Hôm sau, từ đầu đường đến cuối ngõ của thành phố B đang sục sôi thảo luận một tin tức: Tinh anh trẻ mới xuất hiện giới kinh doanh thành phố B muốn kết thông gia cùng nhà họ Diệp!
Nhưng nhà họ Diệp không có con gái mà, kết hôn với ai đây?
Chính… chính là?
Có người nói ông Diệp muốn đưa thằng con thứ hai của ông ấy gả đi ~ thực sự là nghiệp chướng mà! Cậu có biết con thứ hai nhà họ Diệp là ai không?
Chính là người chỉ huy ban nhạc trẻ tuổi của thành phố chúng ta, tôi thấy trên ti vi, đẹp trai lắm! Chà chà ~Vậy mà cũng ông Diệp đành lòng ~
Tin tức quả nhiên bị Vưu Diệc Thanh công bố cho giới truyền thông, cuộc sống yên bình của Diệp Tuấn bị phá vỡ. Bất kể là liên quan tới công việc hay cuộc sống vốn trống rỗng của cậu, cả trong lẫn ngoài đều phá đến rối tinh rối mù.
Hôm nay, Diệp Tuấn vừa tới dàn dựng và luyện tập tiết mục đã bị trưởng đoàn kéo tới phòng nghỉ ngơi, đóng cửa lại, đặt dựa lên cánh cửa. Diệp Tuấn bị ép tới nỗi động cũng không được, không thể làm gì khác hơn là mang theo vẻ nghi hoặc hỏi: “Trưởng đoàn? Ngưu Húc? Làm sao vậy?”
“Nghe nói cậu phải gả cho Vưu Diệc Thanh?” Ngưu Húc cắn răng tàn bạo hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy.
“Nghe ai nói?” Diệp Tuấn cho rằng Ngưu Húc không chấp nhận được loại chuyện hoang đường này, thế là vỗ vỗ lưng Ngưu Húc, nói một cách tỉnh táo.
“Ai nói? Cả thành phố B, đầy đường đều nói chuyện cậu sắp đám cưới! Diệp Tuấn ơi Diệp Tuấn.” Giọng nói Ngưu Húc đầy vẻ đau lòng.
Diệp Tuấn tiếp tục vỗ lưng Ngưu Húc, do bị đè lên nên hít thở có chút khó khăn, khó khăn nói: “Ngưu Húc, cậu thả tôi ra trước đã,tôi sắp thở không được rồi.” Ngưu Húc là bạn học hồi ở nhạc viện với cậu, lúc du học cũng đi chung, hai người tha hương nơi đất khách quê người dường như có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau, thế nên tình cảm cực kỳ tốt. Trở về nước, hai người lại trùng hợp cùng làm việc, sự hiểu nhau nhiều năm cũng giúp bọn họ hợp tác rất vui vẻ. Vì vậy, cậu cảm thấy mình có thể hiểu tại sao Ngưu Húc lại tức giận như bây giờ.
Nhưng không ngờ Ngưu Húc cũng không buông tay, trái lại còn ép càng chặt hơn, hai tay đè chặt eo Diệp Tuấn, Diệp Tuấn luôn không quen gần gũi với người khác như vậy nên muốn đưa tay đẩy, ai ngờ đẩy ra không được còn bị ôm trở về đi.
Ngưu Húc ôm chặt Diệp Tuấn, ánh mắt phảng phất như không có tiêu điểm, trong miệng lẩm bẩm: “Không buông! Tôi không buông! Tôi đã đợi nhiều năm như vậy… Tôi cho rằng, một ngày nào đó cậu sẽ rõ tình cảm của tôi. Vậy tôi bỏ ra nhiều năm như vậy, bây giờ tính là cái gì hả?”
Ngay một phút sau, Diệp Tuấn đã bị hôn môi. Diệp Tuấn kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng nắm lấy tóc người đang hôn say mê trên người mình, dùng đầu gối đỉnh vào bụng y. Ngưu Húc đau quá buông tay ra, ôm bụng cúi người xuống.
