Dịch: LTLT
Nội quy của Lục trung Lâm Giang nhiều đến kinh ngạc, cũng vì cách thức giáo dục này mới khiến cho những hành vi kia của Hứa Thịnh oanh động khắp trường.
Học sinh Lục trung phần lớn đều một lòng nghĩ đến việc thi đại học, cắm đầu đọc sách, dù là học sinh kém cũng phải kém vào khuôn phép. Đừng nhìn Trương Phong đi học chơi game tan học đi quán net, một khi bị bắt được thì tốc độ quỳ xuống hét lớn “em sai rồi, lần sau em không dám nữa” còn nhanh hơn bất cứ ai, bình thường chưa từng dám đi trễ càng không dám trốn học.
Nhưng vào lúc này, Hứa Thịnh không có thời gian ngạc nhiên chuyện thì ra bạn cùng lớp 11-7 ở đời tư cũng có nội tâm phóng túng không chịu vào khuôn phép. Ngón tay của cậu vô thức cong lên, di chuyển ánh mắt khỏi màn hình.
Hầu Tuấn đè thấp giọng, lén lén lút lút nói: “Suỵt, yên lặng nào, kích thích đến rồi.”
Đàm Khải đã rơi vào sự im lặng sâu sắc với bốn chữ tiêu đề “trò chơi giết người”. Đến khi tiêu đề biến mất, trên màn hình bắt đầu chiếu đoạn giới thiệu đầu phim cùng diễn viên tham gia, cậu ta trở tay đánh một phát thật mạnh lên trên đầu của Hầu Tuấn: “Mày nói với tao là phim hành động mà?! Cuối cùng đưa tao cái bộ phim này, mẹ nó cái phim này là phim hành động gì hả?!”
Hầu Tuấn sờ sờ sau ót: “Đã cắt rời ra rồi mà còn không tính là hành động à? Biên độ hành động này lớn cỡ nào chứ.”
Đàm Khải cùng với các bạn khác: “…”
Hầu Tuấn là một người ghiền phim, đặc biệt thích thể loại phim tội phạm.
Khi cậu ta nhiệt tình mời mọc lý do đều là “thứ tốt”, “kích thích”, phim hành động” khiến cho đám thiếu niên nhiệt huyết bừng bừng trước khi đến đây đều tưởng tưởng ra một bộ phim hoành tránh, mơ tưởng viển vông…
“Giải tán thôi, giải tán thôi.” Một nam sinh khác ra vẻ muốn đi.
Hứa Thịnh có ấn tượng với cậu ta, là bạn cùng bàn của Thẩm Văn Hào, bình thường vào tiết tự học buổi tối thỉnh thoảng nhân lúc Cố Diêm Vương với lão Mạnh không ở trong lớp, lấy máy tính của lớp mở nhạc, người anh em này luôn thích hát theo mấy câu. Nghe nói là trong lòng cậu ta ôm giấc mộng âm nhạc, nhưng trình độ hát hò thật sự không dám khiến người khác ngưỡng mộ, luôn chọc cho các bạn khác ở dưới bục giảng kêu gào: “Người anh em này, đừng cất giọng nữa, người một nhà cả.”
“Đừng mà.” Hầu Tuấn kéo người lại, “Viên Tự Cường, lần sau ông hát, tui sẽ vỗ tay cho ông.”
Viên Tự Cường: “Thật không?”
Đàm Khải cười như điên: “Anh Hầu, hy sinh của mày cũng lớn quá rồi đó.”
Tuy Thiệu Trạm nói không tham gia hoạt động cấp lớp nhưng qua bên kia ngồi xuống lại không có cảm giác không hài hòa gì cả.
Hắn ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, sau lưng vừa vặn dựa vào cái cột sắt dựng lên ở đầu giường, không có chút phản ứng với nội dung đang chiếu trên màn hình, thậm chí mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
Sau khi Hứa Thịnh di chuyển ánh mắt khỏi màn hình thì không biết nên nhìn vào đâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vạt áo của người ngồi bên tay trái, sau đó là cổ tay hơi gầy của thiếu niên, tay Thiệu Trạm chống ở mép giường, cách cậu rất gần.
Có thể là dựa vào quá gần, Hứa Thịnh có thể ngửi được rõ ràng mùi hương sữa tắm trên người Thiệu Trạm, giống y hệt mùi hương lần đầu tiên cậu nhắm mắt mò mẫm lúc tắm rửa trong phòng ngủ của hắn, là mùi hương bạc hà mang theo chút hơi lạnh.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng của máy tính bảng đặt trên bàn lóe lên.
