bỏ hình sẵn đây để tạo hiệu ứng tâm lý
Tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Hai người bắt đầu ngồi nhìn nhau trân trối.
5 phút sau.
Kiều Dĩ Sa: “Em hơi lo.”
Hồng Hựu Sâm: “Đâu phải điểm của em, em lo cái gì?”
Kiều Dĩ Sa nhìn cậu: “Trước kỳ thi, cha anh đã từng doạ……à nhầm, từng nhắc nhở em, nếu anh thi đại học gặp vấn đề gì, thì ông ấy sẽ chia uyên rẽ thuý.”
Hồng Hựu Sâm im lặng một lúc, túm tóc buồn bực.
“Toàn tại anh.”
Kiều Dĩ Sa ngồi phịch xuống mé giường, hai người lặng lẽ không nói gì. Thời gian chầm chậm nhích, Kiều Dĩ Sa yếu ớt hỏi: “Cha anh liệu bắt cho anh học lại không…….”
Vừa nghe hai chữ “học lại,” toàn lang-thể của Hồng Hựu Sâm trở nên bất an, Kiều Dĩ Sa nhìn bộ dạng bồn chồn của cậu như thế, không đợi cậu trả lời, nhảy bật dậy. “Không được! Không thể cứ ngồi đây chờ chết, chúng ta cũng phải giành giựt một phen!”
Hồng Hựu Sâm ngước đầu nhìn bóng sừng sững của cô, hỏi: “Giành gì?”
Kiều Dĩ Sa: “Di động.”
Hồng Hựu Sâm đưa di động cho cô, Kiều Dĩ Sa bấm một dãy số dựa theo trí nhớ.
Chuông đổ ba lần, máy được bắt.
Bên kia đầu dây, gió mưa tơi bời. Mạc Lan ngập ngừng “A lô,” Kiều Dĩ Sa cười nói: “Boss, bận hả?”
Mạc Lan: “……..”
Sấm rền vang, trong máy lạo rạo nhiễu sóng, Kiều Dĩ Sa nghe thấy tiếng Mạc Lan đang la ngắt quãng đầu dây bên kia: “Các ngươi cản chúng lại! Bì Hàn! Bắt cho ta tín hiệu vệ tinh!”
Vật vã hết 3,4 phút, tạp âm trong di động giảm đi kha khá, Mạc Lan nghiêm túc hỏi: “…….. Nữ pháp sư?”
Kiều Dĩ Sa đon đả: “Dạ dạ dạ, chính em.” Cô gãi gãi mũi, thận trọng nói: “Ờm….. em có một chuyện này ha, muốn nói với nhà bác một chút, bác xem xem hiện giờ có tiện…….”
Một tiếng quát lớn của Mạc Lan ngắt lời cô——
“CÔ ĐANG Ở ĐÂU!”
Bên nhà Kiều Dĩ Sa đang vô cùng yên tĩnh, cú quát đó làm cả cô lẫn pé sói giật bắn mình.
“Gì thế hả, thì đang ở nhà.”
“…….Nhà?”
“Bên mấy người thì sao?”
“……..Bên ta?”
Mạc Lan cúi đầu nhìn người mình be bét máu, rồi lại nhìn đám người đang đánh nhau xung quanh, siết chặt di động, đáp: “Bên ta còn có thể ở đâu nữa, đương nhiên là đang ở nơi mà bọn cô mất tích!”
Kiều Dĩ Sa ngẫm nghĩ, sực tỉnh, “À” một tiếng, cô nghe loáng thoáng có tiếng sói gầm rú đầu dây bên kia, hỏi: “Bên ông đang đánh nhau à?”
Mạc Lan: “Phải, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với hai người thế? Sao cô lại bị chú thuật của mình nuốt chửng? Cô ra bằng cách nào? Đồ An thì sao?”
Kiều Dĩ Sa đưa di động đến trước mặt Hồng Hựu Sâm, ra hiệu bằng mắt, Hồng Hựu Sâm buông một câu không chút cảm xúc: “Hi.”
