biết Âm Nguyệt giáo đã trở nên mạnh hơn, song họ lại chưa từng đối đầu chính diện. “Nữ tử áo trắng đó là người thế nào?”
Cố Thanh Dật nhìn Mạnh Dật Thành một cái, ngữ khí nặng nề. “Ta nghi ngờ rằng trong Âm Nguyệt giáo, ngoại trừ tứ đại hộ pháp còn có người mạnh hơn xếp trên tứ đại hộ pháp. Tứ đại hộ pháp có tả hữu hộ pháp quản lý chuyện trong giáo, âm dương hộ pháp quản lý chuyện ngoài giáo. Căn cứ theo tin tức chúng ta có được, tứ đại hộ pháp hẳn là có địa vị ngang nhau, nhưng mà nữ tử áo trắng đó rõ ràng còn xếp trên chúng.”
Những tin tức này có được đều nhờ người đi trước, phần nhiều là cũng hiểu được cách hành sự của giáo chủ tiền nhiệm, tân giáo chủ lên thay làm giáo phái thay đổi là chuyện có thể hiểu được.
Mạnh Dật Thành cũng trở nên nặng nề tâm sự. “Người huynh động thủ là tả hữu hộ pháp à?”
Cố Thanh Dật gật đầu.
Lúc này Trình Ứng Phong cũng đã ngộ ra, tả hữu hộ pháp xử lý chuyện trong giáo, nhưng mà chúng lại xuất hiện, vậy thì âm dương hộ pháp đương nhiên cũng có mặt. “Âm Nguyệt giáo đang chuẩn bị làm gì đây? Bọn chúng coi trọng công thức của nhà họ Bạch như thế ư?”
Mạnh Dật Thành: “Tân giáo chủ của bọn chúng coi trọng võ thuật như thế, làm vậy cũng không kỳ lạ.”
Cố Thanh Dật nhớ đến chiêu kiếm của chúng, nếu đó là dấu tích của vị giáo chủ kia thì ả nhất định là một kỳ tài võ học. “Tóm lại chúng ta phải cẩn thận, không thể xem thường tả hữu hộ pháp hay âm dương hộ pháp, ngoài ra còn cả hai người thần bí có võ công còn cao hơn chúng nữa.”
Mạnh Dật Thành lãnh đạm nhìn Cố Thanh Dật, chàng ta cảm thấy Cố Thanh Dật không chỉ muốn đưa Bạch Y Y về mà phần nhiều là muốn thăm dò thực lực của Âm Nguyệt giáo, tả hữu hộ pháp và hai nữ tử thần bí chính là những vị trí cao nhất Âm Nguyệt giáo rồi.
Giáo chủ đó sẽ chỉ mạnh hơn bọn chúng. Nếu họ còn chẳng đối phó được với bọn chúng, sau này đối đầu với giáo chủ Âm Nguyệt giáo thì làm thế nào?
Một đám người Âm Nguyệt giáo rút lui, ít nhiều sẽ để lại dấu vết. Chẳng mấy chốc, họ đã phát hiện dấu vết của bọn chúng tại một nông hộ. Có lẽ là vì tự tin quá mức nên chúng không che giấu vết tích như trước đây.
Cố Thanh Dật và binh của họ chia thành ba đường đi tìm người. Sau khi đánh ngất hai nữ tử, họ đi theo một đám người. Hai nữ tử đang phụ trách năm người đàn ông, năm người đàn ông đều bị che mắt lại, bị hai nữ tử cầm roi lùa đi…
Nữ tử Âm Nguyệt giáo đều ghê tởm đàn ông, bọn chúng đưa mấy người đàn ông này đi đâu?
Cố Thanh Dật có dự cảm không tốt.
Năm tên đàn ông run rẩy bị đưa đến trước một gian phòng. Hai nữ tử cung kính đứng ngoài cửa. “Minh chủ, người đã đưa đến rồi ạ.”
Minh chủ? Đó là người xếp trên tứ đại hộ pháp.
“Dẫn vào.”
“Dạ.”
…
Trong phòng, nữ tử áo trắng mỉm cười nhìn Bạch Y Y trên mặt đất. “Vẫn không chịu nói hả?”
“Ta thật sự không biết gì cả.”
“Nhưng mà sao ta nghe nói nhà họ Bạch giao công thức bí mật đó cho sư phụ ngươi?” Nữ tử áo trắng nhấc cằm Bạch Y Y. “Sư phụ ngươi đâu rồi?”
Bạch Y Y lắc đầu. “Ta thật sự không biết… Sư phụ chỉ để lại một phong thư rồi rời đi…”
Nữ tử áo trắng đứng dậy. “Hẳn ngươi cũng biết, Âm Nguyệt giáo bọn ta không thích giày vò nữ nhân… Mà khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn này của ngươi, hủy đi thì tiếc biết mấy, ta cũng không nỡ. Làm thế nào đây nhỉ? Tuy ta không thích giày vò nữ nhân, nhưng còn ghét người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hơn.”