Trong phòng tràn ngập hiệu ứng âm thanh kinh dị cùng với mấy cậu bạn đang thì thầm với nhau, giọng nói phấn khích thảo luận nội dung phim: “Đậu má cái tên này chắc sắp chết rồi nè, tui cảm thấy người tiếp theo chắc chắn là tên đó, cược không nào?”
“Cược! Tui cảm thấy là người phụ nữ bên cạnh, cược một bộ skin mới ra.”
“…”
Khi đám Hầu Tuấn đang tranh luận thứ để cược thì Hứa Thịnh nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cậu: “Cậu xem phim hay là xem tôi vậy?”
Thiệu Trạm từ lúc vào phòng đến giờ không nói gì cả, sau khi hắn thay đồng phục, ngồi vào trong đám người này thì cực kỳ giống kẻ cầm đầu làm chuyện xấu. Khi Hầu Tuấn nhìn thấy hắn còn giật mình mấy giây, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ không mặc đồng phục của học thần, mấy người trong phòng không hiểu sao lại trông giống như đàn em của hắn vậy.
Sau khi Thiệu Trạm nói xong câu nói ấy, hắn nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hứa Thịnh.
Âm lượng nói chuyện phía bọn họ không lớn bằng âm lượng phim, đám người Hầu Tuấn còn đang nhìn chăm chú màn hình.
Nhìn chằm chằm người khác còn bị bắt ngay tại chỗ khó tránh khỏi thấy lúng túng, Hứa Thịnh nói: “Đương nhiên là tôi xem phim.”
Thiệu Trạm không tỏ thái độ gì.
Hứa Thịnh lại nói: “Ai xem cậu chứ?”
Thiệu Trạm “ừm” một tiếng, nói theo ý của cậu: “Người nhìn tôi chằm chằm nửa phút không chớp mắt không phải cậu.”
“…”
Hứa Thịnh không nói lại được, cậu nhanh chóng nắm được một ý nghĩ mới, phản bác: “Cậu không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn cậu.”
Không ngờ rằng Thiệu Trạm tiếp lời vô cùng dứt khoát, thẳng thắn. Hắn đổi tư thế, mấy sợi tóc ướt trên trán đã khô một nửa, khi nhìn qua chỗ khác, trong ánh mắt có vẻ tối tăm không rõ: “Tôi thừa nhận nửa câu đầu.”
Hứa Thịnh sửng sờ.
Ý của việc thừa nhận nửa câu đầu chẳng phải là đồng nghĩa với việc “tôi đang nhìn cậu” sao?
Thiệu Trạm không có hứng thú với bộ phim này, tình tiết vô cùng phổ biến, cố ý làm ra vẻ huyền bí, nội dung không đủ nên lấy cảnh quay máu me bù vào, cộng thêm tiếng nói líu ra líu rít không ngừng ở bên tai, đều đang tranh nhau đặt cược, ồn ào vô cùng. Hắn không hứng thú, lại phát hiện bạn cùng bạn bình thường nói nhiều thì im lặng bất thường.
Không chỉ im lặng, từ lúc phim bắt đầu thì đã không hề nhúc nhích luôn rồi.
Thiệu Trạm: “Cậu sợ à?”
Hứa Thịnh tỏ vẻ thứ cảm xúc đó hoàn toàn sẽ không xảy ra trên người mình, nói giỡn gì chứ: “Chỉ dựa vào mấy thứ này, cậu cảm thấy có thể dọa tôi được sao?”
Mạnh mồm xong thì phải làm màu cho đến cùng.
Hứa Thịnh đành phải tiếp tục nhìn màn hình phía trước, trên màn hình đúng lúc chiếu đến cảnh như thế này: Người áo đen mang mặt nạ màu đen xuất hiện đằng sau nữ chính, nữ chính đang bưng bánh ngọt vừa nướng xong từ lò nướng ở trong phòng bếp, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần, người áo đen chậm rãi giơ lưỡi liềm trong tay lên…
Đệt.
Phim gì Hứa Thịnh cũng xem được chỉ trừ phim máu me bạo lực này ra.
Màu sắc u ám, khung cảnh giống như bị nhiễm bẩn, cộng thêm vô số đoạn máu me khiến cho lòng người thấy khó chịu.
Nguồn gốc của nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ bản thân, có lẽ Hứa Thịnh đã quên mất những chuyện vặt vãnh nào ở tuổi thơ đã tạo ra nỗi sợ này.
Từ nhỏ cậu đã cùng Hứa Nhã Bình ở phòng trọ, khi ấy Hứa Nhã Bình dẫn theo cậu vừa đến thành phố A, công việc chưa có ổn định, phòng trọ