Sáng sớm hôm sau, Kim Trạch tỉnh dậy trong lòng Cao Á Lâm.
Tư thế ôm cực kỳ chiếm hữu của người đàn ông khiến Kim Trạch có chút không được tự nhiên, vừa nghĩ đến chuyện đêm qua mình thất thố là Kim Trạch lại có chút xấu hổ.
Kim Trạch là người thích nắm quyền chủ động, cho dù cậu có là người nằm dưới cậu vẫn thích chủ động khống chế điểm G của đối phương, thích khiến đối phương dục tiên dục tử* mình còn bản thân thì ngồi tít trên cao quan sát tất cả phản ứng của đối phương.
(*欲仙欲死: ý chỉ cảm khác cực khoái khi làm chuyện ấy.)
Nhưng rõ ràng ham muốn khống chế của Cao Á Lâm mạnh hơn cậu nhiều, đêm qua khi Kim Trạch thoải mái đến gần như mất đi ý thức, rất nhiều ký ức cậu đều thấy có chút mơ hồ không rõ, chính bởi sức mạnh của Cao Á Lâm làm cậu không biết làm thế nào.
Những người như Kim Trạch luôn có tính mâu thuẫn.
Tức là ghét việc mình bị người ta khống chế nhưng lại mong chờ có người có thể gánh vác tất cả thay mình, tuy rằng sau cái khoảnh khắc thư giãn đó thì cảm giác không cam lòng và không muốn vì lòng tự trọng nối tiếp nhau đến, nhưng trong khoảnh khắc thư giãn ấy vẫn cho cậu thấy một chút hy vọng.
Kim Trạch không muốn nói chuyện, cậu muốn làm bộ như đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là cậu vừa mới cử động, Cao Á Lâm liền tỉnh ngủ theo.
Cái lều nhỏ của người đàn ông ngóc đầu dậy sớm chạm lên đùi Kim Trạch nhẹ nhàng cọ xát một chút, vành tai Kim Trạch đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Buông tôi ra!”
Trong mắt Cao Á Lâm mang theo vẻ không vừa lòng: “Khi nào mới cho tôi làm đến bước cuối cùng*?”
(*raw nó là thế này: 什么时候能让我做到最后?.)
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch xoay người ngồi dậy, khắp nơi trên cơ thể cậu từ ngực, bụng tới bắp đùi toàn là dấu hôn mờ ám, quả thực không nỡ nhìn.
Cao Á Lâm tay chân lanh lợi đứng lên mặc quần áo cho Kim Trạch xong ra ngoài lấy nước nóng giúp cậu, tỉ mỉ lau sạch người cậu rồi thay quần áo, trông cứ như đang hầu hạ cậu ấm nhà nào đó, việc gì hắn cũng phải tự làm, nhất định không để Kim Trạch tự làm.
Kim Trạch nghi ngờ thực ra không phải cậu mới lăn giường với Cao Á Lâm mà là vừa sinh con thì đúng hơn.
Sau khi mẹ Nghiêm chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Cao Á Lâm giúp bà bày mâm đặt bát, hắn cứ nhất định phải chen ngồi chung một cái ghế dài với Kim Trạch.
Ở phía đối diện, Tưởng Diêu thấy kỳ lạ nhìn anh hai mình, sau đó lại nhìn Cao Á Lâm, cuối cùng cậu bé chần chừ hỏi: “Anh hai…”
Tư tưởng Kim Trạch không tập trung ừ một tiếng.
Tưởng Diêu to gan hỏi: “Đêm qua em mới nghe thấy âm thanh gì đó, trong phòng hai anh có chuột ạ?”
Kim Trạch suýt chút nữa bị sặc miếng cơm đang nhai trong miệng, Cao Á Lâm cười nói: “Đúng vậy, có một con chuột lớn chạy lên giường, nó lăn qua lăn lại rất lâu.”
Mẹ Nghiêm nghe vậy liền ngạc nhiên nói: “Trên giường hả?”
Kim Trạch: “…” Sao bây giờ lời này nghe nó cứ kỳ cục kiểu gì.
Ăn sáng xong, mẹ Nghiêm liền sang nhà hàng xóm xin ít thuốc diệt chuột, còn Cao Á Lâm đưa Kim Trạch ra ngoài: “Đưa em đi xem chỗ này”
Kim Trạch: “?”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai ba của Kim Trạch thế nhưng không ai chúc cậu, ngay cả mẹ ruột cậu dường như cũng đã quên chuyện này.
Kim Trạch uể oải, ủ rũ đi theo Cao Á Lâm ra ngoài.
Hai người đi xuyên qua cánh đồng, gió nhẹ nhàng kéo vạt áo lên rồi lại nhẹ nhàng thả nó xuống, ở nơi này gần ba ngày mà quả thực giống như đã ở ẩn ba mươi năm, toàn bộ thời gian đều chậm lại.
Kim Trạch có cảm giác nếu hiện tại cậu cầm điện thoại lướt Weibo ước chừng nhìn mấy cái joke cậu không hiểu gì chắc luôn.
Cao Á Lâm đưa Kim Trạch trở về sườn núi nhỏ mà bọn họ bị “bắt cóc”, nhưng lần này là đi vào ban ngày, đi không bao lâu Kim Trạch liền nhìn thấy một căn nhà hai tầng mái đỏ tường trắng.
Cho dù là thiết kế hay là quy cách của căn nhà vườn nhỏ này đều không hợp với An Hà, khi đến gần mới phát hiện nơi này rất lớn, phía sau nhà còn có vườn hoa rất lớn nữa, còn xây cả đài phun nước và xích đu.
Đằng sau còn có một ít kiến trúc lẻ tẻ, nơi này thấp thoáng giống một khu nghỉ dưỡng ở ẩn lắm nha?
Kim Trạch đơ mất một lúc lâu.
Lúc trước khi bọn họ bị mang đến đây, sắc trời quá tối không nhìn về phía xa được, ngày hôm sau lại rời đi từ sáng sớm, giờ đây cậu mới nhìn thấy toàn cảnh.
Cao Á Lâm dẫn cậu vào phòng, căn phòng lúc trước còn trống rỗng như có phép thuật biến thành căn phòng đồ nội thất hoàn chỉnh và vật dụng trang trí, chỉ là mặt tường vẫn không sơn gì cả, bốn phía trắng tinh phối hợp với màu xám nâu đen trắng, ngược lại trông có phong cách Bắc Âu tối giản.
Trên bàn ăn có một cái bánh kem lớn với một ngọn nến cắm phía trên, bên cạnh nó còn có một món quà.
Bên cạnh nó còn có một cái máy tính bảng, Cao Á Lâm click mở màn hình lên, mấy đồng nghiệp trong studio của Bạch Nhất Hoàn đồng thời xuất hiện, trong phòng treo mấy dải ruy băng, có người vẫy cái cờ nhỏ, còn có người kéo tấm biểu ngữ lớn—— chúc mừng sinh nhật Kim