Cha Giang nghe thấy thế liền không khỏi giật mình, gương mặt lập tức tràn đầy sự hưng phấn, nói:"Con ngoan, mới vừa tác thành cho một đôi liền có vị khách khác tới tận cửa tìm, xem ra con đúng là trời sinh ăn chén cơm bà mối này rồi."Mẹ Giang cũng luôn miệng khen, nhịn không được mà uống một hớp lớn bia, tận mắt chứng kiến việc làm mai mối của con càng ngày càng tốt làm bà thật sự rất vui mừng.Giang Phi giơ ngón tay cái lên khen:"Tiểu Phong, mày đúng là lợi hại!"Giang Phong thấy vẻ hào hứng của cha mẹ liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hắn lập tức thành thật nói:"Bố, mẹ, bây giờ cả anh chị và con đều đã có thể kiếm tiền rồi, bố mẹ đã cực khổ nhiều năm như vậy rồi, đã tới lúc hai người nên hưởng thụ cuộc sống thôi.Bố, lúc rảnh rỗi bố cứ đi tìm mấy người bạn uống chút rượu, nói chuyện, đánh bài,...đừng làm tiếp mấy công việc khổ cực kia nữa.Mẹ, mẹ nuôi chút gà vịt, trồng chút rau xanh đi, đủ cho nhà mình ăn là được rồi.Còn về phần vườn trái cây của nhà mình, chỉ cần mời người giúp xem chừng một chút là được rồi."Cha Giang là một người nông dân, thu nhập của ông chủ yếu bắt nguồn từ hai phương diện:Đầu tiên là vườn trái cây trong nhà.Ở thôn Long Sơn, hầu như nhà nào cũng có vườn trái cây, bởi vì đa số đều trồng cây vải, mà những vườn vải kia đều là những ngọn núi nhỏ, cho nên mới được người thôn Long Sơn gọi là núi cây vải.Cây vải nhà Giang Phong mỗi năm đều thu được hơn 10 ngàn tệ, có thể nói là rất tốt.Thứ hai là nhận việc làm thêm ở bên ngoài.Những người đàn ông cường tráng vẫn còn ở lại nông thôn đa phần đều biết về kiến trúc, cha Giang đương nhiên cũng không ngoại lệ, đây cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của ông.
Việc làm của ông phần lớn đều là lợp nhà, hoặc là xây lấp kín tường, đào cái khe nước,...cho người ta, nói chung đều là những việc khổ cực, phải phơi nắng suốt ngày.Trước kia, khi vẫn còn đưa tay ra xin tiền từ cha mẹ, Giang Phong đương nhiên không có tư cách gì để khuyên cha đừng đi ra ngoài làm mấy công việc khổ cực đó nữa, nhưng bây giờ hắn đã có năng lực để mở miệng nói lời này rồi.Cha Giang nghe thấy thế thì cảm thấy được an ủi rất nhiều, mặt ông đỏ bừng lên, liên tục nói được.
Ông cảm thấy rượu hôm nay đúng là càng uống càng ngon, rượu đế hình như ngon hơn bình thường rất nhiều.Mẹ Giang nghe xong cũng liên tục gật đầu nói được, trong lòng bà thật sự rất vui sướng, cảm thấy sau khi con trai út tốt nghiệp đại học, cuộc sống của gia đình càng ngày càng có triển vọng.Ngày hôm sau.Khoảng 11 giờ, một chiếc xe màu đỏ dừng lại ở trước cổng Giang gia.Người tới chính là Chu Lượng - người vừa mới