“Nhược Nhược?”Thấy Sở Nhược Du thật lâu không có đáp ứng, Lâm Sương biểu tình có chút không nhịn được, liền ngữ khí hỗn loạn có thêm một chút nghiêm khắc : “Nghe lời.”Sở Nhược Du tháo xuống kính đen, lộ ra đôi mắt tươi đẹp ,linh hoạt, kỳ ảo, mặc dù tóc mái thô dày cũng không che được vẻ đẹp của cô.Cô chỉ lẳng lặng mà đứng liền tản ra ánh sáng rạng rỡ.“Con không muốn.”Ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng thái độ kiên định không có thương lượng.
Hệ tư tưởng [Tam quan bất chính] có câu nói là:“ Chỉ cần ta không có lý lẽ, người khác liền không thể dùng lý lẽ ép buộc ta.”Đạo lý tương tự, Lâm Sương rốt cuộc không thể dùng bố thí tình thương của mẹ lay động cô.
Lâm Sương kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Sở Nhược Du nói không đối với cô, cô tức giận đồng thời cảm giác bất an.
Cô mím môi từng bước lay động: “Con đã biết nhà họ Tống có quyền thế, ở trường học cũng có cổ phần, mặc kệ con có nguyện ý hay không kết quả đều giống nhau.
Nếu như vậy thì coi như vì mẹ con uỷ khuất một chút được không?”Sở Nhược Du tuỳ ý mà nhìn, cô không hề có ý vẫy đuôi lấy lòng, càng sẽ không lá mặt lá trái, liếc Lâm Sở một cái ánh mắt lạnh lùng rồi liền sải bước đi về phía cửa.
Lâm Sương trong lòng căng thẳng, cô bước hai ba bước hớt hải đuổi theo túm chặt lấy cánh tay đối phương: “Ánh mắt của con đây là gì?”Sở Nhược du vô tình gạt ra, sau đó nghiêm túc nói: “Bà còn mặt dày vô sỉ hơn tôi tưởng tượng.”Lâm Sương nghe được lời này tức giận đến run cả người, cô lại lười lãng phí miệng lưỡi, dứt khoát lạnh giọng uy hiếp nói : “Mẹ cho con một cơ hội cuối cùng, nếu con tiếp tục ngang bướng hồ đồ thì từ trường học và nhà họ Tống cút đi.”Sở Nhược Du làm ngơ ngoảnh mặt, cô đẩy cửa ra.Ngoài cửa gần như không có ánh mặt trời, không khí lạnh lẽo tràn ngập, cô kìm lòng không đậu mà quấn chặt lấy áo khoác.“ Không cam lòng sao? Dì Lâm cuối cùng vẫn lựa chọn ta.”Sở Nhược Du ngước mắt, một đôi ánh mắt tràn đầy ác ý phía đối diện.Là Tống Hoan HoanCô nhún vai, khoé miệng xẹt qua một nụ cười châm biếng, chợt quay người rời đi.
Cùng đồ ngốc tranh luận là hành vi ngu xuẩn, cô lười lãng phí thời gian.Tống Hoan Hoan thất thần.
Rõ ràng Sở Nhược Du chỉ ăn mặc đồng phục trường học đơn giản, nhưng rút đi khí chất sợ hãi rụt rè cùng với tháo xuống kính đen dày nặng thật như hai người khác nhau.
Sự ghen ghét của cô tích tụ đè nén như ngọn lửa sâu trong tinh cầu lần thứ hai chậm rãi bốc cháy lên.
“Ồ,vậy thì sao?”“Đúng rồi, từ nay về sau bà ấy không phải là mẹ của ta.”Sở Nhược Du ngữ điệu tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lại kiên định không cho phản bác.
Bên tai Tống Hoan Hoan trước sau chỉ có những lời này quanh quẩn, nhất thời có chút thất thần, đến lúc cô lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng Sở Nhược Du.Cô mím môi đi đến hướng phòng hiệu trưởng.Sở Nhược Du không cần tốn nhiều sức thông báo qua bảo vệ mà rời đi khỏi trường học.
Cô không tính toán lại trở về ngôi trường hợp