Giờ thứ sáu - phòng hồ sơ tầng ba
Lộ Hà ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kia. Xoa đau cả mắt, Tôn Chính vẫn không xuất hiện.
Thật lâu sau, anh mới hồi thần lại được, chấp nhận sự thực này: Tôn Chính đã biến mất, cùng với thứ kia.
Anh chống tay bò dậy, vô số suy nghĩ và phỏng đoán lướt qua trong đầu. Tôn Chính bị quỷ mang đi? Tôn Chính biến thành quỷ? Tôn Chính tự mình chạy thoát (nhưng sao có thể chạy nhanh như vậy?)? Tôn chính... Tôn Chính... thực ra không có người tên là Tôn Chính, mà chỉ là ảo giác của bản thân mình?
Càng nghĩ càng đi xa, càng nghĩ càng vớ vẩn, ngay cả một biện pháp hơi thực tế một chút cũng không nghĩ ra được. Anh thế nhưng mất bình tĩnh.
Anh vò tóc đến rối bù vì sốt ruột và hoảng loạn, liên tục nhủ thầm: "Bình tĩnh đi Lộ Hà, bình tĩnh bình tĩnh, nhất định Chính đang ở đâu đó..."
Bất luận thế giới nào, dù chúng ta thấy nó vô cùng vô lý thì nó cũng sẽ có quy tắc của riêng mình, một quy tắc mà chúng ta chưa biết. Thế giới này, nhất định cũng vậy.
Chỉ cần tìm được quy luật của nó, là có cách để tìm Tôn Chính.
Lộ Hà thuyết phục bản thân mình như vậy, anh đỡ ghế dựa, chậm rãi đứng lên. Ngồi trên ghế, lại nhìn thấy phong thư trên mặt bàn.
"Anh hai, nếu là anh thì anh sẽ làm gì?"
Trong trí nhớ Lộ Hà, anh hai đã vĩnh viễn dừng tại bộ dáng năm 2001, vĩnh viễn phủ một màn sương thần bí anh không miêu tả nổi, không nhìn thấu được.
"Mẹ, buổi tối anh hai không chịu ngủ!"
Khi còn nhỏ anh đã mách mẹ mình như vậy. Mẹ che miệng anh, ôm anh vào lòng: "Đừng nói linh tinh, anh hai con bị ốm, nếu hàng xóm biết sẽ đuổi anh con như đuổi yêu quái!"
Anh thường giấu đầu vào trong ổ chăn, trộm nhìn anh hai 'lên cơn bệnh'. Lộ Hiểu Vân cong gối ngồi bên cửa sổ, rốt cuộc là anh hai đang nhìn cái gì vậy?
Bóng tối, anh hai sống trong bóng tối.
Đôi khi bị tỉnh giấc lúc nửa đêm, Lộ Hà sẽ không thấy anh hai đâu.
Anh loáng thoáng nhận ra, anh hai không giống người bình thường. Ánh mắt anh hai nhìn người khác, đôi khi như đang xuyên thấu qua họ mà nhìn thứ gì khác.
Hẳn là mẹ rất đau đầu. Thầy giáo thường xuyên đến nhà phản ánh, nói rằng Lộ Hiểu Vân cứ lên lớp là ngủ, hoặc Lộ Hà nghịch ngợm thích đùa dại.
Anh hai luôn im lặng trước vấn đề này. Từ nhỏ Lộ Hà đã cảm thấy, trên người anh hai ẩn giấu sức mạnh nào đó, mọi chuyện đều không thành vấn đề trước mặt anh hai, không quan tâm sẽ không phí công cố gắng.
Lộ Hà ngẫm nghĩ, khóe miệng không khỏi cười khổ. Nếu mình có một nửa thiên phú của anh hai thì tốt rồi, hiện tại sẽ không bó tay chịu trói như vậy. Sau đó anh dần dần lớn lên, mới biết một số bí mật của anh hai, anh cũng tự mình đọc nhiều sách, còn theo dõi hành động của anh hai, tất cả chỉ là hứng thú và tò mò.
Hiện giờ Lộ Hà lại hối hận, hối hận vì chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về công việc của Lộ Hiểu Vân. Có lẽ anh của trước kia chỉ vin vào cái tâm lý ham của lạ, chứ chưa từng coi chuyện quỷ quái này là thật!
"Hiện tại mày thật vô dụng..." Lộ Hà tự giễu bản thân, chân vẫn vô cùng đau đớn như trước, không thể đứng lên đi lại được. Kể cả khi anh có thể vịn tường bước đi, ra khỏi phòng hồ sơ, thì gặp phải nguy hiểm cũng không thể chạy trốn được. Cho dù tìm được Tôn Chính, thì gặp phải nguy hiểm gì, bản thân mình sẽ trở thành gánh nặng, liên lụy hắn. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Tôn Chính nén giận trừng mắt nhìn mình, ngũ quan đoan chính nhăn lại, "Còn khiến hắn giận nữa..."
Lộ Hà ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn trần nhà rồi thở dài một hơi. Cảm xúc uể oải này chỉ xuất hiện một giây trên người anh, sau đó anh lại ngồi dậy, cầm lấy đèn pin.
Tôn Chính đã nói gì?
Trên mặt đất có hồ sơ của nhiều nhân viên, còn là những người đã từ chức hoặc mất tích quanh năm 2000...
