Băng cassette của bác sĩ Nghiêm (2)-Lưu Tần
Cạch, cạch, cạch.
Ngón tay Lộ Hà gõ theo nhịp lên cửa sổ, mày hơi cau lại, còn ngẫu nhiên mím môi.
Tôn Chính cũng không cắt ngang dòng suy nghĩ của Lộ Hà, hắn rũ mi nhìn không gian tối đen sau cửa kính, dường như cũng đang suy tư gì.
"Chúng ta... đại khái có thể đoán ra quan hệ của Lưu Tần và viện trưởng tiền nhiệm." Lộ Hà nói nhỏ như độc thoại, "Lưu Tần là người Tùy Âm, tuy rằng tôi không biết Tùy Âm ở đâu, nhưng đó hẳn là một nơi cực kỳ xa xôi, có lẽ chúng ta có thể suy đoán được thói quen sinh hoạt của Lưu Tần có khác biệt nhất định nào đó so với mọi người?"
Tôn Chính không tỏ ý kiến mà chỉ gật đầu, không phải "trinh thám" đều được thành lập dựa trên suy đoán sao? Thị phi đúng sai thế nào, chúng ta không thể đối chứng được, dù sao anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi...
"Kết hợp với tình cảnh của Lưu Tần ở bệnh viện, bà ta luôn là người bị xa lánh, bởi vì bà ấy là một người quái gở tới từ nông thôn hẻo lánh, không hợp tính, không hợp đàn... Đó là những điều có thể suy đoán được," Ngữ khí Lộ Hà thay đổi, "Nhưng, cậu xem, đối với bà ấy, có một người là đặc biệt."
"Trần Chí Vấn?"
"Đúng vậy, nhìn giấy truyền thư năm đó thì có vẻ quan hệ của bọn họ tương đối tốt, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ bạn tốt mà thôi, nhưng đối với bà ấy, Lưu Tần là người bạn đầu tiên, không, có lẽ Trần Chí Vấn chính là mối tình đầu của bà ấy..."
Tôn Chính nhướn mày, tựa hồ rốt cuộc cảm thấy hứng thú.
"Đúng vậy, nếu là mối tình đầu, hơn nữa còn là mối tình duy nhất, thì hết thảy chuyện này đều được giải thích dễ dàng," Lộ Hà bừng tỉnh đại ngộ, "Trần Chí Vấn ở bệnh viện này bao lâu, Lưu Tần liền ở đó bấy lâu, chúng ta không biết Trần Chí Vấn đối xử với bà ta thế nào, nhưng ông ta là viện trưởng, cưới vợ sinh con, phải nói là sống được thỏa thuê đắc ý, Lưu Tần là người đàn bà u mê mới thủ ở đây cho tới năm bốn năm mươi tuổi, một mình một người... cũng chẳng sợ cô đơn..."
Tôn Chính cười một cái, nhưng nụ cười này phảng phất như không có bất luận cảm tình nào: "Tại sao bà ta lại phải cô đơn? Không phải bà ta còn có con mèo sao?"
"À, mèo, đúng, người bạn duy nhất của bà ta chính là con mèo kia, nói chuyện với nó, tản bộ với nó, thoạt nhìn khá vui vẻ, nhưng nhìn mèo mà nghĩ đến một người khác, tư vị kia, đã khổ càng thêm khổ..." Lộ Hà cảm khái, "Con mèo này, sau đó cũng bỏ bà ta mà đi."
Ánh mắt Tôn Chính không tự chủ được mà nhìn về phía viên gạch hỏng phía sau bọn họ. Mèo biến thành người, người biến thành mèo, liệu người đàn bà Lưu Tần kia đã từng có ý tưởng điên rồ như vậy chưa?
Nếu một ngày con mèo đó biến thành hắn thì tốt rồi.
Nếu một ngày hắn biến thành con mèo này rồi ở cạnh tôi thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây, thân thể hắn đột nhiên chấn động, chỗ này đã từng chôn bốn khúc xương mèo, liệu chúng có khắc đầy loại suy nghĩ này hay không?
Bà ta có nghĩ tới, có một ngày, con mèo của bà ta thực sự biến thành người? Nhưng dù có một ngày như vậy, thì người kia cũng không phải là người bà ta muốn...
"Sau khi con mèo kia chết, bà ta chôn bốn khúc xương và những mẩu giấy bà ta luôn cất giữ xuống dưới một miếng gạch, ngày ngày đều bảo hộ những thứ đó như bảo bối vậy," Lộ Hà tiếp tục cau mày, bịa đặt câu chuyện về Lưu Tần, "Điếu Lan được đặt đó chỉ đơn thuần vì nó có liên quan tới viện trưởng mà thôi, nhưng bên trong khúc xương mèo này, có phải có thứ gì đó cổ quái hay không?"
