tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Họ cứ thế ngồi trong gió lạnh.
Mặt trời nhô lên rất chậm, tựa như chơi bời đêm hôm trước mệt, uể oải không chịu dậy. Sức nóng của người bên cạnh hệt như một cái lò sưởi, cảm xúc của cô là củi khô, cô lặng lẽ thêm củi vào lửa, cậu đốt càng lúc càng bùng lan.
Kiều Dĩ Sa nắn nắn cổ, rồi thì khẽ-vô-cùng-khẽ tựa vào vai cậu. Cậu vẫn ngồi yên.
Xám mênh mông trên cao dần nhuốm thành màu đỏ nhạt, gió đông rét buốt không ngừng thổi phần phật, đất trời hoang vu, thế giới chưa bao giờ vừa chân thật vừa huyền ảo như lúc này.
Mãi lâu sau, Kiều Dĩ Sa khẽ nói: “Cậu có cảm thấy trong tình cảnh này…….” Cô ngừng một chút đầy ẩn ý, Hồng Hựu Sâm hỏi: “Sao?” Cô dẫn dắt cậu: “Có phải là cậu đặc biệt muốn nói gì đó?”
Cậu ngồi ngẫm nghĩ thật. Nghĩ một hồi nói: “Đâu có đâu nhỉ.”
Kiều Dĩ Sa xì một tiếng khẽ-không-thể-nào-khẽ-hơn.
Hồng Hựu Sâm hỏi: “Cô muốn tôi nói gì?”
Kiều Dĩ Sa chạm nhẹ vào mái tóc bị gió thổi tung, nói mát mẻ: “Cũng không có gì.”
Cậu nhìn cô, hỏi: “Vậy tại sao cô ngồi thẳng dậy?”
Kiều Dĩ Sa: “……..”
Hơi sắc bén.
Cổ cô đờ ra, giả ngu không biết gì.
Cô nói: “Không thích tựa nữa.” Cô đảo mắt tỏ vẻ chê bai, “Người cứng như gì.”
Cậu không đáp lời, lại tiếp tục nhìn bầu trời mênh mông phía trước. Kiều Dĩ Sa đợi mãi không thấy động tĩnh, bắt đầu nhàm chán ngân nga. Không khí khá trong lành, đêm giao thừa còn đọng lại quá nhiều khói pháo, chân trời đỏ đùng đục, thậm chí khó phân biệt được mặt trời đang mọc hay lặn.
Kiều Dĩ Sa xoa xoa hai đầu ngón tay, liếc mắt lén nhìn sườn mặt của Hồng Hựu Sâm. Mặt trời giống như lòng người, õng ẹo vùng vằng ở phía chân trời. Cậu quay đầu qua nhìn cô, cô lập tức nhìn lảng đi chỗ khác.
“Tim cô đang đập rất nhanh.” Cậu nói.
Mặt Kiều Dĩ Sa vô cảm.
Cậu nói: “Lại nhanh hơn nữa rồi.”
Lưng cô nóng ran: “Đừng bịa chuyện.”
Cậu nói: “Không bịa, xung quanh quá yên tĩnh, tôi nghe thấy được.”
Cậu càng dùng giọng điệu bình tĩnh như thế này nói chuyện, cô càng phát rồ: “Vậy tại sao tôi không nghe thấy tiếng tim cậu đập?”
Cậu có sao nói vậy: “Cô quá yếu.”
Kiều Dĩ Sa tức điên, tung ra một cú đấm “trời giáng” ngay cánh tay cậu. “Ối cha ta fuck!” Cổ tay bị thụt vào một cái, cô đau đến nổ đom đóm mắt.
Hồng Hựu Sâm thở dài, nắm lấy tay cô.
“Đừng đụng vào tôi!” Cô giận dỗi. Cậu nắm lấy cẳng tay của cô: “Đừng giãy lung tung nữa.” Cô toan cố giãy cho bằng được, nhưng khổ nỗi không đủ sức, điểm quan trọng nhất chính là, cảm giác được bàn tay nóng ấm rộng lớn của cậu nắm lấy vô cùng tuyệt vời, cho nên cô đảo mắt để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
“Cô nên rèn luyện cơ thể một chút.” Cậu vừa nắn cổ tay của cô vừa nói.
Kiều Dĩ Sa cười lạnh: “Không cần, cậu đã bao giờ thấy phù thuỷ nào mà cơ thể cường tráng chưa, chúng tôi là dân đi đường xa, có hiểu không?” Tay kia của cô chỉ chỉ cậu, “Loại người đánh cận chiến như bọn cậu mới cần rèn luyện thân thể, cơ bắp luyện cho cường tráng nhất thì sẽ bị lãnh đòn nặng nhất!”
