tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Kiều Dĩ Sa mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà sạch sẽ sáng láng. Mới thức dậy phản ứng chậm, cô ngáp một cái rõ dài, nghe thấy trong phòng có âm thanh, quay đầu, là Hạ Tuấn đang tắm. Phòng không có ai, Hạ Tuấn tưởng là Hồng Hựu Sâm đã đi rồi nên đi tắm cũng không đóng cửa. Từ chỗ của Kiều Dĩ Sa có thể thấy được lưng cậu ta. Tướng của Hạ Tuấn là loại gầy gò nhưng không săn chắc, mỡ nhiều, nhìn mềm nhẽo. Kiều Dĩ Sa mở to cặp mắt kèm nhèm của mình nhìn cơ thể của cậu ta, đầu đặc quánh như keo.
Gió thổi nâng rèm mang theo tia nắng.
Hồng Hựu Sâm xách thức ăn sáng nhảy qua cửa sổ, đến trước giường. Vóc dáng của cậu cao, đứng dưới đất cũng vẫn thấy được mặt của Kiều Dĩ Sa. Ánh mắt đờ đẫn của cô nhìn xuyên qua người cậu, không biết bay đến phương xa nào.
Hai cánh tay rắn chắc của Hồng Hựu Sâm vịn lên thành cản của giường, nhìn cô hai giây, sau đó ngoái đầu. Cặp mông của Hạ Tuấn trong làn hơi nước lượn lờ trở nên trắng phau. Hồng Hựu Sâm đặt thức ăn sáng xuống trước người Kiều Dĩ Sa, chắn tầm nhìn của cô, sau đó xoay lưng dùng chân đạp cánh cửa vốn đang khép hờ biến thành mở toang. Hạ Tuấn đang ngâm nga một khúc nhạc ngon lành, nghe thấy tiếng ồn hết hồn rú lên, ngoái đầu, Hồng Hựu Sâm đang đứng ngay cửa dùng nguyên cơ thể như núi của mình choán toàn bộ lối vào.
“Cậu nhảy ở đâu ra thế hả! Không phải hồi sáng cậu đã đi rồi sao!”
Hồng Hựu Sâm không nói gì, khuôn mặt đứng ngược sáng trông hơi âm u.
Khí thế của Hạ Tuấn càng lúc càng yếu, cậu ta lầu bầu che chỗ kín, vừa bắt đầu che phía trước, ngẫm lại, đổi thành che cửa sau.
“C-c-c-c-uối cùng cậu quyết định ra tay với tớ rồi?”
Hồng Hựu Sâm trầm giọng: “Cậu tắm không đóng cửa?”
Hạ Tuấn mếu máo một cách oan khuất: “Tớ tưởng cậu đã đi rồi!”
“Đừng doạ cậu ta nữa.” Kiều Dĩ Sa nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, một tay dùng nĩa găm salad. Ngủ qua một đêm khiến mái tóc của cô hơi bị xù lên, trông như một đám bọt biển phồng phồng. Hạ Tuấn không nghe được tiếng nói của Kiều Dĩ Sa, chỉ thấy Hồng Hựu Sâm hơi đăm chiêu, đóng cửa rồi bỏ đi mất. Cậu ta đứng trơ ra đó xả nước một lúc, cuối cùng lấy được chút can đảm phẫn nộ rống lên: “Dạo gần đây cậu mắc bệnh gì thế hả! Rối loạn nội tiết phải không hả!”
Hồng Hựu Sâm quay về bên giường, lặng lẽ nhìn Kiều Dĩ Sa, nói: “Ăn xong đừng gây nữa.”
Kiều Dĩ Sa thong thả đưa salad lên miệng.
“Em gây hồi nào?”
Hồng Hựu Sâm hơi nghiêng đầu nhìn cô, sự êm ả của ban mai và sức mạnh [của cậu] dùng một phương thức cực kỳ hoà hợp giao thoa trong ánh nhìn của cậu. Chút gió lành lạnh thổi đến từ cửa sổ, toàn bộ mái tóc hình thù như một đám bọt biển phồng phồng của Kiều Dĩ Sa khẽ lay qua bên trái. Cô kiên nhẫn đợi cậu nói gì đó. Hồng Hựu Sâm nhìn vào mắt cô một giây, ánh mắt tự động hạ thấp xuống.
“Cho tôi một miếng.”
“?”
Kiều Dĩ Sa nhìn xuống hộp đựng thịt bò vừa mới được mở ra, rồi lại ngước nhìn lên, ánh mắt của Hồng Hựu Sâm đang vô cùng chăm chú và nghiêm túc.
