Dịch: LTLT
Mạnh Quốc Vĩ vừa rồi vội vã gọi Thiệu Trạm đến chính là vì chuyện này, đại diện học sinh đã được chọn trước đó đúng lúc bị tiêu chảy, khi đổi quân phục thì bị hành một trận, bản thảo cũng không biết giao cho ai quăng ở chỗ nào. Lần này, sau khi kết thúc màn phát biểu lễ khai mạc của ban giám hiệu, đại diện học sinh lên trên sân khấu phát biểu đầu tiên chính là trường Lục trung bọn họ.
Khiến các giáo viên trường Lục trung gấp muốn chết.
Mạnh Quốc Vĩ: “Phải làm sao đây?”
Chu Viễn: “Thứ tự của đại diện học sinh có thể đổi ra sau không? Tìm người khác xem.”
Cảm giác vẻ vang cực mạnh của chủ nhiệm Cố trào dâng: “Lần này nhiều trường cùng học như vậy, phải thể hiện được phong thái của trường chúng ta!”
Nhưng mà lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi! Làm gì có thời gian viết một bản thảo phát biểu ngay tại hiện trường nữa chứ?
Tình huống cực kỳ nguy cấp, các giáo viên nghĩ đến nghĩ lui, trong đầu óc chỉ xuất hiện một ứng cử viên: Đó chính là niềm tự hào của Lục trung Lâm Giang, thiếu niên thiên tài của họ – Thiệu Trạm!
Nếu như muốn tìm một học sinh chưa chuẩn bị gì nhưng có thể phát huy ngay tại chỗ ở trong trường, ngoại trừ Thiệu Trạm ra thì không còn ai nữa.
Cũng chỉ có Thiệu Trạm có thể kiểm soát được tình cảnh như này.
Bàn bạc xong phương án, chủ nhiệm Cố nói: “Đến lúc đó tôi cố gắng kéo dài thêm một lát, để Thiệu Trạm tranh thủ thời gian, cho em ấy thêm chút thời gian chuẩn bị dưới sân khấu.
Thế là Thiệu Trạm vừa thay xong quần áo thì bị Mạnh Quốc Võ kéo đi mất.
“… Cho nên tình hình bây giờ là như thế, phát huy tại chỗ, em không có vấn đề gì chứ?” Mạnh Quốc Vĩ hỏi.
“Thời gian.” Thiệu Trạm chỉ hỏi trọng điểm, “Nói bao lâu ạ?”
Mạnh Quốc Vĩ tính toán thời gian: “Một bài phát biểu hai ngàn chữ, chừng tám đến mười phút.”
Toàn bộ quá trình Thiệu Trạm không có biểu cảm gì, ngay cả kinh ngạc với bất ngờ cũng chẳng có, chỉ khi nghe thấy mười phút thì mới hơi nhướng mi mắt lên, không hỏi gì nữa, sau khi hỏi xong thời gian phát biểu thì nói: “Được ạ.”
Một chữ “được ạ” này nghe thì có hơi lạnh nhạt nhưng lại giống như một viên thuốc an thần, trái tim treo trên cuống họng của Mạnh Quốc Vĩ cuối cùng cũng rơi xuống.
“Ý nghĩa của việc học giáo dục quốc phòng ở chỗ.” Thiệu Trạm đứng trên sân khấu, sau khi nói xong câu nói giống như “mẹ nó đừng ồn nữa” thì bắt đầu phát biểu, “Kiến thiết, củng cố cơ sở quốc phòng, nâng cao ý thức và tinh thần bảo vệ quốc gia của toàn dân.”
“Bên cạnh đó còn là đường lối quan trọng để tăng cường sự đoàn kết của các dân tộc.”
Thiệu Trạm nói mạch lạc rõ ràng, chia quốc phòng thành ba phần lớn, bắt đầu từ ý nghĩa, sau đó đến làm thế nào thực hiện.
Gương mặt thiếu niên bởi vì khoảng cách quá xa mà trở nên hơi mơ hồ, nhưng cảm giác áp bách bẩm sinh và cảm giác lạnh lùng khiến người khác không dám ngang ngược vẫn toát ra từ trong giọng nói.
Là ánh nắng quá chói sao?
Ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến mọi người gần như không mở mắt được.
