Giờ thứ mười – phòng xét nghiệm tầng hai
Cạch.
Tay Tôn Chính vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đèn pin chiếu sáng phía trước, chiếu lên mặt đất trống trơn.
Ngón tay hắn vô thức cử động, tựa hồ chưa dám tin tưởng xúc cảm chân thật vừa rồi lại biến mất lần thứ hai.
Cảnh tượng trước mắt, quen thuộc cỡ nào.
Hành lang không tiếng động, không gian giam cầm, cảm giác lạnh băng, tứ chi chết lặng. Trong đầu có một âm thanh nói với hắn, đây là hành lang tầng ba. Hắn gần như không cần bất luận thứ gì để chứng minh, không có bất luận nghi ngờ gì.
Tựa như có thứ gì đó đã chui vào đại não và nội tâm hắn, màn sương đen kia cũng vô thanh vô tức bao phủ toàn thân hắn, tựa như nó đang bao phủ nhà chính bệnh viện này vậy.
Phía sau, nhất định là phòng giải phẫu (4) kia.
Kẽo kẹt.
Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt ở đây, phía sau truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Ánh sáng đèn pin bắt đầu run nhè nhẹ.
Tiếng cửa phòng giải phẫu mở?
Hắn nắm chặt quyền, sau lưng dâng lên từng luồng khí lạnh, cửa không khóa? Cửa mở? Ai mở? Thứ gì mở?
Hắn cứng đờ người, đưa lưng về cánh cửa kia, có lẽ nó đã mở, ý niệm này vòng qua não bộ hắn vô số lần, sau đó lại bị sự sợ hãi nuốt chửng.
Không có gió, cũng không có tiếng người, cửa mở? Không, có lẽ không phải cửa, mà là một thứ gì khác?
Sao có thể? Không, cho tới bây giờ, đâu còn chuyện gì là không thể?
Bất tri bất giác, ngay cả hô hấp của hắn cũng ngừng lại.
Chân hắn nhẹ nhàng chuyển hướng, hai mắt hắn gần như đã nhắm tịt, thân thể cứng đờ như sắp bị tử hình, chuyển mình, đối mặt cánh cửa kia.
Hai cánh cửa, một đóng, một nửa mở.
Bên trong tràn ngập bóng tối âm trầm.
Tư thế nửa mở, giống như một lời mời. Tôn Chính nghĩ như vậy, hắn liền ngược lại, lùi về sau một bước. Hình ảnh nào đó nảy sinh trong não bộ, khiến hắn ôm đầu, liên tiếp lùi về sau năm ba bước, lại trượt chân một cái, ngay cả đèn pin cũng làm rơi mất.
Hắn thốt lên một tiếng gào kinh sợ cùng thống khổ, sờ soạng mặt đất để nhặt đèn pin kia lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cầu thang trong trí nhớ.
"Tôn Chính!!!"
"Chính!!!"
Lộ Hà gọi to.
Anh quả thực hi vọng giọng mình gọi có thể truyền khắp toàn bộ bệnh viện, sau đó Tôn Chính sẽ chạy ra từ một góc nào đó.
Anh dựa vào tường, thậm chí không biết mình đã ra khỏi phòng xét nghiệm như thế nào. Mồ hôi ướt sũng toàn thân.
Ánh mắt khiếp sợ của Tôn Chính lúc đó vẫn in sâu trước võng mạc anh.
Tại sao lại biến mất?
Rõ ràng mình đã nắm chặt tay hắn... Không buông tay, cũng không cảm thấy bất luận lực lượng nào kéo hắn đi...
Anh tìm khắp nơi, trần nhà, sàn nhà, không thất Tôn Chính, cũng không có bất luận dấu vết gì của "thứ kia".
Là ảo giác sao?
Ngay cả Tôn Chính cũng là ảo giác sao?
Anh nở nụ cười, mồ hôi chảy qua miệng tràn đầy vị mặn chát: "Sao có thể..."
Nhưng tại sao bọn họ lại nhập huyệt? Tại sao Tôn Chính lại biến mất? Tại sao hết thảy mọi chuyện lại phát sinh?
Anh đi quá nhanh, cũng quá mệt mỏi, khiến cảm giác vô lực lại một lần nữa tập kích anh.
Ruồi bọ giãy giụa trên mạng nhện, bọn họ giãy giụa đau khổ trong chỗ này, kết cục không chừng cũng giống nhau.
Anh vỗ cái chân bỏng của mình.
Bỏng? Chẳng phải cũng vậy sao...
Thân ảnh anh càng lúc đi càng xa trên hành lang, Tôn Chính, bỗng nhiên anh có dự cảm, hắn đang ở trên tầng ba.
Ánh đèn mờ nhạt trên vách tường đổ bóng lên hai bóng người loạng choạng, bỗng nhiên gặp nhau, dừng lại, phảng phất như hình chiếu trên bức tường đã biến thành một bộ phim đen trắng.
"Chính?!"
"Lộ Hà?!"
Ánh sáng đèn pin bỗng nhiên lay động kịch liệt, bóng người trên vách tường không còn là một màn ảnh tiêu chuẩn, hỗn độn mà run rẩy.
Ánh đèn bỗng nhiên biến mất, xung quanh khôi phục bóng tối và tĩnh lặng.