“Cho tôi một miếng, tôi đói.”
Bụng của cậu phối hợp kêu lên một tiếng, Kiều Dĩ Sa phì ra một hơi bằng mũi, “Đồ chó…….” Cô véo mặt cậu thật mạnh, cảm giác mát mẻ trong tay dễ chịu chết đi được, cô lại kéo tới hôn một cái. “Ăn rau không?” “Không ăn.” Kiều Dĩ Sa ăn hết phần rau, phần thịt bò còn lại không đụng tới một miếng, chừa hết cho Hồng Hựu Sâm. Cô vén chăn bước xuống giường, nói: “Em về quán xem tình hình, anh đi học đi.”
Hồng Hựu Sâm nhét đầy thịt trong mồm, nói: “Vậy khi nào em quay về thì tới lớp tìm tôi.”
Kiều Dĩ Sa lườm cậu: “Tìm gì chứ, biến hình mệt lắm có biết không hả.” Cô đi tìm giày, chợt cảm thấy cổ áo bị tóm lấy. Hồng Hựu Sâm kéo cô trở về lại chỗ thang lên giường tầng, ấn vào thang. Mùi trên người cậu khác với con người, gần với thiên nhiên hơn, khí lạnh lẽo của rừng thông toả lan quanh cậu, giống như một bầu dưỡng khí.
“Gì đây?” Cô biếng nhác hỏi.
Hồng Hựu Sâm xé một miếng thịt, đút vào miệng cô.
“Mệt thì phải ăn nhiều hơn, em quả thực quá yếu.”
Cô véo cằm cậu: “Anh mới yếu.”
Cửa buồng tắm bật mở, Hạ Tuấn bước ra, vừa lau tóc vừa nói: “Cậu ôm thang làm gì thế hả?” Bụm miệng phì một tiếng, “Tớ bảo này, có phải cậu đang định thi vào khoa điện ảnh không hả?”
Hồng Hựu Sâm liếc mắt, Hạ Tuấn chỉ mặc độc chiếc quần lót, mang dép lê lẹt xẹt lẹt xẹt bước vào phòng. Cánh tay dài của Hồng Hựu Sâm vươn ra tóm lấy cổ của cậu ta tống cậu ta vào lại trong buồng tắm, thuận tay quăng hết quần áo của cậu ta vào trong, đóng cửa lại.
“Ế?! Làm gì đó hả!” Hạ Tuấn muốn đẩy cửa ra, dùng hết sức mình để dộng cửa. “Hồng Hựu Sâm rốt cuộc cậu muốn làm gì! Có còn biết phải trái là gì nữa không! Tớ cũng phải trả tiền để sống trong ký túc xá có biết không hả!”
Hồng Hựu Sâm dùng một tay giữ chặt lấy đồ vặn cửa, nói với Kiều Dĩ Sa: “Đi đi.”
Kiều Dĩ Sa cười cười, tung mình nhảy ra khỏi cửa sổ, hoá thành một chú quạ đen giữa trời, vỗ cánh bay mất.
Hồng Hựu Sâm buông tay, Hạ Tuấn nhào ra: “Tớ phải đi tìm dì trông coi ký túc xá khiếu nại!”
Giữa những âm thanh chí choé từ Hạ Tuấn, Hồng Hựu Sâm chợt nhớ ra một điều…….Hình như cậu đã quên nói cho Kiều Dĩ Sa biết về cuộc tao ngộ sáng sớm hôm nay. Cậu nhìn trời xanh mây trắng ngoài song cửa sổ ngẩn người một lúc, cảm thấy cũng không phải chuyện to tát gì, lắc lắc đầu cho qua luôn.
*
Bên kia, Mạc Lan quay về bệnh viện Khang Khả. Sau khi tộc ma cà rồng tiếp nhận bệnh viện, tầng 20 trở lên đều bị cách ly, các phòng đóng rèm kín mít, ban ngày thanh thiếu niên của tộc đều ngủ trong đó. Mạc Lan xuống tầng hầm, Văn Bạc Thiên đang nhàm chán ngồi chơi poker một mình, trông thấy Mạc Lan bước vào, hắn thuận tay chào.
“Về rồi hả?”
Mạc Lan ngồi xuống ghế xô pha, Văn Bạc Thiên nhìn vẻ mặt của ông ta, hỏi: “Sao rồi? Trông có vẻ vui thế?”