Diệp Tuấn cực kỳ tức giận, lấy ra khăn tay từ trong túi quần, liều mạng dùng sức lau miệng. Cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ, đi vào phòng vệ sinh của phòng nghỉ rửa tay, dùng sức súc miệng.
Ngưu Húc nghe tiếng động phát ra từ phòng vệ sinh, co người ngồi dưới đất, toàn thân vô lực. Ha ha, người y yêu nhiều năm sắp thuộc về kẻ khác. Thật không cam lòng, bên nhau nhiều năm như vậy cũng không dám động người ấy dù chỉ một chút, hy vọng người ấy một lần quay đầu lại, nhưng người ấy cuối cùng không phải của mình. Chỉ hôn một cái thôi đã buồn nôn không ngớt. Ngưu Húc dùng tay che đi đôi mắt, nước mắt cuối cùng kiềm nén không được theo kẽ ngón tay rơi xuống.
Mà tâm trạng Diệp Tuấn vốn không tốt, mới sáng sớm ra ngoài đã bị cả đám phóng viên đuổi theo hỏi hết đông tới tây, đi tới nơi dàn dựng và luyện tập tiết mục không hiểu ra sao còn bị bạn tốt hôn. Vưu Diệc Thanh như vậy, bạn tốt nhiều năm cũng vậy, bộ tưởng mình là con dê nhỏ không biết phản kháng à? Diệp Tuấn xoa môi, đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy người trên đất lại ngẩn ra một chút.
Ngưu Húc đang khóc. Tại sao vậy chứ? Diệp Tuấn có chút không hiểu, rõ ràng là y sai, không phải sao? Tự nhiên hôn mình, Diệp Tuấn sờ sờ khóe miệng, nhớ tới nụ hôn tối hôm qua của Vưu Diệc Thanh. Cậu nhíu mày, đi tới dùng ống tay áo xoa nước mắt Ngưu Húc, nghi ngờ nhìn y.
Ngưu Húc đứng dậy, cười khổ nhìn cậu: “Diệp Tuấn, cậu thật sự vẫn luôn không hiểu sao? Tôi đợi cậu nhiều năm như vậy.
Diệp Tuấn lắc đầu một cái, hỏi: “Hiểu cái gì?” Thế giới của cậu từ nhiều năm trước tới nay cũng chỉ có âm nhạc, thời gian rảnh đều dành cho bản nhạc. Chỉ vì Ngưu Húc học chung nhiều năm mới làm bạn. Cậu không hiểu Ngưu Húc đang nói cậu không hiểu cái gì. Nhiều năm qua, cả người ở sự nghiệp âm nhạc cũng rất thân nhau. Một người là chỉ huy dàn nhạc, một người là đoàn trưởng, hợp tác chưa bao giờ có cãi nhau, quan hệ đó không phải là quan hệ tri kỷ sao?
Ngưu Húc đi về phía cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Diệp Tuấn. Dường như muốn nhìn thấy linh hồn nơi sâu xa của cậu, mãi đến khi nhìn thấu con người cậu. Y thở dài một hơi: “Tôi vốn không định nói ra. Cậu vẫn ngốc như vậy, trừ âm nhạc của cậu, cái gì cũng không hiểu. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt thôi, tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời. Nhưng mà bây giờ chuyện gì xảy ra? Cậu sắp cùng người khác kết hôn!”
Nói rồi Ngưu Húc mệt mỏi xoa xoa đôi mắt: “Tôi một chút cũng chưa chuẩn bị kịp. Diệp Tuấn, cậu biết không? Từ lúc còn học ở Nhạc viện đến khi du học về nước, tôi thích cậu ròng rã 7 năm! Thậm chí, tôi nghĩ cứ thế nhìn cậu mê muội trong âm nhạc, đến già cùng cậu bên nhau, hoặc là, trên lễ đường lúc cậu cưới vợ sinh con, tôi nhìn cậu vui vẻ hạnh phúc. Nhưng tôi không ngờ tới kết