Cậu vẫn nói: “Cô nên rèn luyện cơ thể.”
Kiều Dĩ Sa hít một hơi: “Con người của cậu nghe không hiểu lời hay sao, tôi đã bảo…….”
“Cha tôi không cho phép tôi yêu sớm.” Một câu nói của cậu làm tất cả mọi lời của cô nghẹn hết. “Còn cách kỳ thi đại học quãng một trăm ngày nữa.”
Kiều Dĩ Sa không hiểu hết ý nghĩa chứa đựng trong câu nói đó, không dám hấp tấp manh động.
Cậu ngước mắt, dưới vài lọn tóc mái loăn xoăn loà xoà, cặp mắt màu vàng kim của cậu sáng rực.
“Trước ngày đó, cô cần phải rèn luyện cơ thể cho thật khoẻ.”
Kiều Dĩ Sa hiểu ra ý nghĩa, nhất thời á khẩu.
Từ phương xa vọng lại tiếng chim hót, thế gian đang dần thức tỉnh.
Kiều Dĩ Sa nhìn cậu một lúc, thản nhiên mỉm cười. “Cậu biết không, nhìn cậu hiện giờ đặc biệt giống như nam chính trong một bộ phim cực kỳ máu chó.” Cậu không nói gì. Cô lại ghé đến gần hơn, đặt tay lên vai cậu. “Nào, để giúp cậu thử nhập vai xem sao. Thế này nhé…….” Cô nắm tay của cậu, chỉ đạo, “Cậu chỉ vào tôi, nói —‘Quân yêu tinh! Đừng đùa với lửa! Coi chừng sẽ chết trên giường ông!’”
Cậu không nói một lời, Kiều Dĩ Sa giục cậu: “Mau lên đi chứ, nói xem nào.”
Cậu ngước mắt, nói: “Cô không chết trên giường tôi được.”
Kiều Dĩ Sa nhìn vào mắt cậu hai giây, chậc một tiếng. “Chán bỏ mẹ!” Cô đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên váy. “Khô khan! Vô vị!” Đầu ngón tay nhọn của cô chỉ chỉ cậu. “Người sói ai cũng thiếu máu hài hước giống cậu à?”
Cậu đáp: “Tôi không biết người khác ra sao.” Cậu ngước đầu nhìn cô. “Tôi chỉ biết bản thân mình. Nếu tôi đã chọn em, thì tôi sẽ bảo vệ em.”
Kiều Dĩ Sa thoáng sửng sốt.
“Ai thèm nói chuyện này với cậu.”
Cô đứng trước mặt cậu, che mất phía chân trời. Ánh mắt của cậu vẫn không xê dịch, tiếp tục nói: “Nếu như em cũng chọn tôi, vậy thì cả đời chúng ta sẽ luôn bên nhau.”
Cậu thản nhiên nói ra câu đó như vậy, thản nhiên như đang nói với cô rằng mình đói bụng.
Kiều Dĩ Sa nghẹn hết 10 giây, sau đó máu các mạch cùng nhau dâng trào, cô cảm thấy người mình như một quả bóng được bơm căng phồng, kéo theo ngàn vạn sợi tóc của cô, sắp sửa bay lên.
“Ai dạy cậu câu này?” Cô tóm lấy cổ áo của cậu, “Cậu trầm mình trong hộp đêm một buổi xong bị tha hoá rồi phải không?!” Cô vô cùng kích động, vu vơ cảm thấy mình sắp nổi điên, nhưng bị ánh mắt của cậu áp chế. Cô đẩy mạnh cậu một cái, tâm trạng dao động dữ dội, lúc lên lúc xuống, rồi lại làm bộ ta đây từng trải: “Mới được bao lâu cơ chứ? ‘Cả đời’ mà cậu có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy sao? Loại con nít mới nứt mắt giống như cậu là cái thứ mau thay đổi nhất, chỉ giỏi nói bằng cái miệng, không tin được!”
Cậu lẳng lặng nhìn cô, nói: “Em không nghĩ như vậy trong lòng.”
Kiều Dĩ Sa lạnh lùng hừ: “Cậu lại biết nữa hả?”
Cậu không đáp.
Gò má của cậu được ánh ban mai đang dần hé mở chiếu sáng, mỗi lúc một rõ ràng hơn, Kiều Dĩ Sa nhìn chằm chằm một hồi liền bị thu hút, cô nín thở tập trung, ngay đến cả mỗi hơi thở của cậu, cô cũng nghe được rất rõ.
