tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
…
Ồ, ồ……..Ồ???????????
Kiều Dĩ Sa sững sờ.
“Vậy là xong rồi? Rốt cuộc anh có hiểu em đang nói gì không hả, cô ấy tới tìm vua sói cơ đấy.” Cô nhấn giọng, “Vua! Sói!”
Hồng Hựu Sâm: “Liên quan gì đến tôi?”
Kiều Dĩ Sa mở hai tay ra: “Lỗ Lai nói vua sói ở ngay trong thành phố này, vẫn chưa tỉnh thức. Cả thành phố tổng cộng chỉ có vài người sói, anh không cảm thấy bản thân có thể có khả năng à?”
Cậu: “Tôi không có hứng thú.”
“Đây không phải là anh có hứng thú hay không.” Kiều Dĩ Sa tóm lấy tay của cậu, “Biết đâu định mệnh của anh chính là để làm boss thì sao? Đến lúc đó anh nhận tổ quy tông……. nhầm, đến lúc đó anh chính là tổ tông, anh quay về bộ lạc sẽ được vạn người…….vạn sói tôn kính!”
Hồng Hựu Sâm không nói gì.
Kiều Dĩ Sa nhìn cậu ba giây, buông tay, hai người nhìn nhau mặt không mang biểu cảm.
Im lặng nhìn nhau kiểu này nói sao cũng trông kỳ, Hồng Hựu Sâm hỏi: “Em muốn tôi làm vua sói?”
Kiều Dĩ Sa cười hì hì, đáp: “Em muốn anh làm vua sói trên danh nghĩa, chỉ hưởng quyền lợi, không thực thi nghĩa vụ.”
Hồng Hựu Sâm ngạc nhiên: “Có chuyện tốt vậy sao?”
Kiều Dĩ Sa: “Chắc chắn là không có.” Nói xong lại thở dài một tiếng. “Anh đã nghe qua câu chuyện về tổ tiên Đồ An của tộc người sói chưa?”
Cậu lắc đầu.
Kiều Dĩ Sa thuật lại truyền thuyết đó cho cậu nghe, toàn bộ quá trình Hồng Hựu Sâm nghe như nghe chuyện không liên quan gì đến mình.
Kiều Dĩ Sa: “……..Đêm giao thừa, tộc ma cà rồng đã tới quán, em dò nghe thì biết được họ đang tìm Đồ An.”
Hồng Hựu Sâm: “Vết thương của em là do ma cà rồng tạo nên?”
Kiều Dĩ Sa: “Ai tạo nên không quan trọng, quan trọng là chúng ta không biết mục đích của tộc ma cà rồng.”
Hồng Hựu Sâm: “Cho nên em cho tôi uống thuốc?”
“Phải.” Kiều Dĩ Sa ngưng một chút, nói tiếp, “Em vẫn chưa nói cho Lỗ Lai biết chuyện tim của anh có thể toả sáng, em muốn đợi thêm một thời gian nữa xem sao. Hiện giờ hết thảy đều quá mơ hồ. Cách người sói hành xử quá đỗi cảm tính, em sợ hành động quá khoa trương thì sẽ tạo nên hiệu quả phản tác dụng, anh cứ trốn một thời gian đi đã.”
Cậu: “Trốn?”
Kiều Dĩ Sa: “………”
Điểm mà cô bội phục ở Hồng Hựu Sâm nhất chính là, khi nói chuyện, trông cậu giống như đang lơ đễnh, không để tâm, nhưng từ đầu đến cuối lại luôn duy trì một mức độ cực nhạy đối với một số từ.
“Không, là tập trung một thời gian.” Cô lập tức đổi lời, “Anh sắp sửa phải thi thử rồi đúng không?”
Trên mặt của cậu xuất hiện thêm vẻ mất kiên nhẫn.
Kiều Dĩ Sa: “Cho nên á, đừng để bị chi phối. Sắp tới em sẽ hợp tác với Lỗ Lai, nếu tìm được người sói nào có thể xác định đó là Đồ An thì sẽ không sao nữa.” Cô sắp xếp sự việc. “Bắt đầu từ ngày mai em sẽ không tới nhà anh nữa, anh nói với cha anh xin về lại trường nội trú, ở yên trong trường đừng đi ra ngoài. Anh uống thuốc thì chỉ cần không tới bệnh viện Khang Khả tự lộ diện thì tộc ma cà rồng sẽ không phát hiện ra được anh.”
Cậu không đáp lời, Kiều Dĩ Sa véo véo mặt cậu.
“Một trăm ngày cuối cùng rồi, thi xong là chúng ta sẽ đi chơi ngay.”
