Giờ thứ tám – phòng hồ sơ tầng ba
"Nghiêm Ương quả thực đã để lại manh mối cuối cùng, nhưng lúc trước chúng ta đã đoán sai. Manh mối cuối cùng không nằm trên người tiểu quỷ, mà là ở đây."
"Là sao?" Tôn Chính khó hiểu.
Lộ Hà nở một nụ cười đầy ẩn ý, lại chỉ tay lên sổ ghi chép.
Tôn Chính một lần nữa mở quyển sổ ra, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Lộ Hà duy trì nụ cười, nhắc nhở Tôn Chính: "Có một vấn đề, tại sao Nghiêm Ương nhất định phải dùng "Vụ ám sát của ông Roger Ackroyd"?"
Tôn Chính cứ thuận theo mà trả lời: "Bởi vì hắn muốn ám chỉ hung thủ chính là bản thân mình, hơn nữa "Vụ ám sát của ông Roger Ackroyd" là tiểu thuyết mà bọn họ và anh cùng biết."
"Không hổ là sinh viên đầu bảng, học tập rất nhanh, trí nhớ cũng rất tốt." Lộ Hà gật đầu, dừng một cái, lại đổi giọng, nói, "Nhưng thực ra, rất nhiều tiểu thuyết trinh thám có mạch tình tiết tương tự như vậy. Trên thực tế, còn một nguyên nhân nữa. Nguyên nhân này chính là một đạo cụ bị chúng ta bỏ qua, một đạo cụ có tác dụng mấu chốt trong "Vụ ám sát của ông Roger Ackroyd"."
Anh nhìn Tôn Chính, ánh mắt lập lòe tỏa sáng.
"Là máy ghi âm kia?" Tôn Chính lập tức đoán ra, gấp không chờ nổi mà thốt lên.
"Đúng vậy, nếu thực sự dựa theo thủ pháp của "Vụ ám sát của ông Roger Ackroyd" thì Nghiêm Ương nhất định sẽ có một thứ để ghi âm, hơn nữa, cậu có để ý không, bác sĩ Nghiêm này đặc biệt thích nhắc tới băng từ mới Tiếng Anh?"
Tôn Chính nhớ rằng niên đại đó chủ yếu vẫn sử dụng băng cassette, số lần xuất hiện của cụm từ 'băng từ mới tiếng Anh' cũng đủ nhiều để người đọc nhớ rõ nó, hắn gật gật đầu.
"Tôi vừa cẩn thận xem lại một lần, liền phát hiện điểm đáng ngờ. Cậu nhìn câu cuối đi, có phải viết câu này là hơi thừa không?"
Bảo tôi nghe chuyện ma quỷ, còn không bằng để tôi nghe băng từ mới tiếng Anh!
"Là rất thừa, vậy thì sao? Anh cảm thấy nó có ý nghĩa gì?"
Lộ Hà dừng một chút, trịnh trọng nói: "Hắn đang nói với chúng ta, mau nghe băng từ mới tiếng Anh đi. Dùng vật có thể ghi âm kia mà nghe."
Lần này, Tôn Chính thực sự bật cười: "Lộ Hà, tuy rằng anh phân tích rất rõ ràng, rất có đạo lý, nhưng tôi thực sự cảm thấy anh nghĩ xa quá rồi."
Dường như Lộ Hà cũng hoài nghi bản thân mình nên không đáp lại lời hắn.
"Còn nữa, vật kia là cái gì? Chúng ta tìm nó ở đâu? Băng từ mới tiếng anh? Lại tìm ở đâu nữa? Đó là vật của nhiều năm trước, người cũng đi rồi, không phải bệnh viện đã sớm vứt sao?"
Lộ Hà khẽ cau mày, cũng tự hỏi mình mấy câu Tôn Chính vừa hỏi anh.
Đột nhiên, trong đầu anh hiện ra một hình ảnh.
Phòng hồ sơ, thứ rơi ra trong phòng hồ sơ...
"A, tôi biết rồi! Trong cái hộp kia có một máy cassette cầm tay! Nhất định đó là máy cassette cầm tay Nghiêm Ương đã sử dụng để học tiếng Anh! Chính là nó!" Lộ Hà lập tức kích động quá mà đứng lên.
Tôn Chính cũng không hiểu sao mà đứng lên theo.
"Hiện tại chúng ta tới phòng hồ sơ, tìm máy cassette cầm tay và băng cassette, bọn họ nhất định đã để lại thông tin trong đó." Lộ Hà phấn chấn nói với Tôn Chính.
Ánh mắt Tôn Chính nhìn về phía cửa, hắn theo bản năng mà lùi một bước.
Lộ Hà thấy biểu tình mất tự nhiên ấy, cũng không khó để hiểu tâm tình sợ hãi hiện tại của hắn. Anh đi qua, vỗ vai Tôn Chính, bày ra khuôn mặt tươi cười: "Có tôi ở đây mà!"
