Dịch: LTLT
Trong phòng ngủ cách một bước chân vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đám Hầu Tuấn vừa viết kiểm điểm vừa trò chuyện, sau đó những âm thanh này dần dần trôi xa, cuối cùng ở bên tai Hứa Thịnh chỉ còn tiếng gió nhỏ đến mức không nghe thấy được khi Thiệu Trạm tới gần cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương.
Hứa Thịnh mất tự nhiên, nhúc nhích ngón tay, đốt ngón tay hơi cong lên rất nhanh lại bị Thiệu Trạm duỗi thẳng ra: “Đừng lộn xộn.”
“…” Sau khi nhịp tim của mình bỗng nhiên hụt một nhịp, Hứa Thịnh đành phải tìm chuyện để nói, “Vết thương nhỏ, có thể là vừa rồi không cẩn thận cọ lên trên tường, không sao đâu.”
Động tác bôi thuốc của Thiệu Trạm rất nhẹ, hắn cầm tay Hứa Thịnh, dùng tăm bông cẩn thận xử lý vết thương từng chút một.
Mồi lúc sau, hắn hỏi: “Vì sao đánh nhau?”
Hứa Thịnh: “Đánh nhau thì làm gì có vì sao. Thấy bọn họ là khó chịu thì có tính là lý do không? Đám học sinh hư tụi tôi là vậy đó, nhìn thấy kẻ dám huênh hoang nói bậy ở trước mặt bố thì không nhịn được mà đánh người, tạo uy phong, để bọn họ biết ai mới là bá chủ Lâm Giang.”
Thiệu Trạm một tay vặn nắp bình nước thuốc, ngước mắt nhìn cậu: “Bịa.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “Bịa tiếp đi.”
Vốn dĩ Hứa Thịnh không muốn nói, chuyện đánh nhau nghĩ thế nào cũng cảm thấy xấu hổ sao sao đấy, lúc đánh nhau thì rất thoải mái, đánh xong phải nói gì? Với lại cậu cũng không muốn nhắc đến đám người Hồng Hải ở trước mặt Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đóng nắp bình xong, đang định buông cổ tay của Hứa Thịnh ra, còn chưa kịp rút lại thì đã bị Hứa Thịnh trở tay tóm lấy.
“Bởi vì cậu.” Vì rất ít người qua lại nên đèn cảm ứng trong hành lang tối om. Sau khi đánh nhau xong, quần áo trên người Hứa Thịnh vẫn chưa kịp sửa sang lại, sợi dây màu đen ở giữa cổ tuột ra ngoài, xương quai xanh lõm sâu xuống, cậu nói, “Vì không muốn bọn họ nói cậu.”
“Cậu là người thế nào, so với việc nghe người khác nói ra sao thì không bằng tự mình dùng mắt nhìn.”
Hứa Thịnh không muốn nhắc chuyện đánh nhau, nhưng có vài lời không kìm nén được muốn nói cho hắn biết. Cậu gãi đầu, tâm trạng muốn bày tỏ quá phức tạp, năng lực sắp xếp ngôn ngữ đã offline: “… Không phải tất cả mọi người đều giống như đám người Hồng Hải, cậu nhìn đám Hầu Tử đi… Bọn họ…”
Mẹ nó bọn họ mới là người bình thường!
Đừng so đo với đám rác rưởi, đám rác rưởi đó cũng không xứng để đến tìm cậu gây chuyện.
Lúc này, có người từ bên ngoài trở về, tiếng bước chân vang lên, đèn cảm ứng vốn đang tắt ngóm cũng sáng lên theo.
Khoảnh khắc đèn sáng lên, Hứa Thịnh dường như nhìn thấy được trong đáy mắt Thiệu Trạm cũng lóe sáng, ánh sáng nhỏ bé kia được giấu rất sâu, cuối cùng chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm kèm theo ý lạnh lùng của Thiệu Trạm.
Trong phòng ký túc xá.
Hầu Tuấn lần đầu tiên viết bản kiểm điểm, viết đến mức vò đầu bứt tai: “… Em sai rồi, em thật sự cảm nhận sâu sắc lỗi sai của mình… Đậu má, như này sao có thể viết đủ ba ngàn chữ đây?” Cậu ta vò đầu xong, quay mặt nhìn thấy hai người đẩy cửa bước vào, “Anh Thịnh, đến nhận giấy A4 này!”
Hứa Thịnh giật mình, sau đó mới nhận ra còn có chuyện viết bản kiểm điểm nữa.
Cậu đi ở đằng sau Thiệu Trạm, đang định vươn tay nhận lấy thì bỗng thấy Thiệu Trạm đặt túi ni lông đựng thuốc lên trên bàn, sau đó rất tự nhiên thuận tay cầm luôn xấp giấy Hầu Tuấn chuyền đến: “Có bút không?”
Hầu Tuấn: “…” Đây chẳng phải là bản kiểm điểm của Hứa Thịnh sao? Dáng vẻ muốn viết của học thần là chuyện gì thế này?
“Có.” Hầu Tuấn tìm được một cây bút ở bên cạnh, “Ở đây còn một cây.”
Thiệu Trạm nhận lấy, ngừng một lát mới nói: “Cảm ơn.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu cảm ơn không hề nhìn cây bút ấy, Hấu Tuấn nhanh chóng phản ứng lại Thiệu Trạm đang cảm ơn chuyện gì: “Không sao, không sao. Nếu như đổi thành bất cứ bạn nào trong lớp thì tụi tui cũng sẽ đều xông lên.”