Quả bóng bay trên trời tự nhiên xì hơi, rớt về với nhân gian. Cảm xúc của cô lại quay về.
Cô chậm chạp khom người, khuôn mặt nhỏ gầy đối diện với mặt cậu.
“Nói lại lần nữa cho tôi nghe đi…….”
Cậu hỏi: “Cái gì?”
Kiều Dĩ Sa: “Lời tỏ tình quê mùa của cậu.”
Cậu không phối hợp.
Cũng không trách cậu được, bị đánh giá như vậy, dù là ai cũng vẫn muốn giữ mặt mũi.
Kiều Dĩ Sa tặc lưỡi, tháo găng tay dài màu đen ra, nhàm chán phất mấy vòng.
“Cậu ở bên tôi cả đời là đủ rồi à?” Cô chợt hỏi.
Cậu hỏi: “Không thì sao?”
Kiều Dĩ Sa dẫn dắt cậu: “Đáng lẽ ra cậu nên nói, cậu muốn đời đời kiếp kiếp ở bên tôi. Đương nhiên đó là phần của cậu, còn tôi có đồng ý hay không thì là chuyện khác.”
Cậu đáp: “Tôi chỉ quan tâm chuyện đời này, chết đi rồi thì không có cách nào lo được.”
Kiều Dĩ Sa: “Chết không phải là hết.” Cô ghé mặt tới sát hơn. Cô cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cậu, như một đám lửa đốt giữa rừng thẳm. Cô
Cô toan đứng thẳng người, cậu lại níu lấy chuỗi đeo trên cổ của cô.
Kiều Dĩ Sa: “Gì đây?”
Môi cậu mấp máy, nhưng không nói lời nào. Trông cậu hơi cứng nhắc, giống như chính bản thân cậu cũng không biết vì sao mình làm như vậy. Kiều Dĩ Sa lại muốn trêu cậu, cậu không cho cô cơ hội, tay kéo mạnh một cái……..
Người của cô chúi về phía trước, môi của họ thuận theo thế, dán vào nhau.
Nắng lên chói lọi đúng vào lúc này, toả từ sau lưng cô toả ra.
Hơi đột ngột, Kiều Dĩ Sa lùi ra sau theo phản xạ, Hồng Hựu Sâm phản ứng rất nhanh, cậu buông dây chuỗi ra, níu lấy cổ cô, thế là họ càng dán sát vào nhau. Cô như một chú mèo hoang bị xách cổ ở phía sau, ngoại trừ ngoan ngoãn ra thì không còn lựa chọn nào khác. Cậu không có tí kinh nghiệm nào, hôn hơi thô bạo, ban đầu cô hơi bị đau, thích ứng rồi thì không kháng cự nữa. Cô sờ sờ đến khoé mép của cậu, nhẹ nhàng thò tay cạy một khe hở nhỏ. Hồng Hựu Sâm ngoan ngoãn mở miệng ra.
Cô vẫn chưa cai thuốc lá, trên người mang vị đăng đắng, nhưng cậu đã hoàn toàn tiếp nhận. Thậm chí cậu còn cảm thấy mình đã quen với mùi vị này, vị đắng ấy khiến cơ thể của cậu trở nên nặng nề hơn, tựa như có gì đó níu giữ lấy linh hồn, như có gì đó buộc vào nó. Cậu không còn là của mình. Cậu đã có trói buộc, đồng thời cũng có nơi để nương tựa.
Lòng bàn tay của cậu ấm nóng đến độ phía sau lưng của Kiều Dĩ Sa nhũn ra.
“Không xong rồi, thở không ra hơi nữa……” Cô vịn lên vai cậu, tranh thủ hít một hơi thật sâu. Cậu chăm chú nhìn cô; dưới ánh ban mai, gương mặt của cô mang một màu trà nhàn nhạt. Lưng cô nghịch sáng, bóng đen giữa ánh nắng trông như ảo ảnh trong nước, song lại sừng sững như đá tảng.
Cậu lại định hôn cô, Kiều Dĩ Sa vội vàng hỏi: “Chờ chút, không phải nói là không yêu sớm à?”
Cậu khẽ đáp: “Cái này không tính…….”
Kiều Dĩ Sa: “Vầy mà còn không tính?”
Cậu đáp: “Không tính.”
Kiều Dĩ Sao: “Thế nào mới tính?”