Tôn Chính nhìn chằm chằm anh một cái, oán giận trong lòng, anh có ích lợi gì, biết trừ tà không? Cũng không phải một khối xà cừ lớn.
Lộ Hà không biết Tôn Chính tưởng tượng anh thành một khối xà cừ, không đợi Tôn Chính đồng ý, liền rất tự nhiên mà dán cả người lên người Tôn Chính, đầu dựa trên vai hắn, nói: "Yên tâm, có gì tôi che lưng cho cậu."
Tôn Chính bị cằm anh cộm vai không thoải mái, giật giật bả vai, bất đắc dĩ mà chỉ lên bàn: "Ít nhất thì anh cũng cất bản đồ và sổ ghi chép đi đã."
Lộ Hà giữ nguyên tư thế đó, duỗi tay lấy mấy thứ kia lại, nhét chúng vào trong túi áo sườn của Tôn Chính, sau đó một tay cầm chân ghế, một tay bật đèn pin lên, sảng khoái nói: "Đi thôi!"
Lách cách.
Hai người cẩn thận mở cửa, đề phòng mười phần mà quan sát bên ngoài một chút, rồi mới cất bước đi ra. Gió lạnh trên hành lang khiến hai người bọn họ đồng thời run rẩy.
Lộ Hà cầm đèn pin chiếu lên mặt đất, dùng giọng cực thấp mà nói, dí sát vào bên tai Tôn Chính: "Đừng sợ tiểu quỷ kia."
Tôn Chính trả lời lại bằng giọng hết sức bình thường: "Tôi không sợ nói, tôi chỉ cảm thấy nó rất đáng thương."
Lộ Hà vừa định mở miệng, lại bỗng dưng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, cẩn thận túm lấy vai Tôn Chính.
"Sao vậy?" Tôn Chính lập tức cảnh giác.
Lộ Hà không nghĩ rằng mình trông gà hóa cuốc, anh vểnh tai lên, cố gắng nghe kỹ hơn, một bên tiếp tục duy trì bình tĩnh: "Không có gì, đứa nhỏ kia, tại sao cậu lại cảm thấy nó đáng thương?"
Anh cảm thấy khí lạnh trườn bò sau lưng, âm thanh âm trầm kia bồi hồi bên tai không dứt. Là tiếng gì vậy?
Chẳng lẽ tầng ba này còn thứ gì nữa?
"Kỳ thật tôi..." Tôn Chính dừng một chút, "Cảm thấy bọn họ đều đáng thương."
Giống như... tiếng ho khan. Tiếng ho khan của người già.
Lộ Hà lặng lẽ thò tay vào trong áo ngực, sờ sờ chiếc chìa khóa kia. Xà cừ chỉ có thể trừ tà, nói trắng ra, là giống Viagra*, hiệu quả ngắn ngủi, kẻ địch sẽ không vì thế mà biến mất.
*Cả bản raw/ bản qt đều bị ô vuông từ này, nên tôi mạn phép điền vào chỗ trống.
"Lộ Hà?" Tôn Chính dừng chân, nửa dựa và tường.
"Đi mau, đừng dừng lại." Lộ Hà thúc giục hắn, lỗ tai vẫn để ý âm thanh kỳ quái kia, "Tại sao lại đáng thương?"
Tôn Chính không phát hiện điều bất thường, lại đỡ Lộ Hà, chậm dãi men theo bức tường mà đi về phía trước. Biển phòng hồ sơ ở ngay trước mặt, xung quanh là bóng tối đen ngòm. Trong đầu hắn luôn quanh quẩn hình ảnh phòng giải phẫu (4) cuối hành lang, nơi bị gạch dấu đỏ thẫm kia, không biết tại sao, lại khiến hắn không thoải mái.
Để giảm bớt sự khẩn trương cao độ này, hắn trả lời Lộ Hà: "Những người nhập huyệt cũng không phạm phải sai lầm lớn gì, có những người căn bản là vô tội, nhưng họ vẫn vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, càng đáng sợ hơn cái chết, càng đau khổ hơn tồn tại, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, chẳng lẽ không đáng thương sao?"
Lộ Hà suy nghĩ, quả nhiên... là tiếng ho khan, loáng thoáng truyền tới từ phòng khám ngoại khoa bên kia hành lang. Nhớ tới phương hướng đứa nhỏ kia kéo Tôn Chính cũng là hướng đó...
Xem ra lát nữa không thể xuống lầu bằng cầu thang bên kia. Mạo hiểm cũng phải đi xuống bằng cầu thang bên này.
Tôn Chính chậm rãi sờ cửa phòng hồ sơ, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "'Nó' mà ông ngoại Lưu Quần Phương nhắc tới là