Tống Minh Thành ngày bình thường bận rộn công vụ, đối với tâm tư con gái không hiểu nhiều lắm, hắn cũng căn bản không biết Sở Nhược Du biết đàn dương cầm.Bản năng cảm thấy cái đề tài này không thể lại tiếp tục nữa, hắn trực tiếp đặt vấn đề:“Hôm nay mạo muội tới cửa có một chuyện tình cần nhờ.”“Hoan Hoan đàn dương cầm nhiều người khen ngợi có linh tính, ta không nghĩ làm lỡ thiên phú của con bé, nhìn chung toàn thành phố chỉ có người thích hợp nhất làm thầy dương cầm của con bé.”Hắn uống một hớp nước trà, tư thái ngay ngắn:“Đương nhiên bất kể người có bất cứ yêu cầu gì chúng ta đều có thể đáp ứng.”Lời nói tuy dễ nghe nhưng tổng kết lại chính là một câu, thu con gái của ta làm học trò ta sẽ không để người chịu thiệt thòi.Trần Thông vốn là người tâm cao khí ngạo, vừa nghe được lời nói tràn ngập mùi tiền lòng tự trọng liền có chút khó chịu.Ông là người như vậy à?Rốt cuộc ở dưới tình huống không mất đi lý trí, ông lắc đầu uyển chuyển mà cự tuyệt:“Thật không giám giấu giếm, các người đã tới chậm một bước, ta đã chọn được học trò.”“Tinh lực của ta có hạn, các người tìm người khác đi.”Ông cũng không có nói dối.Như một đạo sét đánh ngang tai, Tống Hoan Hoan suy sụp mà cúi đầu thấp xuống, cả người uể oải ỉu xìu.Không ngoài ý tưởng, cô tự mình đã đem người học trò này chính là Sở Nhược Du.
Giờ phút này trong lòng cô tràn ngập nguyền rủa và oán hận Sở Nhược Du.Cô không cầm lòng không được càng ác độc nghĩ, nếu Sở Nhược Du không xuất hiện trong thế giới của cô thì thật tốt, cô vẫn là Tống Hoan Hoan cao cao tại thượng, sẽ không giống một vai hề lo được lo mất như bây giờ.Nhưng vào lúc này Lâm Sương kịp thời vào cửa.
Hối hận cùng ảo não trên mặt cô đã sớm thu thập thoả đáng.Giờ phút này tư thái Lâm Sương hào phóng tự nhiên:“Thầy Trần là muốn nhận Nhược Nhược làm học trò a, thật không khéo vừa rồi ta cùng con bé trao đổi qua, con bé đối với dương cầm không hứng thú, trước mắt chỉ nghĩ học tập thật tốt.
Dưa hái xanh không ngọt, suy xét một chút Hoan Hoan nhà chúng ta đi.”Trần Thông rốt cuộc minh bạch, mẹ con nhà này đến tột cùng tưởng tượng có bao nhiêu phong phú.Khi nào thì ông nói qua muốn thu Sở Nhược Du làm học trò?Chẳng qua người mẹ này không chỉ xem trân châu thành mắt cá.
Còn khuỷu tay quẹo ra ngoài, bất công đến rối tinh rối mù.Ngu xuẩn thái quá.Trần Thông có thể suy nghĩ rõ ràng sự tình đương nhiên Khương Tuyết cũng có thể thể suy nghĩ rõ ràng, trước tiên không đề cập tới việc Sở Nhược Du là ân nhân cứu mạng của bà, dù cho chỉ là nuôi một con chó con mèo cũng sẽ không nhẹ nhàng bâng quơ mà đoạt người tiền đồ như vậy.Bà nhàn nhạt mở miệng:“Các người hiểu lầm, lão Trần chưa từng có ý tưởng thu Sở Nhược Du làm