Sự im lặng của cậu càng làm tăng tiếng thở dốc, cậu ôm ngang hông cô, vòng eo ấy mềm mại như một nhánh sậy (!), hai bàn tay của cậu gần như có thể ôm trọn. Cô gồng cơ bụng phía dưới theo bản năng, cứng nhắc hỏi: “Thế nào mới tính?” Cậu vẫn không nói, cô cúi đầu, ngửi được mùi tóc và da đầu của cậu, giọng trở mềm hơn. “Nói đi chứ…….”
“Đừng hỏi nữa.” Vốn không có câu trả lời, cậu ngắt lời cô, sóng mũi cao thẳng cạ cạ vào má cô, “Im…….”
Hơi thở của họ giao hoà, phả ánh ban mai và hơi sương. Cậu cọ cọ vào cô, như muốn vĩnh viễn lưu lại hơi của mình trên người cô. Kiều Dĩ Sa nâng mặt cậu, da dẻ trong tay như đá đã được suối rừng mài mòn, lạnh lẽo và trơn nhẵn; cảm giác trơn láng sạch sẽ ấy khiến tim cô hơi thót lại. Có một giây, thậm chí trước mắt cô xuất hiện ảo giác, cô trông thấy mình đứng dưới bầu trời mênh mông trên thảo nguyên bao la vô tận, những cành lá của cây cổ thụ chọc lên trời như đao, thần linh từ xa xưa đang ca hát trên mây ngàn.
Hôn xong họ ôm nhau, cậu cúi đầu, dán chặt lên chiếc cổ cao của cô. Cảm giác nhồn nhột khiến cô tự động rướn cổ lên, cậu liếm nhẹ lên phần xương quai xanh của cô, phần ren của chiếc áo dạ hội màu đen cạ cạ vào má cậu. Cô nhìn lên bầu trời bao la bát ngát, đứng ngược hướng gió, kêu tên cậu. “A Sâm.” Nghe thấy cậu ừ một tiếng, khoé miệng cô hơi nhếch lên, nét mặt mơ màng, mỉm cười nói: “Chốn dừng chân của chúng ta là cuối đường mặt trời……”
Bàn tay đang ôm cô của cậu càng siết chặt hơn.
Sương sớm bốc hơi, vạn vật lặng lẽ vươn lên giữa khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối giao nhau, cả một thế giới vô cùng bình lặng, song lại vô cùng điên cuồng.
…….
Cậu ôm cô rất lâu, mãi đến khi trời biến thành màu xanh biếc.
“Tôi phải đi rồi…….” Cậu khẽ nói, “Trời sáng cha tôi sắp thức giấc.”
Kiều Dĩ Sa buông cậu ra, lùi ra sau hai bước, cô nhìn Hồng Hựu Sâm đứng dậy, ánh mắt của cô di chuyển từ dưới thấp lên đến trên cao, thưởng thức dáng người cao lớn của cậu.
“Tôi đi đây.” Nói rồi cậu bước về phía rìa của tầng lầu, Kiều Dĩ Sa hỏi: “Anh định nhảy xuống?”
Cậu đáp: “Vậy mới nhanh hơn được một chút.”
Kiều Dĩ Sa nói: “Được, mùng 8 gặp lại.”
Cậu thoáng khựng lại, nói: “Mùng 2 tôi không có gì làm.”
Kiều Dĩ Sa nói: “Em có việc, phải bế quan một thời gian.”
Đầu mày của cậu hơi chau lại.
“Sao cơ?”
Kiều Dĩ Sa: “Bế quan, em phải nghiên cứu một loại thuốc mới.”
Cậu không hỏi kỹ hơn, nói: “Được, vậy…….” Cậu ngừng hai giây, rồi lại nhìn cô, “Vậy mùng 8 gặp.”
Cậu xoay người, đi vài bước, rồi nhảy thẳng xuống từ trên cao. Kiều Dĩ Sa khẽ la lên một tiếng, chạy tới nhìn xuống. Hồng Hựu Sâm đáp lên ống dẫn nước và vài chiếc máy lạnh, rồi xuống đến đất.
“Này———!”
Cậu ngước đầu lên, nhìn cô đang đứng ở mé lầu vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu la: “Em coi chừng! Đừng để ngã!”
Cô cười rộ lên, quấn tấm chăn màu be đứng trong gió sớm mai, tua của vạt váy màu đen rũ xuống mềm mại hiền hoà.
Cậu ghi nhớ kỹ hình ảnh ấy, rồi mới xoay người rời đi.
hết chương 23