Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 20


trước sau

Dịch: LTLT

Phòng ngủ sau khi tắt đèn tối om, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt tự mang theo filter lạnh lùng của “Thiệu Trạm”. Dung mạo thiếu niên sắc sảo, có một loại cảm giác áp bách người khác, được muôn vàn fan girl bình chọn đến hạng nhất không phải không có nguyên nhân.

Nhưng bây giờ Hứa Thịnh không có tâm tư để nghĩ đến chuyện bình chọn nữa, ai được hạng nhất đã không còn quan trọng, trong lòng cậu đều là:

Để cậu nghỉ học đi.

…. Để cậu rời khỏi ngôi trường này!

Không, vẫn nên để cậu chết quách luôn đi.

Thời gian riêng tư, Hứa Thịnh không mặc bộ đồng phục trường, cậu cũng không bảo Thiệu Trạm đưa mấy bộ quần áo, áo thun đang mặc là cậu tiện tay lấy ở trong tủ. Thân hình Thiệu Trạm không khác với cậu lắm, quần áo lại cùng size, mấy centimet chênh lệch về chiều cao không ảnh hưởng nhiều. Nếu như nói ban ngày Thiệu Trạm mang thân xác của cậu, giữa lúc đi lại toả ra một loại khí chất “anh đại”, vậy thì bản thân Thiệu Trạm không mặc đồng phục còn có lực tác động lớn hơn nhiều.

Ngày đầu tiên đổi linh hồn, Hứa Thịnh tắm xong, nhắm mắt mặc quần áo vào, khi soi gương cậu ngẩn người một hồi.

Sau khi thiếu niên trong gương cởi bỏ sự áp chế chính quy của bộ đồng phục thì sự ngang ngược không kiêng dè trên người lại tản ra bên ngoài, thật sự trông giống như anh đại của trường vậy.

Số phiếu của Thiệu Trạm vẫn ở trạng thái đình trệ.

Lầu 1102: …

Lầu 1103: … …

Lầu 1104: Thật ra tôi cũng rất muốn gõ một hàng dấu chấm, bởi vì bây giờ, toàn bộ từ ngữ trên thế giới không thể nào biểu đạt được tâm trạng và suy nghĩ lúc này của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?!

Chuyện này quá mức kinh dị rồi đó!

Thử nghĩ mà xem, khi bạn đang điên cuồng bình chọn cho idol thì bản thân idol lại xuất hiện khen nhà đối thủ một hàng dài, dù là fan của ai cũng đều thấy suy sụp.

Lầu 1105: Phải học thần thật không? Thật sự là bản thân cậu ấy?

Lầu 1106: Là học thần thật, ID này của học thần ai mà không biết chứ, cả trường đều biết.

Lầu 1107: Cho nên, là như tui nghĩ à?

Lầu 1108: Cũng là như tui nghĩ sao?

Ngay lúc này, bao gồm Đàm Khải và Hầu Tuấn tuyên bố phải lập acc clone giúp “anh Trạm” giữ vị trí cũng điên luôn rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ là: Thì ra học thần ngưỡng mộ anh đại đến thế? Thì ra hai người là như vậy à?! Đây là câu chuyện yêu hận tình thù giữa học sinh giỏi ưu tú với thiếu niên bất lương sao?



Mấy phút trôi qua.

Số phiếu của Thiệu Trạm hoàn toàn ngừng lại, không tăng lên phiếu nào.

Các fan của Thiệu Trạm ngơ ngác tập thể, không biết làm sao. Trong lúc bối rối, không biết ai dẫn đầu đi bầu phiếu cho Hứa Thịnh, sau đó nhóm fan đang hoang mang giống như đã tìm thấy con đường đúng đắn, đều bầu phiếu trong tay cho Hứa Thịnh.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy số phiếu của Hứa Thịnh bắt đầu tăng lên nhanh chóng.

Tin nhắn wechat không ngừng nhấp nháy ở cột thông báo.

Trương Phong cách người trong cuộc gần nhất vẫn lo lắng Hứa Thịnh không có hứng thú với cuộc bình chọn này, sợ cậu sẽ bỏ lỡ tin hóng hớt tối nay, vội vã chạy đến kể lại khung cảnh gượng gạo, tặng Hứa Thịnh cú đánh thứ hai: Chiến trường tối nay, mẹ nó, quá kích thích. Mày biết xảy ra chuyện không?! Học thần vậy mà xuất hiện kéo phiếu cho mày.