Tôn Chính cảm thấy mình được một đôi tay ôm chặt lấy, giống như một con cá bị vớt lên khỏi mặt nước, nhúc nhích chỉ khiến hô hấp càng khó khăn hơn mà thôi.
"Chặt quá... Lộ Hà!" Hắn rốt cuộc nói ra tiếng.
"Tôi..." Lộ Hà lập tức buông Tôn Chính ra, giọng nói hơn nghẹn ngào, "Lo cho cậu..."
Tôn Chính định đẩy Lộ Hà ra, động tác bỗng nhiên dừng tay, tay buông thõng xuống: "Tôi... không sao."
Trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi, Lộ Hà ẩn ẩn cảm thấy bất an. Tôn Chính nghiêng đầu đi, cúi xuống nhìn mặt đất.
"Sao có thể không sao?!" Lộ Hà giữ chặt Tôn Chính.
Tôn Chính vẫn nhìn về một bên như trước, bước chân bắt đầu chậm rãi di động, sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Lộ Hà, tôi, tôi nhìn anh sẽ nhớ tới..."
Khuôn mặt Lộ Hà cứng lại, bỗng nhiên hiểu ra.
"Tôi hiểu, lúc nói chuyện cậu có thể không nhìn tôi..." Anh tận lực phóng thấp ngữ khí, trời mới biết lông tơ trên lưng anh đã dựng đứng hết cả.
Anh không thể biết được Tôn Chính đã thấy thứ gì trong nháy mắt hắn biến mất, nhưng mọi chi tiết đều đang nhắc nhở anh. Anh không dám nghĩ, anh ép xuống mọi phỏng đoán, giả vờ không biết, giả vờ mình không sao cả.
Là tôi sao?
Rồi anh lại nhịn không được mà suy xét từng điểm đáng ngờ trên người mình, rốt cuộc là sao, chẳng lẽ tôi có vấn đề gì?
Theo bản năng, anh lại sờ sờ cái chân kia của mình.
"Tôi có thể cách cậu xa một chút." Phát hiện Tôn Chính không nói gì, Lộ Hà ra vẻ thoải mái, nhảy một bước theo chiều ngang.
"Không, không cần." Tôn Chính lập tức ngẩng đầu, xua xua tay.
Lộ Hà vẫn duy trì khoảng cách, chỉ cẩn thận hỏi: "Cậu, không gặp phải chuyện gì nguy hiểm chứ?"
"Không có... không, không phải." Giọng Tôn Chính mang theo chút chần chờ, tay xoa xoa trán mình, "Đầu tôi vẫn rất rối, để tôi an tĩnh một chút."
Lộ Hà quả nhiên ngoan ngoãn mà im miệng.
Hai người đi rất chậm, tựa như đang tản bộ. Rõ ràng biết rằng bất cứ thứ gì cũng có thể xuất hiện trên hành lang, nơi duy nhất có thể cho bọn họ đáp án đã không còn xa, bọn họ lại theo bản năng mà không muốn tới gần nó.
Lộ Hà cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, lo âu, bất an, khẩn trương.
Tôn Chính đã bình an trở lại, trên thực tế, vẫn không khiến anh thả lỏng hơn chút nào.
Hắn sẽ phát hiện... vấn đề trên người tôi.
Sẽ còn nhiều vấn đề nữa xuất hiện? Giống tình huống lúc trước vậy, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Tôi sẽ ra sao?
Anh đang muốn đi thì Tôn Chính đột nhiên ngừng lại.
Lộ Hà cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Tôn Chính chậm rãi quay đầu lại, ánh sáng đèn pin phản chiếu lên thần sắc kỳ quái trên khuôn mặt hắn.
"Lộ Hà..." Giọng hắn hơi run rẩy.
"Sao, sao vậy?" Lộ Hà không quá tự nhiên.
Tôn Chính túm lấy tay anh, "Chân anh, chân anh, sao lại thế này?"
Lần đầu tiên Lộ Hà muốn tránh tay Tôn Chính, anh lùi về sau một bước.
Đúng vậy. Đi một đoạn đường dài như vậy, cuối cùng Tôn Chính tâm loạn như ma cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ. Lộ Hà đang bước đi, hai chân anh rất bình thường, rất tự nhiên. Đúng rồi, hắn còn nhớ, vừa rồi Lộ Hà còn nhảy ra xa người hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Lộ Hà, đè ép sự sợ hãi trong nội tâm.
"Anh, anh vẫn là Lộ Hà sao?" Hắn không nghĩ mình sẽ hỏi câu này ra miệng.
Lộ Hà ngược lại nở nụ cười: "Cậu bị dọa hôn mê sao, tôi còn có thể là ai được chứ?"
Tôn Chính để ý thấy tay Lộ Hà túm lấy ống quần anh.
"Để tôi nhìn chân anh." Hắn cau mày, không chấp nhận lời từ chối.
Lộ Hà lại cười ha ha: "Chân bị bỏng, rất khó nhìn."
Tôn Chính nhướn mày: "Thực sự bỏng sao?"
Lộ Hà nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài một hơi. Anh chậm rãi kéo ống quần mình lên.
Cảm xúc trên khuôn mặt Tôn Chính cứng lại. Hắn nhìn cái chân kia, cảm thấy nghẹt thở.
"Lúc rời