Trạng thái Thang Lỗi quay lại nghiêm túc:“Hiệu trưởng nói đi.”Triệu Kiến An nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng rồi mới chậm rãi nói:“Năm nay Cục giáo dục cực kỳ coi trọng đối với thi đua cho nên điều phái vài vị giáo viên cấp cao tiến hành tập huấn tập trung cho học sinh thành phố tham gia dự thi.”Sau khi nói xong ông lại bổ sung một câu:“Địa điểm ở Nhất Trung.”Thang Lỗi không rõ nguyên do:“Đây là chuyện tốt mà.”Trong lòng Triệu Kiến An âm thầm chửi thầm, hai cái đầu gỗ, căn bản không thể thông não.Hắn đơn giản đem lời nói giảng giải chi tiết:“Trọng điểm là địa điểm ở Nhất Trung.
Các người đã quên ta đào Sở Nhược Du về đây như thế nào à? Nếu hiệu trưởng Nhất Trung đổi ý, Sở Nhược Du bị thuyết phục thành công, chẳng phải là gà bay trứng vỡ sao?”Có câu nói không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.Phải trông chừng kỹ Sở Nhược Du.Thang Lỗi ngộ đạo.
(Hiểu ra vấn đề)Ở phương diện tranh đoạt tài nguyên học sinh hắn đích xác còn chưa thấy qua hiệu trưởng trường nào giữ mặt mũi quá.Hắn hiếm thấy trịnh trọng đảm bảo nói:“Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Sở Nhược Du thật tốt.
Có bất luận gió thổi cỏ lay cái gì ta nhất định thông tri ngài trước tiên.”Đừng đùa, ai nghĩ dám cùng hắn đoạt Sở Nhược Du hắn liền cùng người đó liều mạng.Triệu Kiến An mỉm cười.Mấy người giáo viên cấp cao, không có ai không phải là giáo viên dạy giỏi có tiếng, đến lúc đó tập huấn tập trung, những học sinh biểu hiện xuất sắc sau này đều sẽ có may mắn đến.Nếu không phải thân phận không cho phép, ông thật đúng là muốn đi kiến thức một chút mặt Chu Hùng tái xanh như thế nào.Thang Lỗi cùng Tiết Cường sánh vai nhau từ phòng hiệu trưởng đi ra.
So với khi tới buồn bực không vui thì giờ phút này lại xuân phong đắc ý.Tuy rằng hai người cũng không có tiếp tục giao lưu đề tài về Sở Nhược Du nhưng không