Kiều Dĩ Sa lấy di động về, không đợi Mạc Lan hỏi thêm, hỏi thẳng: “Có Ổ Sách ở đó chứ?”
Chuyện Kiều Dĩ Sa dắt theo Hồng Hựu Sâm biến mất vào trong chú hư vô đã làm ba phe xúm vào choảng nhau, một phe là ma cà rồng do Mạc Lan dẫn đầu, một phe là người sói do Ổ Sách dẫn đầu, một phe là đám hộ vệ còn sót lại của Gaspar. Chiếc trực thăng bị rớt xuống một khu vực hẻo lánh hoang dã, bị một lớp vỏ gì đó bọc quanh, nhìn kỹ thì tất cả đều trong suốt. Không ai có thể chạm được vào chú hư không ngoài người thi triển nó, nhưng ba phe không ai chịu buông ai, tộc người sói có thế lực đông đảo, giải quyết hết đám tuỳ tùng còn sót lại của Gaspar, bây giờ thì đang ra tay với phe của Mạc Lan.
“Cú điện thoại này của tôi đến đúng lúc thật ấy chứ.” Kiều Dĩ Sa tranh thủ cơ hội để khiến Mạc Lan mắc nợ cô. “Đưa di động cho Ổ Sách đi, tôi nói chuyện với cô ấy.”
Cô bỏ ra 10 phút đồng hồ để thuyết phục Ổ Sách thu binh, đối diện với vô số câu hỏi của con dân, Kiều Dĩ Sa lơ đẹp hết, nhấn mạnh là cần nói chuyện với một mình Mạc Lan. Cuối cùng Ổ Sách bị cô thuyết phục, trả lại di động cho Mạc Lan.
“Cô muốn nói gì?” Mạc Lan nghiêm túc hỏi.
Kiều Dĩ Sa: “Thì……chuyện trước đây ấy mà, chuyện A Sâm …… A Sâm thi đại học á…….”
Người bên kia vô cùng nghiêm túc nghe cô nói làm cho cô lại cảm thấy khó lòng dày mặt nói tiếp, đến cuối câu thì cơ bản là không nghe ra tiếng.
“Tôi muốn……muốn hỏi tình hình cụ thể.”
May sao thính lực của tộc ma cà rồng cũng rất khá, Mạc Lan lấy làm lạ, hỏi: “Tình hình cụ thể gì?”
Kiều Dĩ Sa: “Chẳng phải là nói cậu ấy thi rớt đó sao?”
Mạc Lan không ngờ được nội dung của chuyện cô muốn thảo luận lại là chuyện này. “Thi đại học,” “thi rớt” gì gì đó, đối với Mạc Lan khá xa lạ. “Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ nghe Tu nói một lần, cô chờ một chút.” Ông ta gọi Tu tới. “Ngươi giải thích cho họ đi.”
Tu làm việc cẩn thận chu đáo, bắt đầu từ lúc Mạc Lan để ý đến Hồng Hựu Sâm, ông ta đã điều tra Hồng Hựu Sâm 360 độ không một góc chết. Thi đại học là đại sự, đương nhiên ông ta canh rất kỹ.
“Cũng không tính là rớt hẳn, phần nguyện vọng ngài ấy điền vào đơn có một số vấn đề.”
Từ dạo Hồng Diêm Đức trao cho Hồng Hựu Sâm quyền tự do chọn tương lai, ngoài việc hỏi trường nào cậu muốn đậu vào nhất, rồi cảm thấy không có vấn đề gì xong, ông không hỏi han thêm gì nữa. Hiện giờ xét lại thì tin tưởng hoàn toàn vẫn tai hại ở mức độ nhất định.
