“Anh…” Lúc ăn cơm cậu em trai nhỏ Tưởng Diêu của Kim Trạch đứng ở cửa phòng ngủ, cậu bé lén lút vẫy tay với anh hai mình: “Anh hai, anh qua đây đi.”
Nghiêm Thị* đang giúp bày bát đũa, sắc mặt bà nặng nề đến mức không nhìn ra bà đang nghĩ gì, mái tóc đen dài từng thắt bím đã cắt ngắn gọn gàng, nghe nói hồi đó bím tóc của bà đã được bán với giá rất cao..
(*氏: chỉ người đàn bà họ Nghiêm.
Đồng thời từ này là từ Thị trong họ tên của phụ nữ.)
Kim Trạch liếc nhìn người phụ nữ rồi quay người đi vào phòng ngủ, vào phòng cậu đóng cửa lại, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu tròn của em trai mình: “Sao vậy? Hôm nay anh không mua nhiều đồ ăn lắm nên chúng ta ăn đơn giản chút nha?”
“Vâng ạ.” Giang Dao ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé nhỏ giọng nói: “Cha lấy hết tiền của mẹ rồi.”
“Hả?” Kim Trạch cau mày: “Không phải bảo là nhập viện à?”
“Trước kia nhập viện thật.” Giang Diệu mày chau mặt ủ nói: “Sau khi xuất viện cha bị phía bên công trường đuổi, ông ấy nói muốn ra ngoài tìm việc nên lấy tiền của mẹ rồi bỏ đi.”
Trong chốc lát tâm trạng của Kim Trạch rất phức tạp, cau mày nắm lấy bàn tay mềm mại của em trai: “Đi bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng rồi anh.” Giang Dao nói: “Chúng ta còn đang khất nợ tiền thuê nhà, phí quản lý tài sản với cả tiền điện nước… Nên mẹ mới đưa em đến đây.”
“Vậy em đi học kiểu gì?” Kim Trạch nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Mẹ cứ vậy đưa em đi luôn? Không nói gì nữa à? Em đã xin giáo viên nghỉ rồi à?”
“Dạ chưa.” Khương Dao rũ mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh hai, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Sau này chúng ta phải làm sao đây?
Nghe những lời này, trong đầu Kim Trạch cảm thấy ong ong.
Cậu cũng từng hỏi mẹ một câu như vậy, sau này chúng ta phải làm sao đây.
Lúc đó cậu luôn có hy vọng, cảm thấy còn có cái gì đó để dựa vào nhưng bây giờ cậu mới biết, người phụ nữ đó không thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào bởi vì chính bà cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Kim Trạch lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận đang dâng trào trong lồng ngực, nó gần như muốn nhảy ra ngoài theo nhịp tim của cậu.
Cậu xoa đầu em trai, cố gắng ổn định* giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ lo cho em đi học lại, em không cần lo lắng gì cả.”
(*nguyên văn: 稳住: giải thích là ổn định, nó thường có nghĩa là che giấu sự thật và lừa dối mọi người để tạm hoãn hành động.)
Tưởng Diêu gật đầu, dường như cũng hơi thả lỏng một chút, giờ cậu bé mới nhận ra mình đói bụng rồi thế là ồn ào kêu ăn cơm.
Kim Trạch mở cửa, hai người lần lượt đi ra ngoài, Cao Á Lâm lập tức chú ý tới chuyện sắc mặt Kim Trạch không tốt lắm, chần chờ một chút mới tiến lên hỏi: “Sao vậy?”
Kim Trạch lắc đầu, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ cạnh bàn.
Nghiêm Thị bảo đứa con út đi rửa tay, bà vén một lọn tóc rối bù ra sau tai, khi bà đứng dưới bức tường xám loang lổ nhìn cứ như bà sẽ già đi cùng ngôi nhà cũ kỹ này, cũng không còn sức sống.
Trong lòng Kim Trạch vô cùng rối rắm, so với phẫn nộ thì còn gì thảm thương hơn cảm giác ấm ức nhưng không biết làm thế nào—— cậu biết ngay cả khi cậu phẫn nộ chất vấn bà, người phụ nữ cũng không thể trả lời bất cứ điều gì, bạn vĩnh viễn không có cách nào để đánh thức một người giả ngủ.
Kim Trạch hít một hơi thật sâu, dùng móng tay ngón cái hung ác bấm lên khớp ngón trỏ tạo thành một vết bấm rất sâu, cậu đang chìm sâu trong biển lửa không thể tự mình thoát ra.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và kiên nhẫn kéo ngón tay cậu ra.
Cao Á Lâm xoa xoa vị trí mà cậu đã bấm thành dấu, cũng không hỏi cậu sao vậy mà chỉ nói: “Đi rửa tay rồi ăn cơm?”
Kim Trạch sững sờ một lúc.
Hành vi tự nhiên của Cao Á Lâm khiến cậu đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng, giống như một người đã ở một nơi nào đó lâu ngày và đã quen với khung cảnh xung quanh rồi, thậm chí còn thuộc lòng nơi nào có thêm một cục đá, thân cây nào có thêm một vết trầy xước.
Nhưng một ngày nọ, có một người đột nhiên xuất hiện, đột nhập vào thế giới của anh ấy rồi nói: “Này! Cuối cùng cũng tìm được cậu! Thế giới bên ngoài có rất nhiều điều thú vị, đi xem đi!”
Anh ta dùng giọng điệu như người quen, cầm những thứ mới mẻ kia như dâng bảo vật cho mình xem, cho dù mình không thích anh ta cũng có thể đổi cách khác để nói chuyện với mình.
Trái tim mâu thuẫn mang theo cảm giác đau đớn trên dấu ngón tay dần dần biến mất theo cái xoa của Cao Á Lâm, bừng tỉnh nhận ra người đàn ông này đang đứng về phía mình, loại cảm giác kề vai sát cánh ngoài dự đoán này khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Kim Trạch nhìn Cao Á Lâm vài lần, sau đó thu tay lại, Nghiêm Thị vẫn đang ngẩn người như cũ, hoàn toàn không chú ý đến động tác nhỏ bên này.
Cao Á Lâm nhìn vẻ mặt chậm lại của Kim Trạch, ngực hắn bỗng nóng lên, cái đuôi phía sau càng thêm vui vẻ vẫy vẫy.
Một bàn đồ ăn rất bình thường: *trứng xào cà chua, **cà tím xào, ***thịt xông khói hấp, ****củ