Dịch: LTLT
Trải qua mấy lần lên voi xuống chó của cuộc đời, cộng thêm mấy hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác đột ngột xảy ra, với sự rèn luyện có cường độ cao hơn tàu cao tốc, Hứa Thịnh đã gần như thích ứng rồi.
Chuyện giả vờ là “Thiệu Trạm” của mình hiện nay, Hứa Thịnh đã diễn rất thuận buồm xuôi gió.
Cậu ra vẻ bình tĩnh lật cuốn sổ tay từ vựng.
Thiệu Trạm vào lớp muộn hơn cậu mười phút.
Hắn bước vào cửa sau, còn chưa lộ mặt thì trong lớp đã yên tĩnh lại rồi, bàn trước cúi đầu làm ra dáng vẻ say sưa học tập không có lòng dạ hóng hớt, buổi thảo luận liên quan đến “không có lửa sao có khói” cũng kết thúc.
Thiệu Trạm kéo ghế ra, câu nói đầu tiên là: “Trang này hôm trước cậu đọc rồi.”
Hứa Thịnh đang xoay bút trong tay, nghe thế nghiêng đầu nhìn hắn, lật cuốn sổ từ vựng tới lui, xác nhận nhiều lần, cuối cùng vẫn không có ấn tượng: “Tôi từng đọc rồi à?”
Thiệu Trạm đưa tay, chỉ lên trên từ “blame”.
Hứa Thịnh: “Không thể nào, từ này tôi chưa bao giờ nhìn thấy.”
“Blame.” Khi Thiệu Trạm phát âm tiếng Anh nghe rất hay, chí ít Hứa Thịnh chưa bao giờ nghe thấy phát âm nào tiêu chuẩn đến thế từ trong miệng của mình phát ra, âm cuối kết rất dứt khoát. Hắn nói xong rút tay về, dựa vào ghế lại, nói tiếp: “Trang này cậu nhìn chằm chằm hơn hai mươi phút, cậu nói với tôi là chưa từng nhìn thấy.”
Hứa Thịnh: “…”
Nói như thế thì hình như cậu có chút ấn tượng với từ này thật.
“Trang này, tôi tưởng rằng tôi đã thuộc rồi.” Hứa Thịnh lại lật một lần, nói, “Nhưng hôm nay đọc lại lần nữa, phát hiện trở nên rất lạ lẫm.”
Thiệu Trạm tuyệt vọng với tên học ngu đẳng cấp đang ở trong cơ thể của mình.
Hứa Thịnh cũng thấy lạ, mức độ quen thuộc đối với mấy từ vựng đã đọc của người trong cuộc là cậu đây còn không bằng hắn ngồi bên cạnh lúc đọc truyện thỉnh thoảng nhìn cậu mấy cái.
Học bá rốt cuộc là loại sinh vật gì vậy?
Không ngờ trong lòng Thiệu Trạm cũng nghĩ: Trong não tên học ngu này đựng cái gì thế?
Hôm nay là thứ sáu.
Lịch học hôm thứ sáu được sắp xếp khá đặc biệt, tiết cuối cùng là họp lớp. Trước khi họp, lớp trưởng đã thông báo, đi lên bục giảng nói: “Các bạn, nói chút chuyện nào. Lát nữa họp lớp, lão Mạnh dự định chọn lại ban cán sự lớp, nếu ai có ý muốn tranh cử làm ban cán sự có thể nói để chuẩn bị trước.”
“Anh Hầu, ông không làm lớp trưởng lớp chúng ta nữa sao?”
Hầu Tuấn nói: “Mấy người không biết ngượng còn nói à, hôm đó sao mấy người lại đối xử như vậy với tui…”
Anh Hầu tên thật là Hầu Tuấn, ngoại trừ tướng mạo ra thì biệt danh này còn liên quan rất nhiều với tên họ. Tính cách cậu ta thẳng thắn, trượng nghĩa, không phải kiểu ban cán sự chỉ làm theo lời của giáo viên, mà là kiểu dám lên tiếng cho các bạn trong lớp.
Lần bị cướp tiết thế dục đó, cậu ta bị đẩy ra ngoài thương lượng với giáo viên tiếng Anh: “Được, vì mọi người, tôi chẳng ngại.” Sau đó cậu ta đứng lên nói với giáo viên tiếng Anh: “Thưa cô, em cảm thấy so với trí thức thì cơ thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng!”
Kết quả là cậu ta làm hai mươi cái hít đất ở trong lớp.
Giáo viên tiếng Anh vừa đếm vừa hỏi cậu ta: “Đủ khỏe mạnh chưa, còn muốn khỏe mạnh hơn không, thêm mười cái nữa?” Giáo viên tiếng Anh lại chuyển xuống dưới bục giảng, “Còn ai muốn có cơ thể khỏe mạnh nữa không?”
Cả lớp trăm miệng một lời, phản bội tại chỗ: “Tụi em không giống lớp trưởng, tụi em cảm thấy trí thức quan trọng hơn!”