Đêm khuya yên vắng, mùi thịt nướng dần dần tản đi, để lại mùi dược thảo và gỗ mộc lắng đọng vốn có của căn phòng lan toả.
Kiều Dĩ Sa nằm trên giường đợi tiêu thức ăn, Hồng Hựu Sâm ngồi cạnh cô, nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ.
“Anh đã bao giờ nghĩ tới chưa?” Cô trò chuyện với cậu, “Nếu như anh là Đồ An thì sẽ làm gì?”
Hồng Hựu Sâm: “Chả làm gì cả.”
Kiều Dĩ Sa lẩm bẩm: “Có thể Lỗ Lai sẽ đưa anh về bộ lạc…….”
“Tôi chả đi đâu cả.” Hồng Hựu Sâm bình tĩnh nói, “Sắp thi đại học đến nơi rồi, lạng quạng cha tôi sẽ không để cho tôi yên.”
Rất có lý.
Kiều Dĩ Sa chợt cảm thấy hơi buồn cười, cô nắm lấy tay của cậu, nghịch những ngón tay.
“Ê……anh nói xem, lỡ mà anh thật sự là Đồ An, những người trong tộc thấy tình cảnh của anh như thế này liệu có tức chết không?”
Hồng Hựu Sâm: “Tại sao lại tức chết?”
Kiều Dĩ Sa: “Tổ tiên của người sói thế mà lại bị con người hành hạ bằng thi cử.”
Hồng Hựu Sâm im lặng một lúc.
Sông trăng mênh mang lựng lờ.
Cậu bình thản hỏi: “Em cảm thấy người sói tượng trưng cho điều gì?”
Tự dưng phang một câu hỏi sâu xa nặng ký như vậy.
Kiều Dĩ Sa trả lời: “Sói.”
Hồng Hựu Sâm: “………..”
Kiều Dĩ Sa cười rộ lên: “Đùa thôi đùa thôi, theo anh thì thế nào?”
Ánh nhìn của Hồng Hựu Sâm chuyển từ bóng đêm qua khuôn mặt của Kiều Dĩ Sa
“Tự do.”
Kiều Dĩ Sa mím mím môi, chọc chọc vào cậu.
“Anh giàu nội hàm hơn em nha.”
Cậu tiếp tục nói: “Cha tôi, thi đại học, thành phố này, và em, tất cả đều là do tôi tự do chọn.”
Kiều Dĩ Sa: “………..”
Quá đột ngột, tim cô bị trúng chưởng, tâm trạng dao động mạnh, cổ họng nghẽn lại, suýt nữa đỏ hoe mắt.
Cô ngồi dậy, quên mất dưới mông đang đau, hai tay nâng mặt cậu. Mắt cậu vẫn hằng tinh khôi, cô vốn định trêu cậu, ghẹo cậu, nhưng đến lúc này lại bị một cảm giác rất khó hiểu chi phối. Giọng đã ngà ngà say của cô hơi khàn và dịu dàng, nói ra lời trong tim——
“Được anh chọn, là vinh hạnh của em.”
*
Mấy ngày sau đó, Hồng Hựu Sâm uống xong vài chai thuốc cuối cùng, rồi nghe theo sắp xếp của Kiều Dĩ Sa, đề nghị Hồng Diêm Đức cho về lại trường nội trú, Hồng Diêm Đức cũng đồng ý.
Bước vào tháng Ba, 100 ngày kinh hoàng chuẩn bị thi đại học được treo lên đếm ngược, phổ thông cơ sở Đức Công bắt đầu vật vã với những đợt thi thử.
…………
Kiều Dĩ Sa cắm cổ đi trên phố, hai tay đút túi, gió lạnh quất tới, cô vùi nửa mặt mình vào trong cổ lọ của áo len. Ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay trời âm u, trên cao là màu xám đục, lạnh lẽo ẩm ướt. Đã vào xuân được một tháng, khí hậu trong nước đang dần dần ấm lên, chỉ có ở thành phố của họ nhiệt độ vẫn không hề tăng.
Tới Bly, Liễu Hà đang ngồi bên quầy bar hút thuốc.
Kiều Dĩ Sa ngạc nhiên: “Giờ này mà anh đã dậy rồi à?”
“Rét quá thức giấc, mẹ kiếp…….” Anh cau mày chửi bậy, “Dạo này quái gì mà lạnh thế.”
Đúng là khí hậu không được bình thường cho lắm.
Kiều Dĩ Sa ngồi xuống bên cạnh anh, chưa đến giờ kinh doanh, trong quán rất vắng, chỉ có âm thanh dọn dẹp của dì giúp việc.
“Dạo này không phải có rất nhiều ma cà rồng đến đó sao.” Kiều Dĩ Sa nói, “Bọn họ như vong linh ấy, thuộc chủng tộc bất tử, nói cho đúng ra thì không được tính là một tộc có sinh mệnh. Tuy không có nghiên cứu nào chính xác kết luận bọn họ mà tụ tập thì sẽ gây ảnh hưởng đến khí hậu, nhưng đại khái chính là vậy.” Cô nhếch mép, “Em đoán hiện giờ trong bệnh viện Khang Khả đang bật máy sưởi lên tới 30 độ, chứ không thôi đã có người sinh nghi.”
“Lũ người này đúng là con mẹ nó phiền phức!” Liễu Hà chửi.
Kiều Dĩ Sa chỉnh anh: “Không phải người, là dị nhân.”
Liễu Hà bực mình: “Không có giống nào ấm áp hơn à?”
“Có chứ!” Kiều Dĩ Sa lập tức đề cử, “Người sói nè, đại biểu dương tính, máy phát điện công suất lớn, mặt trời thu nhỏ dũng mãnh!”
Đang còn nói thì cửa bị đạp tung ra. Lỗ Lai ngậm hờ điếu thuốc lá, vác một cái bao trên lưng tiến vào. Cái bao đó rộng cả hơn hai mét, suýt nữa kẹt ngay cửa. Dì giúp việc chết sững, Kiều Dĩ Sa nói với dì ấy: “Đồ nhựa! Đồ nhựa đấy ạ!” Cô chạy tới, “Điện hạ, cô tính làm gì đây hả?”
Lỗ Lai khinh khỉnh: “Đừng gọi tôi như vậy.” Cô vỗ vỗ ván gỗ, “Đã hứa sẽ đóng bàn cho cô, cô đợi đó đi.” Cô ấy hất đầu với Liễu Hà: “Có cưa không?”
Liễu Hà tựa người trên quầy bar, đáp: “Trong nhà bếp có cái cưa thịt.”
Lỗ Lai: “Kêu người đưa lên đi.”
Liễu Hà bẻ bẻ cổ, nhìn theo bóng lưng Lỗ Lai đi lên cầu thang, cười đầy ẩn ý.
“Có vẻ thú vị ha.”
Kiều Dĩ Sa nhìn anh cảnh cáo: “Anh dám ra tay với cô ấy coi chừng cô ấy lấy thứ đó của anh ngâm rượu đấy.”
Liễu Hà dẩu mỏ, nhàm chán nằm bò ra trên quầy rượu.
Công chúa Lỗ Lai luôn canh cánh trong lòng chuyện đã làm hỏng đồ của người khác, không lo làm việc chính mà đã gọi về bộ lạc kêu người đưa nguyên liệu đóng bàn tới. Cô ấy tốn hết một buổi tối đóng cái bàn mới. Chiếc bàn tròn trực tiếp dùng gỗ từ thân cây cổ thụ có đường kính 1 mét, tạo hình rất tuỳ ý, cạnh bàn còn vỏ cây cũng chả buồn đánh cho nhẵn, bên dưới đẽo thành dạng xoắn trôn ốc làm trụ bàn, nhìn mặt bàn có thể thấy từng vòng vân của tuổi gỗ, đem lại một mỹ cảm kiểu dãi dầu năm tháng.
Tốc độ hoàn thành của chiếc bàn hoàn toàn vượt mọi dự liệu của Kiều Dĩ Sa, cô ngạc nhiên reo lên: “Không tệ nha!”
Đối với những vật được làm thủ công từ những nguyên liệu tự nhiên này, phù thuỷ không có chút sức đề kháng nào, Kiều Dĩ Sa nhào tới hít hà mùi hương của gỗ nguyên chất.
Lỗ Lai đứng kế bên cười hừ, thuận miệng hỏi: “Có biết sinh vật lớn nhất trên thế giới này là gì không?”
Kiều Dĩ
Kiều Dĩ Sa vuốt ve cạnh bàn.
“Cái này hơi quá quý giá.” Kiều Dĩ Sa nói, “Bàn của tôi đặt trên mạng, chỉ có 200 bạc, không bằng được.”
Lỗ Lai khinh khỉnh đáp: “Thảo nào chất lượng tệ như vậy.”
Kiều Dĩ Sa: “Hay là tôi trả cho cô một chút tiền?”
Lỗ Lai: “Không cần, đây là quà tôi tặng cô.”
Kiều Dĩ Sa: “Tại sao tặng quà, vô công thì không hưởng lộc.”
Ánh mắt Lỗ Lai nhìn cô trở nên thần bí xa xăm, khoé mép nhếch lên như thấu hiểu hết thảy.
Kiều Dĩ Sa: “……….”
Ý là sao?
Lỗ Lai nói: “Cô về phe chúng tôi.”
Kiều Dĩ Sa “À” một tiếng: “Thế mới phải.”
Lỗ Lai đến đứng cạnh cô, họ cao tương đương nhau, có thể dễ dàng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lỗ Lai nói: “Cô đã yêu một người sói.”
Hơi thở của cô ấy mang mùi thuốc lá và gỗ mộc, mặt của Kiều Dĩ Sa bị hun đỏ gay.
“Ồ……ơ—ơ—ơ—Ơ?”
Lỗ Lai biếng nhác cười: “Tuy sức của tên nhóc đó rất tầm thường, nhưng trong bộ lạc của chúng tôi có rất nhiều sói đực dũng mãnh, có muốn tôi giới thiệu cho cô vài tên?”
Chân tay Kiều Dĩ Sa bủn rủn: “Thôi khỏi.”
Lỗ Lai lại nói: “Nhưng mà cô có thể yêu người sói thì chí ít chứng tỏ cô có mắt.”
Mỗi một lời mỗi một cử chỉ của cô ấy đều đậm vẻ tự hào về tộc người sói.
“Cô xứng đáng được tặng quà tốt.”
Lỗ Lai tháo găng tay làm việc ra, vứt một bên, nói tiếp: “Được rồi, hứa đóng bàn cho cô đã đóng xong, tôi phải đi lo việc chính đây.”
Kiều Dĩ Sa: “Tôi đi với cô.”
Lỗ Lai: “Cô cũng đi?”
Kiều Dĩ Sa: “Cô tặng cho tôi một vật tốt như thế này, tôi không thể cầm khơi khơi. Tôi đã sống ở thành phố này hai mươi mấy năm, không ai rành nơi này hơn tôi.”
Lỗ Lai ngẫm nghĩ, thản nhiên đáp: “Được thôi, nếu không chê mệt thì tuỳ cô.”
Mười phút sau, Kiều Dĩ Sa và Lỗ Lai cùng nhau ra khỏi cửa.
Gió đêm từng trận, con phố huyên náo buổi đêm ập vào mặt.
Lỗ Lai đứng bên đường phố nhộn nhịp, rút trong túi ra một tờ giấy đã bị vo nát. Kiều Dĩ Sa đứng bên cạnh nhìn trộm, cũng không biết chữ viết của vị nào trong bộ lạc, nét bút ngoáy trông như nhà tranh sắp sụp. Trên giấy viết ba hàng chữ đơn giản, mỗi hàng là một cái tên và một cái địa chỉ.
“Đây là những người sói đăng ký ở bộ lạc chúng tôi đang trú ngụ trong thành phố này, có ba người.” Lỗ Lai nói, “Đi gặp người đầu trước đã, khu vực đó cô biết chứ hả?”
Kiều Dĩ Sa nheo mắt để nhận rõ chữ một lúc, đáp: “Biết, đi theo tôi.”
————
Họ gặp người sói đầu tiên ở một trung tâm mua bán, là một người phụ nữ trung niên độ bốn mươi mấy tuổi, vóc người không cao, trông cục mịch, nhìn rất tháo vát. Tên của người sói đó là Phùng Cần, có một khuôn mặt tròn nhìn rất đon đả, bà mở một quán lẩu cay dưới tầng hầm trong trung tâm mua bán. Bà vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Lỗ Lai với ngoại hình vô cùng tiêu biểu, vui sướng ngạc nhiên reo lên: “Công chúa nhỏ! Sau cháu tới đây thế?”
Lỗ Lai: “Chào dì Cần.”
Phùng Cần nhìn Kiều Dĩ Sa: “Vị này là……”
Lỗ Lai giới thiệu ngắn gọn: “Bạn cháu.” Cô ấy nói thẳng với Phùng Cần: “Cháu có việc cần hỏi dì.”
“Việc gì?” Phùng Cần xởi lởi nói, “À phải rồi, các cháu đã ăn chưa, vừa ăn vừa nói chuyện nhé, dì làm cho hai cháu tô lẩu cay.”
Bà ấy nhanh nhẹn tháo vát, mang đậm hơi thở của nhịp sống đô thị, Kiều Dĩ Sa âm thầm so trong lòng, cảm thấy không giống với hình tượng sói của Đồ An.
Lẩu cay nhanh chóng được bưng ra, ba người phụ nữ quây quần quanh một chiếc bàn con, Phùng Cần dùng tạp dề lau lau tay. “Nếm xem mặn nhạt ra sao? Dấm và tương dầu thì có bên này.”
Kiều Dĩ Sa húp một ngụm canh, bật ngón tay cái khen ngợi, Phùng Cần vui vẻ cười.
Lỗ Lai ăn một ngụm miến, nói: “Gần đây tộc ma cà rồng có tìm dì không?”
Phùng Cần: “Không.” Bà thoáng ngừng, khẽ nói: “Có điều dì có thể cảm nhận được gần đầy trong thành này bất thường, mấy hôm nay dì rất cẩn thận, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Lỗ Lai đáp: “Ma cà rồng đang tìm Đồ An.”
Phùng Cần sửng sốt: “Cái gì?”
Lỗ Lai: “Có thông tin nói rằng hình như Đồ An đã xuất hiện, cũng không hoàn toàn chắc chắn.”
Phùng Cần trợn mắt.
“Trước giờ dì cứ tưởng đó chỉ là một chuyện cổ tích…….”
Lỗ Lai khẽ hừ một tiếng: “Ai biết được chứ, dù sao thì bên tế ti họ nói là có động tĩnh.”
Kiều Dĩ Sa ngồi bên cạnh cắm mặt ăn đậu hũ chiên, Lỗ Lai nói cho Phùng Cần biết mục đích của lần ghé thăm này, Phùng Cần nghe xong cười lớn.
“Không phải là cháu cảm thấy dì có thể là Đồ An chứ hả?!” Bà cười vô cùng sảng khoái, cả khuôn mặt cười tít, tay chà chà vào tạp dề. “Dì thì dì hy vọng mình là Đồ An, để dì còn lạm dụng quyền chức lo việc tư! Thầu toàn bộ nhà ăn của bộ lạc! Ha ha ha ha!”
Có lý tưởng, có tham vọng.
Lỗ Lai cũng bị bà ấy làm cho cười, bất đắc dĩ đáp: “Cháu không có cách nào khác, thủ lĩnh đã giao việc, bắt buộc phải kiểm tra tất cả mọi người, hôm qua cháu vừa mới thử một con sói lẻ bầy.”
Phùng Cần: “Thế nào?”
Lỗ Lai: “Vô dụng.”
Kiều Dĩ Sa gãi gãi tai, lầm bầm: “Cũng không phải hoàn toàn vô dụng chứ hả, nói không chừng có tiềm lực thì sao…….”
Lỗ Lai: “Tiềm lực cái quần què thì may ra, hàng nhẽo.”
Kiều Dĩ Sa phồng lỗ mũi phẫn nộ: “Cái miệng của cô đúng là ngọt xớt ha!”
Phùng Cần: “Ha ha ha ha ha!”
Giữa tiếng cười vui vẻ, lẩu cay cạn đến đáy.
Phùng Cần cởi tạp dề ra, nói với nhân viên trong quan: “Cháu coi quán, dì đi ra ngoài một chuyến.”
hết chương 28
nói thêm một tí về các tên nhân vật:
Lỗ Lai, Phùng Cần, tên đều là bộ thảo, Lai là 1 loại cỏ, cần là rau cần, tự dưng so với tên của A Sâm, Sâm gồm 3 chữ thụ gộp lại, có nghĩa là rừng rậm, tên của A Sâm tuy là con người đặt, nhưng tình cờ lại thành như vậy :))
Cái tên Đồ An thì bởi nó xuất phát từ Châu Mỹ, rất có khả năng nó là tiếng của bộ lạc Andean, có điều mình tra hoài không ra cái tên nào có nghĩa giống giống. Nhớ mang máng hồi xưa có gặp chữ Tuuán hay gì gì đó có nghĩa là thủ lĩnh, mà giờ này moi hoài không ra, bà con cứ Đồ An tạm đi, khi nào nhớ ra sẽ sửa sau. Từ khoá liên quan gồm có “Tuan mac Cairill”
In Irish mythology Tuan mac Cairill was a recluse who retains his memories from his previous incarnations, going back to Antediluvian age. Initially a follower of Partholon, he alone survived the plague (or the Flood,[1]) that killed the rest of his people. Through a series of animal transformations he survived into Christian times, and, in conversation with St. Finnian of Moville told a brief history of himself and of Ireland from his people onward to the coming of St. Patrick.
nhưng mà mình không nghĩ Đồ An của Twentine có liên quan đến Tuan này.