“Ta thật sự không biết gì cả.”
“Không biết à!” Nữ tử áo trắng cười càng tà ác. “Nếu như ngươi không biết gì cả, vậy thì không còn giá trị nữa, người không có giá trị mà lại khiến bọn ta hao tổn sức lực như thế, ta sẽ rất không vui. Chi bằng ngươi gia nhập Âm Nguyệt giáo nhỉ?”
Bạch Y Y lắc đầu nguầy nguậy, nàng cảm thấy người trước mắt càng lúc càng trở nên nguy hiểm.
Nữ tử áo trắng: “Biết Âm Nguyệt giáo bọn ta làm gì không? Người ta đều nói Âm Nguyệt giáo bọn ta chỉ biết lấy sắc hầu người, nói cũng chẳng sai… Cho nên ấy à, nếu ngươi gia nhập, chuyện đầu tiên ngươi phải làm chính là hầu hạ đàn ông…”
Thoáng chốc, Bạch Y Y mất tất cả sức lực, khuôn mặt còn trắng hơn tờ giấy.
Nữ tử áo trắng ra hiệu bằng mắt, lập tức có người cởi dây đeo trên mắt năm tên đàn ông ra. Năm tên đàn ông lúng túng không biết làm sao, cả người chỉ run lẩy bẩy.
Nữ tử áo trắng dịu dàng nhìn họ. “Muốn sống không?”
“Muốn…”
Đương nhiên là muốn sống rồi, cho dù sống thấp sống hèn thì cũng phải sống.
Nữ tử áo trắng cười, vươn ngón tay xinh đẹp ra chỉ vào Bạch Y Y. “Tỷ muội mới đến của bọn ta vẫn chưa hiểu gì cả, chi bằng các ngươi đến dạy nàng ta cái gì là hoan lạc cá nước, cái gì là nam hoan nữ ái… Dạy mà tốt thì đương nhiên có được cơ hội sống sót.”
Mấy tên đàn ông nghe thấy câu cuối cùng, đó chính là cơ hội sống của chúng. Chúng nhao nhao nhìn Bạch Y Y, như con sói đói nhìn thấy con thỏ tuyệt vời vậy.
Bạch Y Y trốn về sau, đến mặt tường, nàng không thể trốn được nữa, cuối cùng nàng suy sụp khóc nấc lên…
…
Tay Cố Thanh Dật siết lại thành nắm, chàng lao thẳng xuống từ trên mái nhà, kiếm trong tay như vật sống, kiếm khí lia về phía mấy tên đàn ông, đám đàn ông bị ảnh hưởng từ kiếm khí, ngã phịch xuống đất. Chàng đứng trước người Bạch Y Y, cả người nàng đều đang run rẩy, miệng khẽ kêu “Đừng…”.
Cố Thanh Dật nhẫn nhịn, nhìn nữ tử áo trắng với ánh mắt lạnh tanh.
Nữ tử áo trắng cười giễu. “Ta còn tưởng Cố công tử chuẩn bị cùng bọn ta xem hoạt xuân cung nữa chứ? Lẽ nào cảnh này không đặc sắc ư? Cố công tử muốn xem gì, ta có thể an bài cho ngài.”
Cố Thanh Dật cầm kiếm chĩa thẳng về phía nữ tử áo trắng. “Các ngươi đến vì công thức bí mật của nhà họ Bạch. Có điều công thức đó vốn chỉ là lời đồn, cho dù các ngươi bức chết nàng thì cũng không thể thỏa ước nguyện, dẫu sao giả chính là giả, không thể biến thành thật được…”
“Thì ra là giả à, đa tạ Cố công tử nhắc nhở. Nhưng làm sao đây! Không lấy được thứ mà giáo chủ bọn ta muốn, giáo chủ nhất định sẽ tức giận… Có rồi, nếu có được thủ cấp của ngươi, giáo chủ hẳn sẽ nghĩ bọn ta đã lấy công chuộc tội…”
Nữ tử áo trắng nói xong bèn lập tức ra tay, dây đai quấn trên eo được ả cầm trên tay lại không phải đai mà là một thanh kiếm, tựa kiếm mà lại không phải kiếm…
Thanh kiếm quấn lấy Thanh Nguyệt kiếm, Cố Thanh Dật bị giam hãm, không gian căn phòng quá nhỏ, mà chàng lại không thể rời đi, Bạch Y Y vẫn còn ở phía sau chàng. Nghĩ đến dáng vẻ của nàng lúc này, lòng chàng kích động. Chàng đẩy nội lực, ép mạnh buộc đối phương thu thanh kiếm về. Chàng mau chóng ra tay, kiếm khí áp sát, dồn ép nữ tử áo trắng từng bước một…
Nữ tử áo trắng tung ám khí về phía Bạch Y Y, ép Cố Thanh Dật không thể không dùng kiếm chặn lại. Nữ tử áo trắng lại dùng kiếm tấn công lần nữa, bàn ghế trong phòng lao về phía Cố Thanh Dật, Cố Thanh Dật dùng kiếm ngăn lại, bàn ghế thoáng chốc vỡ vụn…
Tiếng đánh nhau bên ngoài cũng truyền tới, hẳn là đám người Mạnh Dật Thành đang đối đầu với bọn chúng. Nữ tử áo trắng cười lạnh. “Để đoạt giai nhân về, Cố công tử cũng thật hao tâm tổn trí.”