Trương Phong: Cậu ta nói đôi mắt mày giống như hoa đào, sóng mũi mày cao ngất, hận không thể trượt trên đó. Còn một câu đỉnh lắm, sự đẹp trai của mày khiến trời đất suy tàng, khiến vạn vật phai màu!

Trương Phong: Chỉ là câu này hình như có chữ bị sai, “tàng” phải là “tàn” mới đúng.

Hứa Thịnh: “…”

May mà Trương phong nhanh chóng tìm được một lí do thích đáng cho học thần: Học thần sao có thể không có văn hóa đến vậy chứ, chắc chắn là nhập sai thôi.

Trương Phong nói xong bắt đầu kích động, trực tiếp thời gian thực: Anh em, mày hạng nhất rồi, hạng nhất!

Hứa Thịnh bây giờ không hề muốn lên hạng nhất chậm rãi nhắm mắt, số phiếu càng nhiều cậu càng muốn chết.

Tình thế đã phát triển đến nước này, ngày mai chắc chắn là không tránh khỏi. Dù Thiệu Trạm không chơi tieba nhưng hai tên Đàm Khải với Hầu Tuấn đều có thể thay phiên nhau lột da của cậu xuống.

Dù cậu có mười cái miệng cũng không giấu được.

Đệt, bây giờ làm sao đây?

Hứa Thịnh xuống giường, bứt tóc, ngày đầu tiên trở thành Thiệu Trạm, khoảnh khắc Cao Chí Bác hỏi bài cậu, cậu còn chưa tuyệt vọng giống như bây giờ.

Bằng không đi tự thú?

Dù sao nghĩ thế nào cũng không giấu được, chuyện này phải bàn bạc lại, chí ít phải để bản thân Thiệu Trạm chuẩn bị tinh thần xong, hai người mới có thể cùng nhau bình tĩnh đối mặt với mưa to gió lớn của ngày mai.

Hứa Thịnh kéo cửa ra, chuẩn bị tinh thần đầy đủ mới bước về phía trước mấy bước, đứng đối diện với cánh cửa phòng ký túc.

Mặc dù so với chuyện gõ cửa, cậu càng muốn rẽ phải đi đến cầu thang, sau đó lên lầu, đi thẳng lên sân thượng của tòa nhà ký túc xá, cuối cùng đón gió nhảy xuống, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Hứa Thịnh vươn tay, cong ngón tay lại, trước khi gõ cửa lại lùi về sau một bước.

Cậu… không gõ được.

Thế là Hứa Thịnh ngồi xổm xuống, lấy điện thoại từ túi quần ra, tiện tay kéo kéo cổ áo thun, chần chừ mấy giây mới mở wechat ra.

Sau khi cậu với Thiệu Trạm đổi điện thoại, mấy ứng dụng quan trọng đều đổi tài khoản, còn app thường dùng khiến người ta bất ngờ như tieba lại thật sự không nghĩ tới.

Danh sách liên hệ wechat ban đầu của Thiệu Trạm rất trống, ngoại trừ Hứa Thịnh ra thì những tên còn lại đều là vài giáo viên và bạn học.

Phân loại rõ ràng, trên cùng là người nhà, sau đó mới là trường học, phân loại cuối cùng có hơi kỳ lạ, Hứa Thịnh nhìn một lát, là “Nam Bình”.

Hứa Thịnh không đoán được “Nam Bình” này có phải là địa danh trong ấn tượng của cậu hay không. Ở rìa thành phố A có vài khu cư xá, khu Nam Bình khá phức tạo.

Hứa Thịnh vô tình nhìn trộm chuyện riêng của người khác, vội vàng lướt qua. Sau khi cầm điện thoại thì đổi thành tài khoản wechat của mình, cậu gửi cho “Thiệu Trạm” một câu: Có đó không.

Hứa Thịnh lại gõ: Cậu mở cửa, có chuyện nói với cậu.

Hứa Thịnh tiếp tục: Trước khi mở cửa, cậu chuẩn bị tinh thần cho xong đã, cùng lúc đó thì lẩm nhẩm quân tử động khẩu không động thủ ở trong lòng, bạo lực không giải quyết được vấn đề, giữa bạn học phải tương thân tương ái… Nếu như mấy câu trên không phát huy được tác dụng vậy thì cậu nghĩ bây giờ ai là Thiệu Trạm, cơ thể của mình, mình phải yêu quý.

Hứa Thịnh vừa gửi đoạn văn này, một giây sau cánh cửa trước mặt cậu đã mở ra.

