Trong lòng Diệp Tuấn đầy hỗn loạn, mâu thuẫn. Cậu cầm bản nhạc lên, giọng nói ngày thường đáng yêu nay bỗng cực kỳ đáng ghét, trong đầu cậu càng hỗn loạn, làm lửa giận trong lòng cậu càng bốc cháy dữ dội. Tiếng kêu gào, gõ cửa ngoài cửa vẫn vang lên không ngừng. Rốt cục, cậu hết chịu nổi nữa, đứng vụt dậy, chạm vào ghế tựa phát ra tiến vang.
Trên mặt cậu mang theo lửa giận, lập tức mở cửa ra. Người ngoài cửa chắc đang dán tai vào cửa nghe trộm âm thanh bên trong, nên khi cửa bị kéo ra đột ngột thì lảo đảo một hồi muốn té ngã.
Diệp Tuấn chưa đợi anh đứng vững thân thể đã bước lên trước, nắm lấy áo anh, đánh cho một trận. Vưu Diệc Thanh bị cậu đánh trúng bụng, bụng cảm thấy đau đớn, đành ngồi xổm một bên, vừa dùng tay che người vừa xin tha: “Tiểu Tuấn, em có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh anh mà a ai ai ai ôi! Đau chết mất.”
Diệp Tuấn thấy anh kêu la xin tha quá, tuy thật ra cậu cũng không dùng sức lắm, nhưng đành ngừng tay, khoanh tay trước ngực, một chân đạp trên bã vai Vưu Diệc Thanh, nhìn anh bằng ánh mắt ác liệt, quát: “Còn dám xem tôi như phụ nữ nữa không?” Đời cậu ghét nhất chính là bị người ta xem mình như phụ nữ, từ khi bị thầy giáo bắt diễn vai công chúa Bạch Tuyết, mặc đầm, cái tên công chúa này mãi đến lúc cậu tốt nghiệp tiểu học mới bỏ rơi. Mặc lễ phục trắng cùng Vưu Diệc Thanh đã là cực hạn của cậu, giờ còn phải bị xem là phụ nữ mà theo đuổi? Hừ, cậu sẽ cho người đó thử xem nắm đấm lợi hại của đàn ông.
Vưu Diệc Thanh lúc này mới từ từ hiểu ra vấn đề. Anh nhẹ nhàng thả chân trên bã vai mình của Diệp Tuấn xuống, đứng lên đàng hoàng, ôm lấy Diệp Tuấn, nói: “Xin lỗi! Diệp Tuấn, anh chưa yêu ai bao giờ nên không biết làm sao theo đuổi một người. Quyển sách kia đúng là của Tiểu Liễu. Có lần, trong lúc đi làm thì thấy cậu ta đang nghiên cứu quyển sách này, nên anh tịch thu. Anh chỉ muốn lấy làm mẫu cho biết. Xin lỗi, anh chỉ muốn có được sự yêu thích của em thôi.”
Diệp Tuấn nghe vậy ngẩn ra, nhìn thấy Vưu Diệc Thanh đang nghiêm túc xin lỗi, giải thích thì trong lòng cũng tin 9 phần, nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút khó chịu. Dáng vẻ giận dỗi vừa rồi thật không phải mình, nhất định không phải mình phải không? Diệp Tuấn có chút ngượng ngùng.
Vưu Diệc Thanh thấy sắc mặt cậu ửng đỏ thì biết cậu hết giận rồi. Vưu Diệc Thanh híp híp mắt, bình thường Diệp Tuấn bất luận đối với ai cũng chỉ làm một vẻ lạnh lùng không quan tâm, ai có thể nhìn thấy dáng vẻ của cậu lúc nổi nóng chứ! Vưu Diệc Thanh âm thầm đắc ý trong lòng, nhưng vẫn không quên vì mình nghĩ chút phúc lợi: “Tiểu Tuấn nè, em không phản đối anh theo đuổi em chứ?”
Diệp Tuấn đỏ mặt, xoay người, cầm bản nhạc xem, không thèm để ý cái tên được voi đòi tiên nào đó nữa.
Vưu Diệc Thanh lại như được cổ vũ lớn. Đây có nghĩa là Diệp Tuấn cũng không phản cảm mình nữa? Nhớ tới trước khi kết hôn, Diệp Tuấn đối với mình duỗi tay làm như không thấy, khi đó em ấy còn rất ghét mình? Cũng may bị chị dạy dỗ một trận, dừng cương trước bờ vực, nếu không… nghĩ tới cái kiểu lỗ mãng trước kia của mình, lưng Vưu Diệc Thanh toát mồ hôi lạnh, không chừng sẽ giống hôm nay bị đánh knock-out? A, hay lên Baidu tra cách theo đuổi đàn ông một hồi?
Thế là ngay tối hôm đó…
Diệp Tuấn như thường lệ trước khi ngủ sẽ xem bản nhạc, vừa xem vừa nhìn cửa phòng tắm. Không khí mùa đông luôn rất lạnh, cậu hơi co lại. Người nào đó bình thường đã bò lên giường từ sớm thì bây giờ không biết ở trong phòng tắm làm cái gì, làm nửa ngày cũng không chịu ra. Cậu hà hơi ra tay, xoa xoa, đặt sách xuống, cuộn người vào trong chăn, nhắm mắt lại định ngủ.
Lúc này, Vưu Diệc Thanh cũng đang quấn khăn tắm bọc nửa người dưới, bước ra khỏi phòng tắm giữa không khí mùa đông buốt lạnh. Diệp Tuấn vốn định nhắm mắt lại ngủ rồi, nhưng nghe tiếng vang thì mở mắt ra. Vừa mở mắt ra đã bị doạ giật mình. Tuy cơ thể anh rất đẹp, nhưng cũng không cần giữa không khí đông lạnh này show cho tôi xem chứ? Diệp Tuấn trợn tròn mắt rồi vội vàng kéo người vào ổ chăn: “Anh lại lên cơn à?”
Vưu Diệc Thanh lại chỉ cười hì hì không ngừng, nằm vào ổ chăn, trực tiếp đè cả người mình lên người Diệp Tuấn. Da thịt hai người dán vào nhau, dường như không còn chút khoảng cách nào.
Diệp Tuấn bị anh đè nặng có chút thở không thông, đưa tay đẩy, nhưng khi chạm vào làn da lộ ra của người kia, thoáng như bị bỏng mà nhanh chóng rụt tay về.
Vưu Diệc Thanh nới lỏng sức nặng thân thể, cười rất sung sướng: “Không lên cơn. Anh đang dùng cách theo đuổi đàn ông để theo đuổi em.” Nói xong thì liếm liếm môi, hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Diệp Tuấn.
Diệp Tuấn nhìn thấy thế, trong lòng dâng lên hồi chuông báo động mãnh liệt, nói