Mạc Lan nhớ lại chuyện ban nãy, đáp: “Không tệ.”
Văn Bạc Thiên: “Có phải là bọn quái vật bốn mắt đánh thắng rồi không?”
Mạc Lan: “?”
Hai người nhìn nhau mấy giây, rồi Mạc Lan mới nhớ ra cái vụ kia, đáp: “Ồ, bọn họ chưa về à?”
Văn Bạc Thiên: “Chưa mà, uống rượu không? Khui cho ông một chai.”
Mạc Lan cười đáp: “Được.”
Hai người đối ẩm một lúc, cửa bị đá “ầm” một cái mở ra.
Trong phòng vs. ngoài phòng là tần sóng hoàn toàn khác nhau, hai người trong phòng thì nhàn nhã chuyện trò, ngoài phòng thì do Tu dẫn đầu, kéo một đám nam thanh nữ tú máu me đầm đìa xông vào phòng. Văn Bạc Thiên ngoái đầu trông thấy cặp mắt đỏ loè của Tu, mồm đang chu ra chuẩn bị hớp rượu kẹt ở thế đó bất động luôn.
“Chủ nhân!” Tu đến thẳng trước mặt Mạc Lan, Mạc Lan cau mày nhìn ông ta, hỏi: “Có người bị thương à? Không phải ta đã dặn đừng để đổ máu sao?”
Tu đáp: “Chỉ là thương ngoài da, tộc người sói gọi viện binh đến, nhưng chúng tôi đã chi phối được họ, Bì Hàn cướp được người rồi.”
Mạc Lan hoàn toàn đang đắm chìm trong hồi ức gặp được Hồng Hựu Sâm ban sáng, nhất thời không hiểu.
“Ai?”
Tu cúi đầu, trầm giọng đáp: “May sao đã hoàn thành được sứ mệnh, chúng tôi đã mang được Đồ An về.”
Mạc Lan: “……..”
Trong khi bên bệnh viện Khang Khả đang kích động, bên Bly cũng không chịu thua kém. Khí thế Lỗ Lai xông vào trong quán cũng không thua Tu bao nhiêu,tiếng ồn của cửa bị đá bung làm Liễu Hà giật mình tỉnh ngủ.
“Á đệch?! Động đất à?!”
Kiều Dĩ Sa đang đối chiếu đơn hàng hoá trong kho, nghe tiếng động liền có linh cảm không lành, hớt hải chạy ra, chỉ thấy mười mấy vị cao to lực lưỡng đang đứng trong sảnh. Cô quét mắt nhìn một lượt, đều là người sói. Cảnh tượng này làm cô bị hết hồn.
“Ch-ch-ch-ch-ch-chuyện gì thế?”
Lỗ Lai đang trong trạng thái núi lửa chực phun trào, cô ấy chiến đấu suốt đêm, sắc mặt đanh lại, hai mắt vàng rực không chút giấu giếm. Kiều Dĩ Sa nhìn người đứng sau lưng cô ấy. Ngoài Phùng Cần và ba vị tế ti ra, còn lại là 6,7 khuôn mặt người sói xa lạ, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
Kiều Dĩ Sa nhìn không thấy Lôi Lợi đâu, liền hiểu đã có chuyện lớn.
“Cái tên mập đáng chết đó!” Lỗ Lai đá bể nát một chiếc bàn thuỷ tinh. “Một lũ bại hoại âm hiểm!”
Liễu Hà khoác áo chạy ra, ra hiệu bằng mắt với Kiều Dĩ Sa, ngỏ ý cô nên mau mau khống chế tình hình đừng để quán bị phá nát.
Kiều Dĩ Sa hỏi: “Chuyện thế nào thế hả?”
Lỗ Lai tức quá không nói được nên lời, Phùng Cần kéo Kiều Dĩ Sa qua một bên giải thích. Nói là ban đầu bọn họ thuận lợi thoát đi, đến được địa điểm tụ tập đầu tiên gặp được đám người sói đến tiếp viện. Chiếu theo sức thì bọn họ vốn có thể chạy thoát được vào trong núi dưới sự yểm trợ của toán người sói đó, chỉ cần vào được đến
Ánh mắt của đám người sói âm trầm, không hữu nghị chút nào. Bọn họ vừa bị mất mất Lôi Lợi——một nhân vật vô cùng quan trọng, có thể là vua sói, căn bản chẳng còn tâm trạng nào để nói đùa. Lỗ Lai gọi mọi người lại thương lượng kế hoạch đối phó, Kiều Dĩ Sa nghe một lúc, nội dung vô cùng đơn giản và thô bạo, cơ bản chỉ là tổ chức lại một chút rồi lập tức xông tới bệnh viện Khang Khả để đánh giết. Trên người những người sói toả ra bầu sát khí rất đáng sợ, Kiều Dĩ Sa âm thầm tránh xa xa ra, Liễu Hà cười nhạt, hỏi: “Sao rồi? Sắc mặt nhìn gì mà ghê thế, có người chết à?”