Thiệu Trạm dựa ở cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, hắn vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, chưa kịp lau tóc thì điện thoại đã bắt đầu rung. Sau khi mở cửa, hắn vừa cúi đầu liền nhìn thấy Hứa Thịnh đang ngồi trước cửa phòng hắn chơi điện thoại.

Hứa Thịnh đang gục đầu, mặt hầu như vùi vào đầu gối, điện thoại cũng để trên đầu gối, chỉ nhìn thấy cái gáy với mái tóc đánh rối.

Thấy hắn mở cửa, Hứa Thịnh mới ngẩng đầu.

“Ngồi ở đây làm gì?” Thiệu Trạm nghiêng người, “Vào đi.”

Hứa Thịnh chậm rì rì đứng dậy, trước khi vào xác nhận lại an toàn của cuộc đời mình: “Cậu đọc tin nhắn chưa?”

Trên người Thiệu Trạm có hơi nước, còn có mùi hương sữa tắm vừa mới tắm xong, vừa tới gần đã xộc thẳng vào

người: “Nếu như mấy câu trên không phát huy được tác dụng thì tôi sẽ mặc kệ bây giờ cậu đang là ai.”

“…” Xem ra là xem rồi.

Hứa Thịnh sờ mũi, cảm thấy bản thân sợ là cho dù thế nào cũng không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.

Số lần cậu đến phòng ký túc của Thiệu Trạm không nhiều, cái lần tỉnh dậy đó toàn là hoảng sợ, sau này mới phát hiện phòng của Thiệu Trạm sạch sẽ đến quá đáng, giống như con người hắn vậy, tựa như đồ không cần thiết thì sẽ không đặt.

Thiệu Trạm kéo ghế ra, Hứa Thịnh ngồi xuống, cậu cảm thấy giống như đang chờ hành hình vậy. Thiệu Trạm thì dựa ở mép bàn, hai người đúng lúc đối diện nhau.

Hứa Thịnh dùng một câu không quan trọng để làm lời dạo đầu: “Vừa rồi cậu đang giải đề à?”

Cậu thậm chí còn muốn nói “buổi tối ăn chưa”, Thiệu Trạm cụp mắt, không nhìn rõ sắc mặt, chỉ trả lời lại ba chữ: “Bớt nói nhảm.”

“Nói trọng điểm.”

Thiệu Trạm có lẽ đoán được là Hứa Thịnh lại gây chuyện gì rồi. Bất ngờ từ sau hôm bị sét đánh liên tiếp xuất hiện, hầu như chưa từng ngừng lại, vì thế dù thật sự có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ không bất ngờ.

Chẳng qua chỉ là làm bậy chuyện gì đó, thiết lập nhân vật sụp đổ thôi.

… Trước khi nhìn thấy điện thoại Hứa Thịnh đưa đến, thật sự hắn đã nghĩ như thế.

Khoảnh khắc Hứa Thịnh đưa điện thoại ra, ngay lập tức phát huy sức bật dữ dội của mình, lùi về sau mấy bước, lui thẳng đến cửa.

Căn phòng sau khi tắt đèn, yên lặng giống như cái chết.

Hứa Thịnh vì không nhìn rõ nên khi lùi về sau không biết đá ngã cái gì. Cậu chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng của điện thoại để nhìn vẻ mặt Thiệu Trạm thay đổi khó lường.

Thiệu Trạm xem xong rất nhanh, cơ bản hiểu được đây là chuyện gì. Bình thường hắn không quan tâm đến những hoạt động này, tốn chút suy nghĩ mới hiểu đại khái quá trình bình chọn.

Đến khi hắn thoát khỏi đoạn bình luận “văn chương trác tuyệt” của Hứa Thịnh, đừng nói đến thiết lập nhân vật, hắn dường như nhìn thấy cả thế giới đều đang sụp đổ trước mặt hắn. Với lại, bên cạnh sự sụp đổ ấy còn có một câu văn nát như cứt chó đang tuần hoàn: “đôi mắt đào hoa mê người”.

“Tôi phải giải thích lại.” Hứa Thịnh nói, “Tôi quên mất đây là tài khoản của cậu.” Về phần vì sao phải lên tieba gửi một đoạn văn như thế cho mình, chuyện này lướt qua không cần giải thích, giải thích thì xấu hổ quá.

“Sao cậu không quên bản thân cậu luôn đi.”

“…”

“Lời văn có tệ hơn nữa được không?”

“…”

Thiệu Trạm nói một câu thì bước về trước một bước, cuối cùng đứng vững trước mặt cậu.