"Lưu Tần này, có phải bà ta," Tôn Chính dừng một chút, tựa hồ không muốn mở miệng, "Sẽ sử dụng vu thuật gì đó hay không?"
Lộ Hà nhìn hắn một cái, chần chờ rồi mới gật đầu: "Có lý, tại sao anh hai tôi vừa nhìn khúc xương mèo mà đã khẩn trương rồi? Nhất định anh ấy đã nhận ra cái gì, nếu anh ấy nói bốn khúc xương này là để cầu duyên thì chúng cũng xác thật có tác dụng kỳ quái nào đó."
"Cho nên lúc tiểu Điền chạm tới chỗ chôn xương mèo, bà Lưu mới cảnh cáo cô ta, cho nên, xương mèo này không mang tới nhân duyên, mà là mang tới một số thứ tà môn nào đó." Tôn Chính luận lý thành chương mà bổ sung.
Ngay lúc này, băng cassette vừa rồi luôn chạy nhưng không có bất luận nội dung gì đã đi tới cuối mặt A.
Lộ Hà vừa vô thức vuốt băng cassette, vừa tiếp tục phân tích: "Từ nhỏ anh hai tôi đã nhìn ra được điểm kỳ lạ trong các sự việc, lại theo dõi điều tra Lưu Tần lâu như vậy mới tìm được nơi có vấn đề, anh ấy nhất định sẽ nhận ra thứ ẩn giấu đằng sau bốn khúc xương mèo kia, hơn nữa... dự cảm của anh ấy rất chuẩn xác, vấn đề của bệnh viện này không thể không liên quan tới hàng ngũ lãnh đạo bệnh viện."
Nhưng băng cassette đã ở đó nhiều năm như vậy, vấn đề của bệnh viện cũng kéo dài nhiều năm như thế —
Chẳng lẽ... chuyện gì đã xảy ra trên đường chạy trốn? Cuối cùng, bọn họ không thể thu hồi chứng cứ này, chỉ có thể để lại manh mối cho người đến sau?
Nhưng tại sao viện trưởng lại có tư liệu của những người này? Ông ta có quan hệ gì với Trần Chí Vấn sao?
"Nếu Lưu Tần nghe theo lệnh của Trần Chí Vấn..." Lộ Hà nói, anh dần dần bị dự cảm xấu trong lòng xâm chiếm, liền dừng động tác lại, môi cũng khẽ run.
Lộ Hiểu Vân, anh đừng làm em sợ... em kỳ vọng rất nhiều vào anh, rất nhiều.
Anh làm anh hai, từ nhỏ tới lớn không bao giờ chơi với em, không cho em chép bài tập, cũng nói chuyện không thú vị, không mang bạn bè về nhà giới thiệu cho em gặp, cũng không mang bạn gái về để em hâm mộ, điểm duy nhất anh khiến em sùng bái chính là đây, anh ngàn vạn đừng để em thất vọng...
Không, đương nhiên sẽ không. Lộ Hà lắc lắc đầu, tựa hồ muốn ném suy đoán này đi, đương nhiên không thể hoài nghi Lộ Hiểu Vân , điểm này quá khứ, hiện tại, tương lai sẽ không bao giờ thay đổi.
"Anh nghĩ Trần Chí Vấn ra lệnh cho Lưu Tần làm cái gì?" Tôn Chính đợi rất lâu cũng không nghe thấy nửa câu sau của Lộ Hà, rốt cuộc nhịn không nổi mà hỏi ra miệng.
Lộ Hà hồi thần lại: "Nếu Lưu Tần biết sử dụng vu thuật, tôi nói là nếu, sau đó Trần Chí Vấn lại lợi dụng điểm này, bắt bà ta làm gì đó, khiến khí ở huyệt trong bệnh viện này xuất hiện vấn đề?"
"Bắt bà ta làm gì? Chẳng lẽ bà ta còn có thể khiến người đã chết sống lại, trường sinh bất lão, trẻ mãi không già?" Tôn Chính thập phần nghi ngờ.
"Tôi không nói vậy, nhưng luôn có chỗ cho mọi khả năng, nếu chúng ta liên hệ điều này với cuộc giải phẫu viện trưởng đã thực hiện, không, nếu chúng ta đang ở phòng hồ sơ thì tốt rốt, những tư liệu đó có thể dễ dàng tìm thấy được." Lộ Hà cảm thấy tiếc nuối, "Thế nhưng, mấu chốt hiện tại vẫn nằm trong băng cassette, ra ngoài thế nào mới là chuyện quan trọng nhất."
Anh lấy băng cassette ra,