Hứa Thịnh xem mà vui vẻ, cậu nhân lúc nghỉ giữa tiết hý hoáy điện thoại một hồi, lại duỗi tay gõ bàn Thiệu Trạm: “Lát nữa chọn ban cán sự, cán sự môn Văn của cậu muốn tôi giữ lại giùm cậu không?”
Nói là chính thức chọn ban cán sự, thật ra chỉ là điều chỉnh ban cán sự.
Trước hôm nhập học một ngày, Lục Trung Lâm Giang vô cùng biến thái, sắp xếp ngay một buổi kiểm tra, tự giới thiệu của các học sinh và phân công ban cán sự lớp đều làm trước khi kiểm tra, thời gian vô cùng ngắn.
Ai muốn làm thì giơ tay, không ai giơ tay thì trực tiếp gọi tên, làm tạm hết một tuần, qua mấy ngày nữa sẽ nói sau.
Thế là chưa kịp nhớ tên nhớ mặt nhau, các bạn học sinh lớp 7 đã bị kiểm tra đánh đến mức trong đầu chỉ còn lại câu hỏi và nỗi sợ hãi với thành tích cuối cùng.
Thiệu Trạm là bị Mạnh Quốc Vĩ điểm danh làm cán sự bộ môn. Hắn nói với Hứa Thịnh: “Không cần, phiền lắm.”
Thiệu Trạm nói xong hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
Hứa Thịnh ngẩn người một hồi mới phản ứng lại là đang hỏi cậu có muốn làm cán sự lớp không. Bây giờ cậu và Thiệu Trạm thật sự là làm cái gì cũng phải suy nghĩ cho đối phương, cậu nói: “Tôi cũng không cần, không phải chuyện này có phiền hay không, tôi mà làm ban cán sự thì không cần hết buổi họp lớp, chắc là cả khối đều nghĩ rằng lớp 7 điên rồi.”
Thiệu Trạm không nói nữa, cúi đầu xem đề. Hắn trải qua mấy ngày nay, kiên nhẫn đã khô cạn, không muốn lãng phí thời gian, đã rút ra một quyển đề mẫu đặt ở dưới sách ngoại khóa: “Tôi giải đề, có biến thì gọi tôi.”
Hứa Thịnh bảo đảm cho hắn yên tâm: “Cán sự môn, tôi chắc chắn gỡ cho cậu, ngày nào cũng đến văn phòng lão Mạnh nộp bài tập nguy hiểm quá lớn. Tôi sợ hôm nào đó thầy ấy nổi hứng hỏi đề với tôi.”
Chuông vào lớp reo lên.
Mạnh Quốc Vĩ mang theo một xấp giấy đã cắt xong vào lớp: “Chuyện đầu tiên, ban cán sự tạm thời của lớp chúng ta đã làm việc sắp tròn một tuần rồi, có ai muốn từ chức không, bây giờ có thể nói, chúng ta bỏ phiếu lại lần nữa.”
Hứa Thịnh ở bàn cuối là người đầu tiên giơ tay.
Vốn dĩ những người khác còn có hơi ngại ngùng, thấy học thần quyết đoán từ chức đến như thế, cũng nhao nhao giơ tay.
Mạnh Quốc Vĩ nói là điểm danh, thật ra muốn Thiệu Trạm giành lấy, không ngờ rằng học sinh anh đắc ý nhất lại là người đầu tiên không làm: “Thiệu Trạm, em nói xem, vì sao không muốn làm cán sự bộ môn nữa.”
Hứa Thịnh đứng dậy, đã chuẩn bị xong lý do từ lâu, một tay cậu chống lên bàn, nghiêm túc nói: “Thưa thầy, vì em muốn tập trung sinh mạng có hạn vào trong việc học vô hạn ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Câu tiếp theo Hứa Thịnh vừa nói ra được một chữ: “Tôi…”
Có điều Hứa Thịnh ngay lập tức im lặng, vì Thiệu Trạm nắm lấy cổ tay mà cậu đang thả bên hông, nhiệt độ lòng bàn tay của thiếu niên đốt người, lúc này kéo cậu ngồi xuống ghế lại.
Hứa Thịnh: “Tôi còn chưa nói xong.”
Thiệu Trạm: “Cậu không cần nói nữa.”
Mạnh Quốc Vĩ bị “Thiệu Trạm” nói cho ngơ ngác, sau khi ngơ xong không biết nên nói gì: “Em ngồi xuống đi, nếu bạn Thiệu Trạm đã muốn tập trung sinh mạng vào việc học vô hạn… Lớp ta còn ai muốn làm không?”
Một nam sinh ở bàn phía sau Hầu Tuấn đứng lên trong tiếng ồn ào và thúc giục của vài người, nhóm của bọn họ dường như trở thành nhóm ủng hộ: “Thưa thầy, Văn Hào ạ!”
“Cho Văn Hào một cơ