Triền miên qua đi chính là biệt ly đến gần. Diệp Tuấn nằm trong lồng ngực Vưu Diệc Thanh, có một ít không nỡ hiếm thấy. Chỉ có không gặp một tháng mà thôi, mình mà cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy. Diệp Tuấn thầm cười nhạo chính mình, hơi co rút vào lồng ngực Vưu Diệc Thanh, nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi, bỏ qua cảm giác ấy.
Có điều, tâm tình của tên cùng giường còn không bình tĩnh như vậy. Lòng Vưu Diệc Thanh có thể nói là ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không nỡ, thấp thỏm, khổ sở, bàng hoàng, hoảng sợ. Người này có thể một đi không trở lại không? Hành lý của em ấy ở trong phòng mình vốn cũng không nhiều, đa số là do mình mua cho em ấy, muốn đi thì không nói hai lời là có thể tiêu sái rời đi. Mình vẫn không giữ được người này sao? Con ngươi Vưu Diệc Thanh u ám, trong lòng một mảnh âm u. Bên nhau những ngày qua, không có phút giây nào mà không phải là phút giây hạnh phúc, nhưng thời gian cũng không thể dừng mãi tại đây.
Muốn hỏi em, tại sao còn không chịu chuyển hành lý tới. Phải chăng nơi này chỉ được xem như trạm dừng chân nho nhỏ trong cuộc sống của em; Muốn hỏi em, có phải còn đang giận mình lúc trước tự động bắt ép em cưới mình không. Người người đều nói đây là chuyện hoang đường. Đi trên đường đều có người chỉ chỉ chỏ chỏ, chế nhạo. Bừng tỉnh nhìn lại, Vưu Diệc Thanh mới phát hiện thứ mình cố gắng giành lấy cuối cùng vẫn là hư vô. Một bắt đầu sai lầm thì có nhất định đều sẽ có một kết cục sai lầm không?
Lòng Vưu Diệc Thanh có chút bi thương, ôm chặt lấy người trong ngực. Tại sao muốn mình buông tay người này? Không, dù thế nào đi nữa cũng không buông tay!
Thế nhưng, dù cho lòng Diệp Tuấn không nỡ, lòng Vưu Diệc Thanh nghi ngờ hoảng sợ, thì thời khắc đó vẫn cứ đến. Diệp Tuấn kéo hành lý đơn giản mà Vưu Diệc Thanh thu dọn ra cửa. Vưu Diệc Thanh nhìn bóng lưng của cậu mà lòng cay đắng. Thật ra, thay Diệp Tuấn thu dọn hành lý cũng vì anh có ý muốn giữ lại những thứ Diệp Tuấn quan tâm nhất, tỷ như bản nhạc, tỷ như những vật Diệp Tuấn mang theo trên tay nhiều năm. Anh nghĩ, có những thứ đó đây, coi như Diệp Tuấn không trở lại tìm anh, anh cũng có lý do chính đáng đi tìm cậu.
Thế nhưng, những suy tư mà Vưu Diệc Thanh chất chứa trong lòng vẫn không hỏi ra lời. Điều muốn hỏi vừa đến miệng lại cố nuốt xuống cũng vì sợ đáp án nghe được không phải là đáp án mình muốn. Trước đây, lúc chị và anh rể yêu đương cũng vậy, Vưu Diệc Thanh vẫn chế nhạo chị tính đàn bà, nhưng giờ phút này gặp phải lại lo được lo mất. Vưu Diệc Thanh cuối cùng cũng coi như trải nghiệm đủ.
Không khác ngày thường là bao, sau khi người kia rời đi, không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo lạ, lòng dường như cũng thế. Nhưng Vưu Diệc Thanh cũng không rỗi để ý tới những chuyện này. Trong công việc, phiền phức lũ lượt kéo đến, vừa vặn để anh ném mất những chuyện nhi nữ tình trường này, một lòng tập trung vào công việc.
Mà tuần diễn của Diệp Tuấn cũng chính thức bắt đầu. Đây không phải là lần đầu Diệp Tuấn biểu diễn, nên mọi thứ đều theo quỹ đạo bình thường mà vận hành. Vưu Diệc Thanh thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm cậu, đều là hỏi chút chuyện vụn vặt như có ăn cơm đúng bữa hay không, có lúc rõ ràng cảm thấy anh muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng đều nói quanh co che giấu. Diệp Tuấn lắc đầu một cái. Lòng người luôn luôn khó đoán, cậu không am hiểu cái này, nên nếu Vưu Diệc Thanh không hỏi ra miệng, cậu cũng không đi tìm tòi nghiên cứu.
Hôm nay, mới vừa nói chuyện điện thoại với Vưu Diệc Thanh xong, xoay người đã nhìn thấy Ngưu Húc đứng bên cạnh.
Chỉ thấy y nhíu chặt mày, mang theo một chút ẩn nhẫn nói: “Là họ Vưu?”
Diệp Tuấn nhớ tới lúc trước Ngưu Húc vô duyên vô cớ tỏ tình một phen, cùng sự căm ghét đối với Vưu Diệc Thanh bình thường không hề che giấu, do dự một chút vẫn gật đầu một cái.
Ngưu Húc bỗng nhiên khóe miệng nhoẻn một cái: “Quản nghiêm vậy à? Ra nước ngoài còn phải mỗi ngày kiểm tra chuyên cần như vậy? Sợ cậu ăn vụng hả?”
Gương mặt tuấn tú của Diệp Tuấn ửng đỏ: “Nói cái gì đó! Ngày mai còn có biểu diễn đấy, về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Nói xong cũng định xoay người rời đi.
Ngưu Húc một phát bắt được cậu: “Sao vậy? Ở lâu nói chuyện cùng tôi thêm một hồi cũng không được à? Trước đây không biết ai lúc sốt đổ thừa tôi, không chịu cho tôi đi vậy? Thực sự là vong ân phụ nghĩa mà” Nói xong trêu tức mà nhìn Diệp Tuấn.
Diệp Tuấn bình thường không hay giao tiếp, nghiêm túc vùi đầu vào trong thế giới âm nhạc của cậu càng không coi ai ra gì. Nhưng một khi sinh bệnh, phát sốt sẽ thoái hóa thành đứa nhỏ vài tuổi, thích quấy nhiễu, làm nũng lăn lộn. Mấy năm ra nước ngoài học đó xem như là tháng ngày khá kham khổ. Có lần sốt, Ngưu Húc chăm sóc cậu. Bị sốt đến mơ hồ, Diệp Tuấn hoảng hốt cho rằng về tới năm cậu 5 tuổi, mẹ ngay bên cạnh, liền ôm Ngưu Húc không cho y đi. Chuyện này đã bị Ngưu Húc đem ra chế nhạo nhiều lần lắm rồi. Diệp Tuấn bất đắc dĩ, đành lui bước lại, một vẻ tùy ý làm thịt.
Lúc này đã kết thúc biểu diễn, người trong dàn nhạc cũng đi gần hết. Ngưu Húc cũng kéo Diệp Tuấn lên xe, tìm đến một quán bar thanh tĩnh.
Gọi hai ly rượu, Ngưu Húc dùng ống hút quấy rượu bên trong, có chút hững hờ hỏi: “Cậu bây giờ với Vưu Diệc Thanh đùa quá hoá thật rồi hả?”
Diệp Tuấn hơi nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì đùa quá hoá thật?”
Ngưu Húc liếc cậu một cái, tiếp tục cúi đầu chuyên chú nhìn rượu trong ly, giọng điệu hờ hững: “Kết hôn đó!”
Diệp Tuấn “A” lên một tiếng, chợt hiểu ra: “Nhưng kết hôn cũng không phải giả đâu. Người toàn thành