Nguyện vọng #1 của Hồng Hựu Sâm mang ý nghĩa “cầu phép lạ,” coi như không tính, nơi cậu thật sự muốn đi chính là nguyện vọng #2, vốn tưởng thành tích rất ổn, kết quả bị thiếu vài điểm. Vài điểm oan trái đó đã khiến cậu rớt xuống nguyện vọng #3.
“Tình hình chính là như thế.” Tu bình tĩnh nói.
Kiều Dĩ Sa nhìn Hồng Hựu Sâm.
“Anh bỏ trường nào vào nguyện vọng số 3?”
Sắc mặt của Hồng Hựu Sâm không tốt cho lắm, đáp: “Hạ Tuấn nói nguyện vọng số 3 thường thường là chọn một cái thật chắc ăn, thế là anh điền đại một chỗ.”
“Chỗ nào?”
Hồng Hựu Sâm ngửa cổ suy nghĩ.
Kiều Dĩ Sa phát rồ: “Bản thân anh điền nguyện vọng mà còn không nhớ nữa hả!”
Hồng Hựu Sâm: “Anh điền bừa mà, đâu ngờ là sẽ phải đi đâu, hình như tên là trường Đại Học Trung Cấp Vật Liệu Xây Dựng Thành Phố A.”
“Đại Học Vật Liệu Xây Dựng?” Nữ pháp sư cau mày, “Em chỉ nghe qua cửa hàng vật liệu xây dựng, còn có đại học vật liệu xây dựng à?”
“Có.” Tu giới thiệu qua điện thoại, “Tiền thân của nó là trường dạy nghề buổi tối, Trung Cấp Công Nghệ Thuỷ Tinh, sau đó bị cục Vật Liệu Xây Dựng của thành phố tịch thu, đổi thành Đại Học. Năm ngoái lấy tên là Đại Học Trung Cấp Vật Liệu Xây Dựng. Có cần tôi giới thiệu về trường này không?”
Kiều Dĩ Sa: “Thôi khỏi thôi khỏi. Ông nói ngắn gọn xem đại khái trường này thuộc hạng mấy?”
Tu: “Không có hạng.”
Kiều Dĩ Sa hỏi Hồng Hựu Sâm: “Liệu cha anh có bằng lòng cho anh đi cái cửa hàng vật liệu xây dựng, ớ lộn, Đại Học Vật Liệu Xây Dựng này không?”
Sắc mặt của Hồng Hựu Sâm đăm đăm, im re không nói một câu.
Kiều Dĩ Sa hỏi Tu tiếp.
“Cậu ấy thiếu bao nhiêu điểm để đậu nguyện vọng số 2?”
“Hai điểm.”
“…….” Kiều Dĩ Sa hít mạnh một hơi, “Chỉ hai điểm thôi?!”
“Phải.” Tu không nhịn được, hỏi, “Tình trạng của Đồ An ra sao, hai người làm cách nào ra được khỏi chú thuật?”
Hai bên quan tâm hai chuyện khác nhau, Kiều Dĩ Sa đang bị hỗn loạn, trả lời qua loa với ông ta: “Không sao, các người không cần lo, cho tôi nói chuyện lại với Mạc Lan.”
Đổi thành Mạc Lan cầm máy, vẫn vụ kia.
“Nữ pháp sư, xin cô nhất định phải bảo đảm sự an toàn của ngài ấy, ngài ấy vô cùng quan trọng đối với tộc của ta.”
“Được mà.” Kiều Dĩ Sa vâng lời răm rắp, “Bảo đảm tôi sẽ canh cậu ấy thật kỹ, vậy thì đổi lại, ông cũng giúp chúng tôi một việc.”
Mạc Lan nghiêm túc đáp: “Cô cứ nói.”
Kiều Dĩ Sa hít sâu một hơi, mở lớn cặp mắt đại nghịch bất đạo.
“Giúp chúng tôi sửa điểm thi đại học.”
Đêm hôm tối tăm làm việc xấu phải làm cho tới bến.