Một thanh niên sói trừng mắt tức giận: “Ông nói gì đó!”
Kiều Dĩ Sa kéo Liễu Hà qua một bên: “Nói nhỏ một chút, danh dự quần thể của bọn họ rất mạnh.”
Liễu Hà gãi gãi chóp mũi, hạ thấp giọng xuống hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Kiều Dĩ Sa: “Có còn nhớ cái cậu bé sói mà cứ hay tới tìm em không?”
Liễu Hà: “Nhớ chứ.”
Kiều Dĩ Sa: “Cậu ta bị ma cà rồng bắt mất rồi.”
Liễu Hà ngẫm nghĩ nhớ lại một lúc, hỏi: “Ma cà rồng tức là……đám người của Văn Bạc Thiên?”
“Phải.”
“Chúng nó bắt thằng đó làm gì?”
“Còn chưa rõ.”
“Thì hỏi phát.”
“Hả?”
Liễu Hà móc di động ra, Kiều Dĩ Sa níu tay anh: “Anh làm gì vậy?”
“Gọi điện cho cậu Út Văn.”
Giọng hai người bọn họ nói chuyện rất khẽ, nhưng không giấu được sự thính tai của đám người sói. Chẳng biết từ khi nào bọn họ đều nhìn qua bên này. Lỗ Lai hỏi: “Anh định gọi điện thoại cho bọn nó?”
Liễu Hà mở hai tay ra: “Đừng có căng thẳng như vậy chứ, không có khó khăn gì mà không giải quyết được.”
Không ai trả lời.
Liễu Hà: “Tôi chỉ thử gọi cho bọn họ một cú điện thoại, dù sao cũng không mất gì.”
Cậu thanh niên trước đó trừng mắt với anh liền đanh giọng ngăn lại.
“Không được!”
“Tại sao không được?”
Người sói tức giận đáp: “Chúng tôi tuyệt đối không xin xỏ!”
“Ai kêu cậu xin xỏ gì chứ, lạ đời……..” Liễu Hà ngoắc ngoắc tay ra ý kêu họ đến gần hơn, sau đó gọi điện thoại.
Cậu người sói kia xông đến định ngăn anh, bị Lỗ Lai giữ lại.
“A lô?……..Cậu Út Văn hả?” Điện thoại đã có người bắt, cả sảnh im phăng phắc.
“…….Ngạc nhiên gì chứ, nhà cháu không được phép gọi điện cho cậu nhớn à?” Giọng của Liễu Hà ung dung, tựa lên quầy bar đốt một điếu thuốc. “Để tao hỏi mày chuyện này xíu ha, có phải là chỗ tụi bay vừa bắt được người không?…….Ờ, có biết định làm gì không?…….À, vậy hả?” Anh hơi nhướn mày, liếc đám người sói một cái. “……Vậy đó hả, vậy tao biết rồi, được, để tao nói với bọn họ.”
Cúp máy xong, anh ngoái đầu nghiêm túc nói với đám người sói: “Không sao cả, nói là hiểu lầm thôi, bọn họ đã thả ra rồi.”
Im phăng phắc.
Liễu Hà cất di động, dùng giọng điệu như đang răn dạy trẻ nhỏ: “Đã bảo gặp chuyện gì cũng đừng cuống lên, xoắn cái gì chứ.”
Kiều Dĩ Sa: “Bọn chúng thả người rồi à? Lạ thật đấy chứ!”
Liễu Hà: “Cái gì mà lạ, nói là đã thả cách đây nửa tiếng, chắc sắp về tới nơi rồi, các người——“ Anh còn chưa dứt lời, cánh cửa chính lại bị đá bung, Lôi Lợi vừa ngáp vừa bước vào. Cậu ta gãi gãi cổ, đứng ở cửa quét mắt nhìn một vòng, thấy Kiều Dĩ Sa mắt lập tức sáng rỡ.
“Hey! Chị cũng có đây hả!”