“Không bằng các ngươi…”
Hai người lại đấu nhau, qua mấy lượt đánh qua lại, xà nhà đứt gãy, gạch gỗ tung bay…
Bạch Y Y dựa vào tường, chậm chạp đứng dậy, một viên gạch rơi xuống từ phía trên đầu nàng. Cố Thanh Dật tay mắt nhanh nhạy bay nhanh qua chắn cho nàng, bảo vệ nàng trong lòng mình, một tay khác cầm kiếm chặn nữ tử áo trắng…
“Cố…” Bạch Y Y gọi một tiếng, có lẽ biết mình khác với Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm, chàng là Cố đại ca của họ, nhưng không phải Cố đại ca của nàng. Nàng vươn tay, cố sức muốn lau bụi bẩn trên mặt Cố Thanh Dật…
Khi Cố Thanh Dật chuyên tâm ứng phó nữ tử áo trắng, đột nhiên xuất hiện một nữ tử. Nữ tử xông thẳng về phía Cố Thanh Dật, vũ khí trong tay ả không phải kiếm mà là đai, song uy lực còn mạnh hơn kiếm…
Có thứ gì đó mở ra trong lòng Cố Thanh Dật.
Minh chủ? Có minh ắt phải có ám, minh chủ đã xuất hiện, đây chính là ám chủ rồi…
Công phu của ám chủ rõ ràng cao hơn minh chủ, Cố Thanh Dật xốc dậy mười hai phần tinh lực mới có thể thoát khỏi dây đai này…
Trong lời đồn, giáo chủ Âm Nguyệt giáo dùng đai, đai chế tạo từ tơ tằm, gọi là Thiên Triền đai, bởi vì nó vừa ra tay thì nhất định có thể quấn chặt lấy người. Ngoài ra nó còn được gọi là Trảm Kiếm đai, bởi vì kiếm gặp nó thì chỉ có thể bị chặt đứt…
Giáo chủ? Để lại dấu tích ở ám chủ này.
Một ám chủ đã có thực lực như thế, vậy thì giáo chủ của bọn chúng phải mạnh cỡ nào?
Cố Thanh Dật bị minh chủ và ám chủ cùng tấn công nên chỉ đành phòng vệ là chính, không thể trả đòn. Cho dù vậy, chàng cũng chịu không ít vết thương.
Từ đầu đến cuối, Bạch Y Y được chàng ôm trong lòng, họ bay lên xà nhà. Bạch Y Y mở mắt nhìn chàng, nước mắt bất giác thấm ướt ngực chàng. Khi chỉ có minh chủ, chàng có thể chủ động ra chiêu, bây giờ lại chỉ có thể bị động nghênh chiến…
“Buông ta ra.” Nàng vươn tay đẩy tay chàng.
Cánh tay Cố Thanh Dật ôm nàng càng chặt hơn. Chàng nhìn vào mắt nàng. “Người học kiếm bọn ta, tâm tư phải tập trung, truy cầu kiếm đạo đại thành, nếu như trong lòng không yên, kiếm đạo ắt gặp cản trở… Nếu bây giờ ta buông cô ra, ta không chỉ bị thiên hạ chê cười mà còn bị gắn với cái danh ham sống sợ chết, thậm chí nó sẽ trở thành nút thắt trong lòng ta…”
Ám chủ: “Thế thì cứ thử xem ngươi có thể bình an đưa nàng ta rời đi hay không.”
Một tay Cố Thanh Dật ôm eo Bạch Y Y, một tay cầm kiếm, chàng đứng thẳng trên xà nhà.
Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong bị tứ đại hộ pháp ngăn lại, không thể đến trợ giúp, Cố Thanh Dật chỉ có thể tự dựa vào bản thân. Cho dù chỉ có một mình chàng cũng khó chạy thoát, huống hồ chàng còn mang theo một nữ tử không biết võ công bên cạnh.