Sau lưng Hứa Thịnh là cửa, trước mặt là không khí lạnh như băng mà người Thiệu Trạm tỏa ra, Thiệu Trạm đến gần cậu, dường như cười một tiếng: “Chưa từng nhìn thấy cậu viết bài tập môn Văn dài đến vậy.”

Hứa Thịnh còn tưởng rằng Thiệu Trạm mặc kệ cậu là ai cũng sẽ đánh chết cậu ngay tại chỗ thật. Nhưng mà giây tiếp theo cậu nghe thấy tiếng chốt cửa được mở ra, Thiệu Trạm mở cửa, nhìn ra được hắn đang nghĩ gì: “Nếu như đánh chết cậu có tác dụng, vậy thì cậu đã không ở đây rồi. Còn nữa, “tàn” của suy tàn phai màu không viết như thế.”

Hứa Thịnh: “Tôi đi được rồi?”

Đánh chết không có tác dụng, bây giờ ở lại đây giằng co cũng vô ích.

Thiệu Trạm buông tay, cố đè xuống tất cả cảm xúc nói: “Ngày mai nếu như không giải quyết được, cậu tự vẫn đi.”

Hứa Thịnh trở về từ cõi chết ở trong tay Thiệu Trạm, miễn cưỡng có thể tiếp tục sống tạm. Sau khi trở về cả đêm cậu không ngủ, giống như một nghệ sĩ đối diện với khủng hoảng trong quan hệ công chúng vậy.

Hứa Thịnh vốn tưởng rằng ít nhất cậu có thể sống đến trước buổi tự học sáng, nhưng mà không chờ đến tự học sáng, hai người đại diện cho hội hóng hớt lớp 7 là Đàm Khải và Hầu Tuấn đã cố ý đến phòng ký túc hỏi thăm…

Đêm qua, là đêm không ngủ của tất cả những người tham gia bình chọn trong Lục Trung Lâm Giang.

Hai người Hầu Tuấn với Đàm Khải càng khó ngủ hơn!

Trước khi đi, Đàm Khải chạm mặt với Hầu Tuấn: “Anh Hầu, tao đã làm chuyện gì vậy? Tao còn nói với anh Trạm là bầu cho cậu ấy. Chẳng trách mỗi lần tao nói ra câu đó, vẻ mặt anh Trạm đều có hơi bất thường… Bây giờ nghĩ cẩn thận lại thì chút bất thường đó chẳng phải chính là ý kia sao?”

Hầu Tuấn ngạc nhiên: “Đù má, còn có chuyện này à? Thì ra sớm đã có dấu hiệu rồi?”

Đàm Khải nói: “Ánh mắt đó, giống như đang nói “sao cậu không bầu cho Hứa Thịnh”, đúng rồi, tao càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy đó.”

Hai người nói chuyện, ngơ ngơ ngác ngác bước xuống cầu thang.

Bọn họ dậy sớm, trong tòa nhà ký túc vẫn chưa có ai hoạt động.

Đàm Khải lấy dũng khí gõ cửa mấy cái, trong cửa có một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vanh lên: “Chờ chút.”

Xa lạ chủ yếu là ở nguồn gốc phát ra, đây rõ ràng không phải giọng nói của học thần.

Quen thuộc thì càng rõ ràng hơn, bởi vì mặc dù không phải giọng nói của học thần nhưng vẫn cảm thấy đã nghe thấy ở đâu đó, rất là quen tai.

Hầu Tuấn thắc mắc: “Có phải gõ lộn cửa không?”

Đàm Khải rất chắc chắn: “Không thể nào, anh Trạm ở đây mà!”

Giờ này thật sự quá sớm, Thiệu Trạm tưởng rằng người gõ cửa là Hứa Thịnh, lại cộng thêm sống ở ký túc xá, có rất nhiều hành vi đã trở thành phản xạ có điều kiện. Đương nhiên, bình thường hắn sẽ không bất cẩn như thế, chủ yếu là vì đoạn văn kia của Hứa Thịnh cũng gần như khiến hắn cả đêm không ngủ yên. Kết quả hắn vừa mặc quần áo vào, đầu tóc rối bời, đối diện với hai cặp mắt ngây người như phỗng.

Thiệu Trạm: “…”

Đàm Khải: “…”

Hầu Tuấn: “…”

Nếu như nói, trước khi Đàm Khải với Hầu Tuấn đến vẫn chỉ là nghi ngờ không căn cứ thì lúc này thế giới quan thật sự đã tách ra: Người mở cửa sao lại là Hứa Thịnh?

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Thịnh & Thiệu Trạm: Đi học thôi mà sao khó đến vậy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện