Đảo mắt Sở Nhược Du đã ở Trung Thị được ba ngày.
Ngoại trừ mỗi đêm thay thế Lâm Văn sắc thuốc tất cả thời gian của cô đều sử dụng đọc sách và làm bài, tuy rằng quá trình có chút buồn tẻ nhưng vẫn có thể chịu đựng, rốt cuộc những sách vở này so với sách vở y học tối nghĩa khó hiểu đơn giản hơn nhiều.“Nhược Nhược, tức chết ta, thật sự tức chết ta.
Trên thế giới này vì cái gì sẽ có người không biết xấu hổ như Lý Dung.”Lâm Văn cầm di động mặt đầy căm phẫn:“Cô ta ở lớp nói hưu nói vượn còn chưa tính, hiện tại còn miệng phun đầy phân trên diễn đàn.”Tuy rằng học sinh Thị Trung đều trầm mê học tập nhưng cũng không đại biểu bọn họ không nhiều chuyện.Trước mắt Lý Dung tự mình đăng nhập ở diễn đàn trường đăng bài khiến cho sinh hoạt buồn tẻ của bọn học sinh tăng thêm sôi trào, thế nên chuyện ngày càng nghiêm trọng.Lâm Văn thấy Sở Nhược Du thờ ơ có chút hận không thể rèn sắt thành thép:“Nhược Du, kỳ thi lần này người nhất định phải phát huy vượt xa bản thân bình thường a, Lý Dung nói người thành tích học tập nát đến rối tinh rối mù, còn âm dương quái khí mà nói phải đợi xem điểm thi tháng lần này của người, thật là tức chết ta.”Sở Nhược Du nhìn bộ dáng tức giận đáng yêu của Lâm Văn không nhịn được mà bật cười:“Đưa tay ra đây.”Lâm Văn oán giận nháy mắt biến mất, cô tin tưởng ánh mắt sáng lên nghe lời vươn tay:“Thế nào? Thế nào? Tình huống của ta có tốt hơn ít nào chưa?”Tuy lời nói như thế nhưng trong lòng cô đã có đáp án.
Trước kia cô vì che giấu mụn, vì không để các bạn học cười nhạo sẽ trang điểm một tầng phấn nền thật dày trên mặt, từ sau khi bắt đầu uống nước thuốc loại thói quen này đã bị lệnh cưỡng chế đình chỉ.Ngày đầu tiên cô hậm hực một ngày vì mụn sưng đỏ nhìn ghê người không có phấn nền che giấu.
Nhưng đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay cô ngạc nhiên phát hiện mụn dần dần nhỏ hơn một nửa.
Cả người đều trở nên tự tin nhiều.Sở Nhược Du gật gật đầu sau đó từ trong cặp sách