Anh chiếu đèn về phía mặt sàn bừa bộn, có vài tờ giấy còn in dấu chân Tôn Chính, bên cạnh là một chồng tài liệu gọn gàng mà Tôn Chính đã sắp xếp lại.
Lộ Hà cúi người xuống, cầm tập tư liệu lên, tùy tiện lật vài tờ, quả nhiên là phong cách nghiêm túc, cẩn thận của Tôn Chính, tất cả đã được sắp xếp theo số thứ tự. Từ trang đầu tiên tới trang cuối cùng đều là tư liệu về những nhân viên đã từ chức hoặc mất tích năm 2000-2002, chỉ có khoảng thời gian này, sau đó thì không có.
Anh lại nghĩ tới nghi vấn của Tôn Chính, bệnh viện có định kỳ sắp xếp lại tư liệu không? Nhưng tại sao chỉ có trong khoảng thời gian này? Cảm giác như có ai đó đặc biệt lấy những hồ sơ này ra, ngay cả bức thư của Lưu Quần Phương nằm trên bàn cũng rất kỳ quái, tại sao lúc này tại có người lật tìm đồ của Lưu Quần Phương?
Anh có một dự cảm xấu. Tôn Chính biến mất có liên quan tới chuyện này không... Vừa suy đoán, anh vừa cẩn thận xem những thứ Tôn Chính để lại.
Hồ sơ đầu tiên bắt đầu từ những nhân viên năm 2000, ngoại trừ thông tin cơ bản và chức vị công tác thì còn có ghi chú về thời gian từ chức. Những hồ sơ sau đó cũng vậy, gần như mỗi tờ giấy đều như vậy, thỉnh thoảng còn cẩn thận tỉ mỉ ghi rõ nguyên nhân từ chức và tư liệu. Cuối hồ sơ còn có một dãy số nho nhỏ, có lẽ là dãy số đại diện cho tư liệu tham khảo và giấy tờ quan trọng.
Lộ Hà lật tới trang cuối cùng, không có hồ sơ sau năm 2002.
Anh nhìn đèn pin trong tay, tựa hồ ánh đèn cũng ảm đạm hơn lúc ban đầu, xem ra pin sớm hay muộn cũng không đủ dùng. Anh cau mày, ánh mắt lại nhìn về phía tập hồ sơ kia, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhiều tư liệu bị lấy ra như vậy, tại sao?
Lộ Hà bất chấp hoàn cảnh hiện tại của mình, bệnh viện, bóng tối, thứ kia, anh không kịp suy nghĩ. Anh chăm chú nhìn những dòng chữ trên hồ sơ, ngón tay theo bản năng mà vuốt ve trên mặt giấy.
Một tờ rồi lại một tờ, lật. Từng bước từng bước mà rà soát.
Quả nhiên... là số thứ tự. Ở giữa các số thứ tự bị mất một hai số. Căn cứ vào cách đánh số này thì các con số phải liên tiếp nhau, nhưng giữa B04 và B07 lại không có gì cả. Hơn nữa trong đó, cũng không có bất luận tư liệu gì về thời gian Lưu Quần Phương mất tích.
Cuối cùng, Lộ Hà có thể đưa ra kết luận: Có người đã tìm tư liệu ở đây, có người muốn che giấu thông tin về khoảng thời gian kia. Không lâu trước đó.
Bên trong tư liệu có thứ gì? Tại sao lại muốn che giấu? Mà là ai?
Chẳng lẽ... là tôi?
Điều Lộ Hà không nói dối Tôn Chính chính là, trước đó, anh quả thực có gặt mặt viện trưởng. Viện trưởng Lục tóc hoa râm cười mỉm tiếp đãi anh, còn nói rằng, tuy không nghe được tin tức của anh hai, nhưng ông ta hoan nghênh anh tới kiểm tra bệnh viện.
"Chỗ này của tôi có mấy quyển tư liệu và bản đồ, trong phòng hồ sơ cũng có một số văn kiện từ ngày xưa, nếu cậu muốn, tôi có thể cung cấp bất kỳ lúc nào... Bệnh viện Đồng Hoa à, quả thực có một số vấn đề khiến chúng tôi đau đầu, nếu hiện tại đẫ chuyển thành tư nhân, tự mình giải quyết những vấn đề này cũng khá tiện... Nếu cậu có thể tìm ra manh mối thì rất tốt..."
Viện trưởng có nhắc riêng tới phòng hồ sơ, tư liệu và bản đồ là do ông ta đưa, hiện tại nghĩ lại, người có khả năng ra tay đầu tiên là người khả nghi nhất.
Bọn họ định che giấu chuyện gì về Lộ Hiểu Vân? Có phải một số tư liệu đã bị người cầm đi mất?
Lộ Hà nghĩ tới đây, cảm giác tức giận khi bị người cài bẫy trào lên cổ họng, anh thấp giọng chửi một tiếng, ném tập tư liệu kia lên bàn.
Hỏi sao lại cảm thấy bất thường, thế nhưng lão viện trưởng kia tính một ngàn một vạn cũng không đoán được Lộ Hà anh chưa kịp bắt đầu điều tra đã tự mình rơi vào huyệt.
Vẫn chưa muộn!
Lộ Hà bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lập tức chuyển hướng nhìn cái hộp đặt trên mặt bàn.
Xem ra bọn họ vẫn đang