“Chiều mai là có thể biết điểm, chúng tôi cần các ông phải làm cách nào sửa điểm thi mà thần quỷ không biết, cậu ấy nhất định phải đậu được vào trường đại học lý tưởng của mình.”
Mạc Lan im lặng một lúc, gọi Tu tới, hỏi: “Làm được không?”
Tu cung kính đáp: “Chỉ cần chủ nhân yêu cầu, bất kể là điều gì tôi đều bảo đảm sẽ hoàn thành.”
*
“Quá tiện.”
Một giây trước khi ngủ, Kiều Dĩ Sa còn ôm Hồng Hựu Sâm nói.
“Đúng là quá tiện, thảo nào tiểu thuyết truyền hình đều thích nói về ma cà rồng, đám người đó lúc mấu chốt đều nhờ cậy được. Không uổng sống nhiêu đó năm, mạng lưới kết nối mạnh gớm. Chậc, hèn chi bao nhiêu phù thuỷ đều làm việc với họ…….” Cô tự suy ngẫm. “Em có nên đầu quân cho một gia tộc ma cà rồng nào đó không nhỉ?”
Hồng Hựu Sâm trở mình, nằm xoay lưng về phía cô.
“……Phải anh vừa hừ một tiếng không?” Kiều Dĩ Sa trèo lên vai cậu hỏi.
“Không.”
“Em đã nghe thấy.”
“Không có.” Cậu lạnh nhạt.
Kiều Dĩ Sa [bị ô vuông 2 chữ] hai tiếng, lầu bầu bên tai cậu.
“Anh mau ngủ vậy sao……” Gãi gãi sau cổ cậu. “Bọn họ làm việc thì chắc chắn sẽ ổn thoả, chúng ta không cần lo lắng gì cả. Hai mình thoát được đại nạn, hay là…….”
Cậu quay đầu qua: “Em muốn?”
Kiều Dĩ Sa thấy vẻ
“Xì, ai thèm.” Cô tắt đèn, nằm ngửa về lại. Trong bóng tối, cô cảm nhận được cậu chậm rãi nhích đến, âm thanh ma sát ấy được phóng đại qua kính filter của chức vị vua sói, trở nên đặc biệt “thú tính.” Cậu ôm lấy cô, hơi thở của cậu phả trước ngực cô, chầm chậm ăn mòn không gian của cô.
“Anh muốn biến hình, được không?” Giọng của cậu trằn trọc bên tai cô, đốt lên ngọn lửa nóng bỏng trong cô.
“Biến đi.” Cô vui vẻ đồng ý.
Sau đó tình cảnh diễn ra hơi khiến cô hết hồn; hai tay của cậu để hai bên người cô, thân hình dần dần trở nên nở nang rắn chắc, tuy không hoàn toàn mất đi ngoại hình của con người, nhưng vẫn khác hẳn người thường. Dung mạo, tóc tai, màu da, đều có những biến đổi tương ứng. Nếu như bỏ thêm nhạc nền vào nữa thì có thể thành phim của Marvel rồi.
Đương nhiên cái đáng sợ nhất chính là những thay đổi ở phía nửa thân dưới.
Chỗ đầu tiên nhận ra sự thay đổi này là đùi của Kiều Dĩ Sa——nói vậy cũng không đúng lắm, làm như đầu óc và đùi của cô bị tách ly ra thành hai lập thể, nhưng sự thật chính là như vậy. Lúc cô cảm nhận được vật nào đó, thì cô đã tự động loại trừ thân thể ra khỏi ý thức.
“Đừng động vào em.” Cô lắp bắp, “Biến đi cùng với cặp đùi của em đi.”
Đương nhiên cậu lại sáp tới gần hơn.
Kiều Dĩ Sa sụp đổ: “Vậy thì anh biến trở lại đi! Vầy không được!”
“Được, chỉ cần em tập trung toàn bộ thần trí.”
“Đây không phải là chuyện tập trung hay không tập trung! Rốt cuộc anh giấu cái chai nước lọc đó từ lúc nào thế!”