Hứa Thịnh nheo mắt, cậu vẫn xắn tay áo lên mấy đoạn, cổ tay lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng xương cổ tay nhô lên, ở trong một nhóm học sinh ngoan ngoãn cài hết cúc áo ở tay áo, vẫn là học sinh khiến giáo viên thầy huấn luyện thấy đau đầu nhất. Cậu đón lấy ánh sáng chói mắt, ánh mắt vượt qua tầng tầng lớp lớp người ở trước mặt nhìn thiếu niên ở trên sân khấu, trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ánh sáng từ người ai tỏa ra.
Hầu Tuấn: “Đỉnh quá.”
Đàm Khải: “Đúng là đỉnh quá mà, tâm phục khâu rphujc.”
“Rất đỉnh.” Hứa Thịnh thể hiện sự tán đồng, cậu cười nói, “Không hổ là bạn cùng bàn của tôi.”
Từ khoảnh khắc Thiệu Trạm tay không bước lên thì đã có người ở bên dưới thấp giọng nói: “Đậu má, người anh em này không cần giấy nháp?”
“Đỉnh vãi, phải nói mười phút đúng không? Tao không tin là không có một sai lầm nào.”
Có người còn cố ý bấm thời gian nói: “Ba phút rồi, vẫn chưa sai sót thật.” Đừng nói sai sót, ngay cả vấp cũng không hề vấp nữa là.
Nhưng mà những học sinh của các trường khác đều không ngờ rằng, sự thật còn không hợp lẽ thường hơn việc đọc không cần giấy nháp nữa.
Không chuẩn bị gì mà lên nói luôn, dám tin không?
Mạnh Quốc Vĩ, chủ nhiệm Cố xếp thành một hàng cùng mấy vị giáo viên khác, ở dưới bóng cây không nhịn được lộ ra lời nói trong bụng: Xong rồi.
Ngon ghẻ.
Ổn thỏa!
Trường Lục trung Lâm Giang của bọn họ lần này chắc chắn có thể biểu hiện được phong thái của mình, bắn một phát pháo phấn khởi lòng người ở trong mấy ngôi trường, khiến hơn tám ngàn học sinh ở đây nhớ rõ trường Lục tung Lâm Giang của bọn họ là một ngôi trường xuất sắc, phát triển toàn diện “đức, trí, thể, mỹ, lao*”! (*đạo đức, trí tuệ, thể dục, mỹ thuật, lao động)
Mạnh Quốc Vĩ: “Tôi biết là em ấy chắc chắn làm được.”
Cố Diêm Vương: “Trường chúng ta có thể có học sinh xuất sắc như Thiệu Trạm, đúng là phúc phần của mấy khóa tu được.”
Trên gương mặt của hai người tràn ngập ý cười rạng rỡ.
Vào lúc tất cả mọi người đều đang cảm thán “đại diện học sinh của Lục trung lên đó là ai vậy”, Hứa Thịnh cũng cảm thán theo, sau đó cậu loáng thoáng nghe thấy ở chân trời xa xa hình như vang lên một tiếng sấm.
Hứa Thịnh: “…”
Trải qua chuyện hoán đổi cơ thể trước đây, bây giờ Hứa Thịnh nghe thấy tiếng sấm thì không nhịn được có phản ứng hơi kích động, biểu hiện cụ thể là lông tơ dựng đứng, sau lưng lạnh toát, giống như bị điện giật, từ đầu ngón chân đến sợi tóc đều bị điện đi qua, toàn thân cứng đờ, cậu thầm nhủ trong lòng chắc là nghe nhầm rồi.
Mặt trời chói chang này khiến hai học sinh nữa của trường bên cạnh bị say nắng.
Dự báo thời tiết cũng nói tuần này đều là trời nắng, nếu không thì nhà trường cũng sẽ không chọn mấy ngày này để học quân sự.
Chắc chắn là nghe nhầm.
Đổi một lần chưa đủ à, sao có thể còn đổi nữa nữa?
Thế giới khoa học, khoa học thay đổi số mệnh, phải tin tưởng khoa học.
Hứa Thịnh an ủi bản thân mình xong thì tiếng sấm kia từ xa mà đến, lại hùng hồn đánh một tiếng “ầm” ở bên tai cậu.
“Ầm ầm ầm!”
Đậu… má.
Cả người Hứa thịnh suýt nữa bị âm thanh này làm cho giật mình đến ngu người.
Trên sân khấu.
“Liên quan đến việc phổ cập giáo dục quốc phòng cho thanh thiếu niên…”
Thiệu Trạm phát biểu trôi chảy không vấp váp, cũng hiếm khi ngừng lại một chút.
Dù Thiệu Trạm có phát biểu ngập ngừng thì đám Hầu Tuấn vẫn có thể tiếp tục nhắm mắt chém gió: “Tròn năm phút, mới vấp một lần, lão Mạnh nói phát biểu tổng cộng dài khoảng mười phút, đây là trình độ gì vậy? Anh Trạm của chúng ta đúng là đỉnh vãi nồi!”
Hứa Thịnh ở đằng sau Hầu Tuấn vỗ vai cậu ta: “Hầu Tử.”
Hầu Tuấn quay đầu lại: “?”
Hứa Thịnh hỏi: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Có nghe.” Hầu Tuấn nói, “Là giọng nói của anh Trạm chúng ta đang phát biểu đỉnh cao trên sân khấu.”
“…”
Hứa Thịnh không dám hỏi quá rõ ràng, cậu nói: “Không phải, hình như tôi nghe thấy tiếng sấm. Mấy cậu có nghe thấy không? Có phải hôm nay muốn mưa không?”
Ánh mắt Hầu Tuấn nhìn cậu có hơi ngơ ngác, không biết những lời nói kỳ lạ này của cậu có ý gì, cậu ta nói: “Không có, tiếng sấm ở đâu chứ? Thời tiết hôm nay tốt như vậy, dự báo thời tiết cũng nói tỉ lệ có mưa gần như bằng không.”
Đàm Khải với Viên Tự Cường cũng nói: “Sấm gì cơ? Chắc nghe nhầm rồi.”
Đang nói chuyện, lại một đợt tiếng sấm kêu trời rung đất chuyển.
“Ầm ầm ầm!”
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đang miễn cưỡng tiếp tục duy trì phát biểu trên sân khấu đều cảm thấy máu toàn thân dần dần lạnh xuống.
Không-phải-chứ?
Mẹ nó, trận sấm khốn khiếp này còn chưa buông tha bọn họ sao?!
Đến một lần là đủ rồi, sao còn đến nữa?
Với lại sao cứ chọn vào lúc này chứ?!!!
Người có tâm trạng toang nhất chính là Hứa Thịnh, Thiệu Trạm đi lên sân khấu, vừa đứng đã có thể nói ra một đoạn văn hai ngàn chữ, cậu thì không làm được như thế, nhiều nhất cậu chỉ có thể nói ra một đoạn văn kiểm điểm hai ngàn chữ thôi, còn là cái kiểu mà tất cả giáo viên và học sinh trường Lục trung Lâm Giang nghe đến mức lỗ tai muốn mọc kén luôn rồi.
Dù tâm trạng Hứa Thịnh bây giờ có muốn chết đến cỡ nào thì tiếng sấm cũng không vì thế mà ngừng lại.
Tiếng sấm càng ngày càng vang dội, cuối cùng giống như nổ tung ở bên tai hai người các cậu “Bùm!”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Toàn thân Hứa Thịnh cứng đờ.
Trong nháy mắt, dường như tất cả âm thanh đều cách xa bọn họ, thời gian và không gian dường như cũng đứng im, cảnh tượng trước mắt bị gấp thành những mảnh vỡ nhỏ xíu, chỉ có những mảnh vỡ ấy đang chuyển động nhanh chóng trước mặt hai người, rải rác dưới ánh nắng chói chang, xếp lại cảnh vật trước mắt một lần nữa.
Ý thức của Hứa Thịnh có một khoảnh khắc trống rỗng, đến khi cậu phản ứng lại thì chỉ cảm thấy đầu có hơi đau, cậu hoàn toàn không ý thức được bây giờ mình đang đứng ở vị trí nào, cũng không có cảm giác được trong tay mình đang cầm một cái micro.
Hứa Thịnh thấp giọng chửi: “… Đệt.”
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng