tác giả:Twentine
người dịch: idlehouse
Tu lái chiếc xe chạy êm ru, xe có kính được bọc chắn sáng đặc biệt bưng bít, chỉ có chút ánh sáng vàng vọt từ kính chắn gió phía trước chiếu vào phía bên trong.
“Sao bỗng dưng ông thức dậy thế?” Văn Bạc Thiên ngồi hàng ghế sau, hắn vô cùng tò mò về việc Mạc Lan đột ngột tỉnh giấc. “Ông ngủ đủ rồi hả?”
Tu nhìn Văn Bạc Thiên bằng kính chiếu hậu, giống như muốn bảo hắn giữ im lặng, nhưng cậu Út Văn làm như không thấy. Mạc Lan một tay chống đầu, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy câu hỏi của Văn Bạc Thiên, hơi hé mắt.
“Trước đây gọi cách nào ông cũng không dậy, lười chết đi được.”
“Ta tới đón ngươi…….”
Giọng Mạc Lan yếu ớt thều thào, cuối mỗi câu đều như hết hơi.
“Đón tôi làm gì? Haizz, thật ra ông cũng không cần lo cho tôi, lũ đó lần nào cũng chỉ hù doạ thôi chứ không làm thật, tôi với bọn nó ầm ĩ cả mấy lần rồi, không có gì ghê gớm cả.”
Mạc Lan khẽ nói: “Lần này thì khác, vết thương của ngươi là do người sói tạo ra, quá nguy hiểm…….”
Văn Bạc Thiên không hề lo lắng, bắt đầu lo nghĩ đến chuyện khác. “À mà làm sao ông biết tôi ở chỗ đó? Có phải là đứa tiểu nhân nào đi mách lẻo với ông không?”
“Đủ rồi.” Tu nhịn hết nổi, “Xin cậu yên tĩnh một chốc, chủ nhân cần phải nghỉ ngơi.”
Văn Bạc Thiên hỏi Mạc Lan: “Tôi đang làm phiền ông hả?”
Mạc Lan lắc đầu.
Văn Bạc Thiên đập xuống ghế tài xế cái đét: “Thấy chưa? La gì la, chú ý thái độ một chút, trước mặt lãnh đạo mà nói chuyện như vậy đó hả?”
Bàn tay của Tu siết vô lăng mạnh đến độ nó kêu răng rắc.
Mạc Lan chậm chạp ngồi thẳng lên. “Không liên quan đến nó. Ta có thể cảm nhận được vị trí của ngươi.” Ông ta giơ bàn tay gầy trơ xương lên, chạm vào cổ của Văn Bạc Thiên, nơi miệng vết thương bị cào rách lúc nãy đã sớm khép lại, chỉ còn vương một vệt máu rất mảnh, ông ta lẩm bẩm: “Bởi vì ngươi là máu trực hệ của ta, quan hệ giữa ta và ngươi, rất chặt chẽ……..”
Văn Bạc Thiên: “Máu trực hệ của ông là sao?”
Mạc Lan kiên nhẫn giải thích: “Tức là có quan hệ huyết thống, ngươi được ta đích thân chuyển hoá, ta rất mẫn cảm đối với sự tồn tại của ngươi.”
Xe vòng về lại bệnh viện Khang Khả, La Tân và Mễ Y đã sớm ngồi đợi trong văn phòng dưới tầng hầm. Mạc Lan gỡ mũ ra thảy xuống một bên, ngồi phịch xuống ghế xô pha giống như kiệt sức.
Hai vị La Tân đang pha trà, họ dùng một trà cụ bẹt bẹt hình tròn không chân rất kỳ lạ để đun trà sôi, sau đó múc trà bằng một chiếc gáo nhỏ xíu bằng gỗ, trước khi múc thì liếc mắt nhìn một vòng, như là đang đếm số người trong phòng. Mễ Y từ chối thẳng thừng: “Sorry, tôi chỉ uống cà phê.” Tu nói: “—Cũng vậy.” La Tân bỏ qua Văn Bạc Thiên, nhìn thẳng Mạc Lan. Mạc Lan khẽ nói: “Đừng làm đắng quá.”
Văn Bạc Thiên đi lòng vòng không mục đích trong phòng, Tu bực mình nói: “Cậu đi được rồi. Lên lầu tìm Bì Hàn, hai người đợi với nhau ở đó. Tôi cảnh cáo cậu, không được tự tiện rời đi, nếu để tôi biết cậu lén chạy ra ngoài tiếp thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Sao nào?” Văn Bạc Thiên đứng giữa phòng, dài cổ ra trừng mắt với Tu. “Tôi cứ chạy đấy, ông làm gì được tôi?”
Mắt của Tu đỏ quạch như máu.
“Cậu——!”
“Được rồi.” Mạc Lan đau đầu nói. “Để nó ở lại đây đi.”
“Xì.” Văn Bạc Thiên nhếch mép giương giương đắc ý. Tu cố gắng lơ hắn, báo cáo với Mạc Lan: “Chủ nhân, công chúa của tộc người sói đã thấy được ngài, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.”
Văn Bạc Thiên: “Công chúa? Ai vậy?”
Tu: “Nhất định là bọn chúng sẽ dời Đồ An đi, chúng ta cần phải ra tay trước.”
Văn Bạc Thiên: “Đồ An? Ai vậy?”
Tu: “………”
Mễ Y ngồi ở ghế xô pha tự chiêm ngưỡng móng tay của mình, cười tươi như hoa như ngọc: “Ngươi mau mau tăng cường độ, anh ta sắp điên tới nơi rồi.”
Mạc Lan: “Công chúa của tộc người sói chính là cái người sói mà có xung đột với ngươi đêm nay.”
“Đó là công chúa á hả?” Văn Bạc Thiên kinh ngạc, “Mẹ kiếp, vậy thì khẩu vị của người sói cũng quá mặn rồi!”
Mạc Lan khẽ nói: “Còn Đồ An là vua của bọn họ, chúng ta………khụ, khụ khụ!” Ông ta nói giữa chừng chợt thở hổn hển, không cầm vững được chiếc ly, rớt thẳng vào khay. Tu vội vàng đỡ lấy ông ta, “Chủ nhân!” Mạc Lan xua xua tay, yếu ớt nói: “Ta không sao…….”
Văn Bạc Thiên nhìn bộ dạng bệnh hoạn đó của Mạc Lan, nghi hoặc hỏi: “Sao sức khoẻ của ông yếu thế này, trước đây lúc cứu tôi đâu phải như vậy đâu.”
“Chuyển hoá ngươi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của ta.” Mạc Lan khẽ nói, “Dưới tình huống bình thường thì ta nên ngủ say 5 năm mới khôi phục lại được sức lực…….”
Đối với quá trình chuyển hoá, Văn Bạc Thiên đã không còn nhớ được chi tiết, trong ấn tượng thì nó là một nghi thức rất rườm rà, đầu tiên hắn biến thành một vật thể giống như du hồn cả nửa năm trời, thân xác thì để lại cho Mạc Lan tái tạo, rồi sau đó linh hồn và thể xác của hắn phải giao xúc và thích ứng với nhau, mất thêm mấy tháng trời nữa, cuối cùng ngủ hơn nửa năm thì mới coi như hoàn toàn sống lại.
“Chậc, hồi trước coi trong phim diễn còn tưởng chỉ cắn cổ hút chút máu là xong rồi chứ.”
Mễ Y: “Ngươi tưởng chúng ta là cương thi à? Nếu đơn giản như thế thì kẻ thống trị thế giới đã là tộc ma cà rồng chứ chẳng phải nhân loại.”
Nét mặt của Mạc Lan trầm lắng, nói bằng giọng xa vắng: “Chuyển hoá là một quá trình rất phức tạp, mang yêu cầu rất cao đối với độ tinh khiết của máu người tiến hành chuyển hoá, đa phần là phải mất một trăm năm chúng ta mới có một cơ hội để chuyển hoá ai đó. Thông thường chúng ta tìm những người đã bị cho rằng ‘chết chắc’……. chẳng hạn như ngươi, để tránh gặp trường hợp sau khi bỏ bao nhiêu công sức để chuyển hoá mà ma cà rồng mới nhập tộc lại không sao chấp nhận được sự thay đổi của mình, chọn tự sát để kết liễu hết thảy.”
“Có người như vậy sao? Trường sinh bất tử tốt thế cơ mà.”
Mạc Lan cười nhạt.
“Rất nhiều người không chấp nhận được sự tồn tại của dị nhân, hơn nữa đối với đa số con người, họ sống đều là vì bạn bè và người thân, khi tất cả đều già rồi chết hết, chỉ còn lại mình ngươi, trông ngươi mạnh mẽ như thế đấy, nhưng thật ra không thay đổi được gì cả. Cảm giác cô độc và đau khổ ấy không phải người nào cũng gánh vác được………” Ông ta ngước mắt nhìn Văn Bạc Thiên. “Ngươi cũng vậy.”
Văn Bạc Thiên cãi: “Tôi không phải vậy, tôi còn chưa từng gặp mẹ tôi, xưa nay ông già tôi cũng không để ý đến tôi, hai thằng anh tôi thì chỉ hận sao tôi chưa chết, tôi không có bạn bè người thân gì cả.”
“Ồ?” Mạc Lan hơi nghiêng đầu, ánh nhìn có vẻ hơi tinh nghịch, khẽ hỏi: “Không phải là ngươi cứ chăm chăm lo tìm hai người kia sao?”
Văn Bạc Thiên ngẩn ra hết hai giây, rồi mới hiểu ra rằng Mạc Lan đang nói về Liễu Hà và Kiều Dĩ Sa, lập tức nhảy cẫng lên nói: “Đó là vì tôi muốn trả thù!”
“Lẽ nào chẳng phải là vì sợ cô đơn?”
Giọng Mạc Lan rất khẽ, nhưng mang sức thuyết phục khôn tả, nhất là khi cặp mắt màu xám của ông ta nhìn thẳng vào Văn Bạc Thiên, chúng như có tác dụng thôi miên, khiến cho hắn không khỏi tự soi lại lòng mình.
“Trong thời kỳ ngươi thoát xác, ngươi đã từng tới trước mộ của mình để nhìn, ta biết hết.”
Văn Bạc Thiên sững sờ. Đúng là hắn đã từng đến trước mộ của mình, không chỉ đến, mà còn vì tâm lý kỳ lạ nào không rõ, hắn quanh quẩn ở mộ hết hai tháng trời. Mà trong thời gian ấy, hắn chờ mãi chờ hoài, cũng chỉ có Liễu Hà và Kiều Dĩ Sa đến thăm hắn. Bọn họ đốt vài tờ tiền chó gì đó, nói vài câu phúng điếu chẳng ra đâu vào đâu.
Ánh mắt của Mạc Lan chứa đầy sự dịu dàng của năm tháng, ông ta rất già, già đến độ mỗi một tấc hơi thở của ông ta đều toát từ bi và tịch liêu. Văn Bạc Thiên bỗng dưng muốn khóc, cố nhịn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nức nở một tiếng.
“Đệch…….Thôi ông đừng thức dậy thì tốt hơn!”
Mễ Y cười giễu cợt: “Đúng là trẻ con.”
Tu nói một cách nặng nề: “Hiện nay lớp người mới của tộc quá ít ỏi, hiệu suất của chuyển hoá quá thấp, hơn nữa có rất nhiều ma cà rồng đã mệt mỏi chán chường thế giới này, cho dù họ có khả năng, cũng không muốn chuyển hoá thêm ai nữa.”
Cuối cùng
“Các người sắp sửa——à nhầm, chúng ta sắp sửa tuyệt chủng hả?”
“Có lẽ vậy, mọi người đang cố gắng hết sức vì chuyện này. Nhưng chỉ dựa vào chúng ta thôi vẫn không đủ, còn cần mượn sức mạnh từ nơi khác, ta……….” Chưa nói được mấy câu, Mạc Lan lại ôm ngực, trên trán đổ mồ hôi hột, từng giọt từng giọt rớt xuống. “Được rồi được rồi, ông khỏi nói nữa.” Văn Bạc Thiên sợ ông ta sẽ ngất, rót cho ông ta một ly trà.
“Chủ nhân, xin ngài hãy nghỉ ngơi một chốc.” Tu nói, “Để tôi nói thay cho ngài.”
“Đã bao năm nay chúng tôi không ngừng nghiên cứu các biện pháp để giải quyết vấn đề này, sau đó chúng tôi hợp tác với người của Vu tộc, phát hiện ra một cách có thể dùng để tạo nên ma cà rồng mới——tức là cách có thể giúp cơ thể chúng ta sống lại, hiểu không?”
Văn Bạc Thiên chớp chớp mắt: “Sống lại? Là sao………” Hắn giơ tay lên, làm cử chỉ ngúc ngoắc giật giật giống lươn điện. “Có phải là……. muốn ngáo đá?”
Mạc Lan che miệng giống như bị một búng máu nghẹn ngay cổ họng.
Tu sa sầm sắc mặt, nói: “Hiện giờ cơ thể chúng ta đang chết, không sao tự sinh sản ra được thế hệ nối tiếp giống những sinh vật khác trên đời. Chúng ta muốn thay đổi tình trạng này thì cần phải có sự giúp đỡ của một nguồn sức mạnh khác——một nguồn sức mạnh cực lớn có thể khiến cho vật chết sống lại. Mà vua sói của thời thượng cổ chính là sinh vật mạnh mẽ nhất trên thế giới, nói như vậy, cậu có hiểu được không?”
Văn Bạc Thiên im ba giây, sau đó lắc đầu.
“Đủ rồi! Vậy cậu cứ im lặng đi.”
Tu đưa một tấm hình cho Mạc Lan, nói: “Chủ nhân, đây là Lôi Lợi, chúng tôi đã tới và thử sức hắn.”
Mạc Lan khẽ nói: “Tại sao lại đánh…… Không phải ta đã nói là các ngươi chỉ cần tìm cậu ta là được?”
Tu: “Đám sói đang bảo vệ hắn, chúng tôi rất khó đến gần.”
Mạc Lan nhìn tấm hình anh chàng người sói đang cười toe toét, im lặng không nói gì. Văn Bạc Thiên không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, lại hỏi: “Chúng ta muốn cái thằng vua sói đó làm gì?”
Tu: “Chưa từng có ai làm kiểu pháp thuật này, hiện giờ chúng tôi chỉ biết là cần sức mạnh của vua sói, nhưng nội dung cụ thể thì……..” Ông ta nhìn Mạc Lan, giống như đang đợi ý kiến.
Mạc Lan: “Tóm lại là đầu tiên phải để vua sói thức tỉnh, không thức tỉnh thì làm gì cũng vô ích.”
Tu: “Người sói đã biết ngài đã tỉnh giấc, bọn chúng nhất định sẽ đề phòng, nếu như đưa Đồ An về lại bộ lạc, thế thì chúng ta sẽ rất khó có thể tiếp cận được với vua sói.”
Cặp mắt của Mạc Lan bình lặng không gợn sóng, một lúc lâu sau, ông ta đưa tấm hình lại cho Tu.
Tu: “………Chủ nhân?”
Mạc Lan: “Cứ làm theo ý ngươi.”
*
Tộc ma cà rồng tấn công khu vực công xưởng của hãng hậu cần là vào lúc chập choạng tối ngày hôm sau.
Nói cho đúng ra thì địa điểm đánh không phải là ở chỗ nhà xưởng, mà là trên con đường quốc lộ từ chỗ công xưởng đi về phía bộ lạc của người sói. Tất cả những ma cà rồng tham dự đuổi bắt đều 200 tuổi trở lên, tất cả mọi ma trẻ đều bị để lại chỗ bệnh viện.
Mạc Lan không tham gia lần tấn công này, điều ấy khiến Tu hơi bị bất ngờ.
“Các ngươi cứ đi đi.” Mạc Lan chỉ dặn một câu, “Nói mọi người chú ý an toàn, không cần thiết thì đừng để bản thân lâm nguy hoặc đổ máu.”
“Thưa vâng.”
Phùng Cần lái chiếc xe con của bà trên đường quốc lộ, Thầy Cả được xếp ngồi chỗ phó lái, hai tế ti còn lại cùng với Lỗ Lai cộng thêm Lôi Lợi đều ngồi xổm ở đàng sau.
Sắc mặt của Lôi Lợi không tốt lắm, hôm nay lúc đánh giá thì cậu ta bị rớt, làm cậu ta tức giận đến suýt nữa vồ lấy tay quản lý bóp nát.
“Nó ganh tỵ với tôi!” Lôi Lợi hậm hực thở phì phò, nói với hai vị tế ti, “Cái em mà nó thích trong bộ phận đặt hàng, em đó thích tôi! Nên nó lấy ân báo oán! Bà mẹ, đàn ông nhân loại thật là nhàm chán!”
Thầy Hai: “Lấy ân báo oán không dùng như vậy được.”
Lôi Lợi gào lên: “Ông hiểu được cái ý của nó là đủ rồi!”
Lỗ Lai: “Mày nói chuyện cho văn minh một chút!”
Lôi Lợi bị lời phê bình này kích động đến muốn bùng nổ, phun tung toé về phía Lỗ Lai: “Cô vừa gặp người ta đã choảng mà còn bảo bố không văn minh? Cô còn nói nữa là tôi méo về bộ lạc nữa! Dừng xe! Tôi muốn đi chơi với nữ pháp sư!”
Thầy Cả trầm giọng: “Im miệng! Còn chưa sợ đủ loạn sao!”
Phùng Cần liếc kính chiếu hậu, sau xe bóng tối bao phủ, hàng cây hai bên đường đen âm u chồng chéo, khó đoán khó lường.
“Chúng nó vẫn không ngừng đuổi theo.”
Lôi Lợi hừ lạnh một tiếng.
Lỗ Lai: “Đừng lo, đã gửi tin đi rồi, chúng ta sắp sửa đến nơi đầu tiên có người sói tụ tập, sẽ có người tiếp ứng cho chúng ta.”
Cùng lúc này, trên tầng thượng của bệnh viện Khang Khả, văn phòng giám đốc bệnh viện, Mạc Lan đang tìm chiếc mũ mà lần đầu La Tân đã chuẩn bị sẵn cho ông ta.
“Căn phòng này sao lại có thể hỗn loạn như thế này…….”
“Bì Hàn làm vậy đó.” Văn Bạc Thiên đổ thừa ngon lành. Mạc Lan hơi nhíu mày, đồng tử màu đỏ co rút lại, một chiếc mũ rộng vành màu đen bay ra từ trong một góc của chiếc ghế xô pha bừa bãi, đáp lên tay ông ta. “Ái chà! Chiêu này hay thật!” Văn Bạc Thiên hớn hở nói, “Khi nào thì tôi mới được như ông đây?” Mạc Lan cầm mũ bằng một tay, nhẹ nhàng đội lên đầu. “Chắc quãng một ngàn năm.”
Văn Bạc Thiên: “………….”
Mạc Lan bước đến bên cửa, dặn dò Văn Bạc Thiên: “Ta cần phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi đừng chạy lung tung, nếu muốn đi ra khỏi cửa thì đợi ta về rồi hẵng nói sau.”
“Ông đi đâu cơ chứ, không phải là ông muốn ở lại để nghỉ ngơi cho đàng hoàng sao?”
“Ta không sao.”
“Ông muốn đi tìm quái vật bốn mắt?”
Mạc Lan cười, khoé miệng hơi nhếch lên một đường cong mềm mại.
“Nếu như Tu biết ngươi gọi anh ta như vậy, nhất định sẽ tức giận.”
“Ông ta tức giận thì sao chớ, tới giết tôi đi.”
Mạc Lan lắc đầu, khoác chiếc áo khoác mỏng như sa màu đen.
“Tu là người nâng niu giới trẻ của tộc ma cà rồng nhất, cùng lắm thì chỉ hù ngươi một chút mà thôi, sẽ không tổn thương đến ngươi, ta đi đây.”
Văn Bạc Thiên réo gọi phía sau: “Ông còn chưa nói đi làm gì nữa mà?”
“Đi tìm người.” Giọng của Mạc Lan khẽ đến chỉ mình ông ta mới nghe được. “Đông người quá ồn ào, ta vẫn thích hành động một mình hơn, ta đã có thể cảm nhận được hơi thở của người ấy………” Âm cuối mềm mại của câu nói, theo bóng hình gầy gò của ông ta, cũng tan vào bóng đêm mênh mang.
hết chương 34