“Đừng la nữa, tập trung thần trí, nhớ lại lần đầu tiên của chúng ta. Nào, hít thở sâu——“
Kiều Dĩ Sa hít thở theo cậu. So với cậu, hơi thở của cô ngắn giống như sắp chết tới nơi.
“Thật sự không ổn! Tập trung không nổi! Đây vừa không có núi tuyết lại vừa không có tượng thần!”
“Cho nên mới bảo em nhớ lại.”
“Vậy anh chờ khi nào em nhớ xong rồi hẵng làm tiếp.”
“Không được.”
“Anh đừng có đến gần! Chết người đấy!”
“Không đâu, anh sẽ chăm sóc em.”
“Đừng đừng đừng…….Ối ối! Ê ! Ố——! NÔooooooooooooo!”
*
Lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Đêm hôm qua lúc xáp lá cà, Kiều Dĩ Sa có cảm tưởng hôm nay sẽ là một ngày u ám, tuyết giữa tháng Sáu, còn không sẽ không đủ để diễn tả nỗi bi phẫn của việc cô chôn thây giữa chăn chiếu.
Nhưng mắt vừa hé mở thì…….
Đập vào mắt là bầu trời xanh như trong mơ, nắng dịu dàng, cỏ xanh, oanh lượn. Cô cựa mình, thế mà cơ thể lại vô cùng khoẻ khoắn dễ chịu, tươi tỉnh hơn gấp trăm lần, cứ như được uống thuốc đại bổ, không có chút cảm giác đau nhức gì. Cô lăn nửa vòng, ánh mắt rơi lên Hồng Hựu Sâm đang say ngủ. Ký ức quay trở về, cô nhớ đến trải nghiệm đêm qua, một cảm giác ngứa ngáy dâng lên trong lòng. Cô nhẹ nhàng tách miệng của cậu ra, rõ ràng là khí thịnh, khoẻ như trâu, nhưng màu môi của cậu lại nhàn nhạt, còn hơi bị khô. Cô tách môi xong đang tìm cách tách răng của cậu ra.
Cậu cựa mình, mơ màng mở mắt.
“Làm gì vậy……”
“Không có gì, đang nhìn lưỡi của anh.”
“Hả?”
“Lưỡi của anh là vàng bạc châu báu đấy. Ôi, anh xem vầy được không, em dùng nước bọt của anh pha thành thuốc tiên, chỉ bán riêng cho quý phụ, thế là hai ta cả đời ấm no vô lo.”
Hồng Hựu Sâm hoàn toàn không muốn trả lời cô, lật người, song cũng không ngủ tiếp được, dứt khoát vén chăn xuống giường. Kiều Dĩ Sa nằm một lúc trên giường mơ giấc mộng phát tài, Hồng Hựu Sâm ngậm bàn chải đánh răng, thò đầu từ trong buồng tắm ra.
“Sửa soạn một chút chuẩn bị về nhà anh.”
Kiều Dĩ Sa muốn phòng nguy, trước khi ra khỏi cửa lại gọi điện cho Mạc Lan một lần nữa.
“Ta đã giao hết cho Tu xử lý rồi.”
Nghe có vẻ như Mạc Lan vẫn còn đang rất bận ở đầu bên kia, Gaspar đột ngột biến mất đã gây không ít xáo trộn, so với chuyện đó thì chuyện đổi thành tích của một bài thi không tính là gì.
“Tu làm việc rất kỹ tính, sẽ không có vấn đề gì đâu, yên tâm.”
Có được lời đảm bảo ấy, Kiều Dĩ Sa yên bụng theo Hồng Hựu Sâm về nhà.
Hồng Diêm Đức rất bận rộn, cũng chỉ mới về từ nước ngoài hôm trước, lúc họ về đến nhà thì Hồng Diêm Đức đang xử lý công việc trong phòng khách. Lâu ngày không gặp, vẫn oai nghiêm như trước.
“Cha.” Hồng Hựu Sâm chào.
Kiều Dĩ Sa đứng chắp tay sau lưng trước bàn trà, nghe Hồng Diêm Đức hỏi: “Hành lý của con đâu?”
Hồng Hựu Sâm không giỏi nói dối, thành thật đáp: “Dạ bị mất.”
Sắc mặt của Hồng Diêm Đức sa sầm. “Bị mất? Sao lại đoảng như thế.” Rồi thuận hướng liếc Kiều Dĩ Sa một cái, Kiều Dĩ Sa cười cầu hoà: “Dạ….. Gió tuyết dữ quá, sơ ý.”
Hồng Diêm Đức buông văn kiện trong tay, đứng lên đi vào bếp.
“Hai đứa ăn gì chưa?”
Hồng Hựu Sâm đáp: “Dạ chưa.”
“Vào đây đi, sáng nay cha gọi thức ăn mà chưa ăn.”
Ở bàn ăn rất yên tĩnh, Kiều Dĩ Sa vẫn canh cánh vụ thành tích của Hồng Hựu Sâm, ăn không thiết mùi. Còn Hồng Hựu Sâm thì vô tư hơn, vẫn ăn uống như bình thường. Cậu ăn no nê xong đi pha trà cho Hồng Diêm Đức, chỉ còn lại hai người ở bàn ăn.
“Cô căng thẳng gì thế?” Hồng Diêm Đức hỏi.
Mặt Kiều Dĩ Sa rất vô tội: “Dạ? Căng thẳng ạ? Đâu có đâu, ai căng thẳng gì đâu ạ?”
Hồng Diêm Đức bình tĩnh hỏi: “Cô lo câu mà tôi nói hồi trước với cô?”
Kiều Dĩ Sa không biết phải trả lời thế nào.
Hồng Diêm Đức bình tĩnh nói: “Cô cũng không cần phải căng thẳng như vậy, trải qua một thời gian dài, tôi cũng đã tự kiểm điểm lại mình , đúng là nó đã lớn rồi, tương lai của nó nên được quyết định bởi nó. Nếu như nó đã cố gắng trong cuộc thi đại học, thì kết quả ra sao cũng được.”
Bát xúp gà tâm hồn này làm Kiều Dĩ Sa sướng rêm. Sao không nói sớm. Khẩu vị lại quay về, cô nhấc đũa gắp một miếng cánh gà thì vừa khéo di động của Hồng Diêm Đức đổ chuông.
“A lô? Phải……..Cái gì?”
Đầu mày của ông thắt chặt, mắt hơi nhướn lên, Kiều Dĩ Sa vừa thấy cái độ nhìn đó liền cảm thấy có điềm xấu. Di động cứ để đó không buông, vẻ mặt của Hồng Diêm Đức càng lúc càng bình tĩnh, Kiều Dĩ Sa có cảm giác như bản thân rớt giữa đại dương sâu thẳm, bốn bề mênh mông mịt mờ. Sao rồi? Chuyện gì nữa đây? Nhìn giờ….. đại khái là điểm đã được công bố. Lẽ nào Tu đã thất bại việc sửa thành tích? Sao lũ ma cà rồng này vô dụng thế??????
Cuối cùng Hồng Diêm Đức bỏ di động ra khỏi tai, ông nhìn Kiều Dĩ Sa, lẳng lặng hỏi: “Cô lại giở trò gì nữa rồi?”
Kiều Dĩ Sa ngậm cánh gà trong mồm, ngơ ngác.
Đúng lúc đó, Hồng Hựu Sâm bưng trà quay trở ra, Hồng Diêm Đức ngẩng đầu nói: “Chúc mừng.”
Hồng Vua Sói: “?”
Hồng Diêm Đức đặt di động xuống bàn, cười mỉa.
“Anh thi đại học được điểm tuyệt đối, lập kỷ lục toàn quốc, cả đám ký giả đang đợi phỏng vấn kìa.”
hết chương 51