Tình cảnh hơi khiến người ta bối rối. Liễu Hà bảo Kiều Dĩ Sa ra ngoài cửa treo bảng “tạm đóng cửa,” thông báo với nhân viên hôm nay cho nghỉ. Họ hoàn toàn dọn trống cả quán để chuyên tâm phục vụ mười mấy vị sói.
Lôi Lợi gặp lại được Kiều Dĩ Sa liền trở nên vô cùng vui vẻ, cái miệng líu lo không dứt, rồi than thở đi đường phải cực khổ ra sao, rồi càm ràm ấm ức việc đánh giá để trao tiền thường không công bằng.
“Chẳng phải…….” Kiều Dĩ Sa vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra. “Cậu đợi cái đã, sao cậu được về vậy?”
Lỗ Lai xông đến bên cạnh Lôi Lợi, hai tay túm lấy cổ áo của cậu ta, ánh mắt như tia laser, quét hết toàn thân cậu ta.
“Chúng nó có động đến mày không!”
Lôi Lợi hất cô ấy ra: “Không có…….” Cậu ta nhớ ra gì đó, hơi buồn cười, nói, “Tụi nó nhận lầm người rồi.”
Lỗ Lai: “Cái gì?”
Lôi Lợi nhún vai: “Coi bộ tôi không phải là Đồ An.”
Tất cả mọi người đều xúm lại, Kiều Dĩ Sa hỏi: “Ai nói cậu không phải?”
“Cái người đó chắc là boss của chúng nó, tóc trắng xám, ốm nhom ốm nhách, trông như bệnh sắp chết ấy……”
“Đó là Mạc Lan……..” Lỗ Lai lẩm bẩm, “Hắn nói là mày không phải Đồ An?”
Lôi Lợi mất kiên nhẫn, đáp: “Ui da có thấy phiền không hả, muốn tôi phải nói mấy lần nữa đây. Đúng vậy, ông đó nói tôi không phải! Trước khi thả tôi ra còn mời tôi uống rượu nữa mà, bảo tôi chuyển lời xin lỗi tới mấy người, đêm hôm qua đã mạo phạm. Tôi thấy con người của ông đó cũng khá đấy, lịch sự phết.”
Kiều Dĩ Sa liếc những người sói khác, cơ bản là mặt ai ai cũng đang đực ra, cô lại liếc ba vị tế ti——trải qua một cú plot twist ngoạn mục vừa rồi, cô chợt cảm thấy trong vẻ trang trọng của bọn họ có pha lẫn một chút gì đó là lạ.
Cô hỏi họ: “Chẳng phải là các thầy dùng nghi thức để tính ra chuyện Lôi Lợi là Đồ An sao?”
Thầy Cả nhếch nhếch mép đáp: “”Đúng là như vậy.”
“Nghi thức có trục trặc gì à?”
Thầy Hai đáp: “Không thể nào xảy ra trục trặc.”
“Vậy tộc ma cà rồng sai à?”
Thầy Ba đáp: “Tộc ma cà rồng cũng không thể nào sai được.”
Kiều Dĩ Sa bực mình: “Quý vị nói chuyện nghe sao cho hợp logic chút coi! Rốt cuộc là cái nghi thức đó dùng cái gì để xác định?”
“Máu.” Thầy Cả thong thả đáp, “Bốn trăm năm trước, Đồ An đã từng xuất hiện ở Châu Âu một lần, khi đó bộ lạc người sói ở Châu Âu đã gặp ngài ấy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, họ đã xin ngài ấy một giọt máu từ tim, dùng để bảo vệ rừng.”
Thầy Hai tiếp lời: “Cách đây không lâu, chúng tôi đã mượn giọt máu này từ họ, trong nghi thức, giọt máu đó có phản ứng với Lôi Lợi.”
Thầy Ba nói: “Cho nên chúng tôi không thể nào tính sai.”
Kiều Dĩ Sa suy nghĩ một lúc, sau đó không hiểu sao tự dưng lạnh sống lưng.
Cô kéo Lôi Lợi đang nghịch phá ở một bên, kéo qua bên này, nghiêm túc ngắm cậu ta. Lôi Lợi cười nhăn nhở hỏi: “Gì đây hả, đừng nhìn em chằm chằm, kỳ cục ngại quá đi.”
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà Kiều Dĩ Sa càng nhìn khuôn mặt điển trai của Lôi Lợi càng cảm thấy hình dáng khuôn mặt đó quen quen. Trong đầu cô xẹt qua nhiều thắc mắc, cuối cùng buột miệng một câu: “……..Tôi hỏi cậu, cậu có anh không?”
hết chương 36