Đàm Khải cũng nói: “Đúng vậy, không sao thật đó. Nhưng mà cảm giác đánh nhau… thật ra rất sung sướng.”
Lúc nãy lão Mạnh đến đột ngột quá, bọn họ còn chưa kịp cảm nhận không khí, lúc này vừa viết kiểm điểm vừa nhớ lại cảnh tượng khi đó. Viên Tự Cường nói: “Anh Hầu, ôi đệt, mày đúng là mạnh mẽ thật. Tao mở to mắt nhìn chiếc dép kia của mày bay ra ngoài, sau đó mày dứt khoát tháo luôn cái dép còn lại, dùng dép tát cái tên bên Hồng Hải ngu người luôn, bình thường không nhìn ra đó, sức chiến đấu dữ dội ghê.”
Hầu Tuấn cầm bút, chắp tay: “Quá khen, quá khen.”
Không biết là ai cười thành tiếng trước, cuối cùng trong phòng ký túc xá chỉ còn lại một trận tiếng “há há há”.
Hứa Thịnh cũng cười, cậu vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Cậu lấy giấy bút làm gì?”
Thiệu Trạm vô cùng thành thạo viết hai chữ “Hứa Thịnh” ở góc trên cùng bên trái bằng tay trái, lúc cầm bút, khớp xương nhô lên, không ngẩng đầu nói: “Cậu muốn tự viết?”
Có người viết giùm bản kiểm điểm miễn phí, mừng còn không kịp làm gì có lý do từ chối chứ.
Hứa Thịnh: “Tôi không muốn.”
Thiệu Trạm từng làm “Hứa Thịnh” một khoảng thời gian, cũng từng viết bản kiểm điểm, bắt chước chữ của Hứa Thịnh viết thêm một bản kiểm điểm đối với hắn mà nói thì không khó, nhưng đám Hầu Tuấn thì nhìn đơ người luôn rồi. Bọn họ cùng đắm mình vào trong việc học thần thế mà giúp anh đại viết bản kiểm điểm thật, ngơ ngơ ngác ngác không thể thoát được.
Huấn luyện buổi sáng là việc mỗi ngày đều phải làm. Ngày thứ ba học quốc phòng, sau khi huấn luyện kết thúc, học sinh của bốn trường không được xếp hàng đến căn tin ăn cơm giống như hai ngày trước, mà tiến về quảng trường hôm tổ chức lễ khai mạc dưới sự hướng dẫn của giáo viên huấn luyện.
Học sinh của các trường nhìn thiết bị âm thanh quen thuộc trên quảng trường, ồn ào bàn tán: “Chẳng phải chúng ta nên đến căn tin sao?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ lại có lãnh đạo nào muốn phát biểu hả?”
“Chắc vậy, chẳng phải ban giám hiệu trường cứ thích làm mấy màn thế này sao? Bây giờ chỉ mong kết thúc sớm, tui đói sắp chết rồi.”
“…”
Tiếng bàn tán quá lớn, tổng giáo quan quát lớn: “Im lặng nào, muốn đứng nghiêm có phải không?”
Học sinh bốn trường chia thành bốn màu, đứng xếp ngay ngắn ở trong khu vực quảng trường chờ “ban giám hiệu” phát biểu. Sau khi chỉnh xong thiết bị, quả nhiên có một vị lãnh đạo bước lên.
Sắc mặt Cố Diêm Vương tái mét, trước khi đến đây ông có linh tính Hứa Thịnh sẽ không ngoan ngoãn, không ngờ rằng tốc độ ác mộng thành sự thật lại nhanh như thế: “Rất xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của mọi người. Học sinh trường chúng tôi vì gây sự đánh nhau trong thời gian học quốc phòng… nên tiến hành kiểm điểm nghiêm túc trước toàn thể các học sinh.”
Từ “đánh nhau” vừa nói ra thì tất cả các trường đều xôn xao.
Người của Lục trung vẫn còn đỡ, vì đã trải qua vô số lần đọc kiểm điểm của Hứa Thịnh nên đối diện với tình huống này thì bình tĩnh hơn.
Người ngoài trường thì không giống, bọn họ làm gì từng nhìn thấy chuyện kích thích như thế chứ? Học quân sự chưa được hai ngày thì đủ cả đánh nhau đọc kiểm điểm: “Kiểm điểm?! Ai lại gan như vậy?”
Học sinh Lục trung liếc bọn họ, nói thầm trong bụng: Chuyện nhỏ, còn có thể là ai, anh đại của Lục trung Lâm Giang, ác mộng của vô số nhà giáo nhân dân…
Cố Diêm Vương bắt đầu đọc danh sách lên kiểm điểm: “Trung đội 7, Hứa Thịnh.”
Cố Diêm Vương đặt trọng phạm ở đầu tiên, đọc xong tên Hứa Thịnh lúc này mới chậm rãi đọc tiếp: “… Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường. Bốn người các em ra khỏi hàng.”
Lúc Hứa Thịnh bước ra từ trong đám đông đã làm mọi người xôn xao không kém gì Thiệu Trạm làm đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu ở ngày đầu tiên.
Trai đẹp dù đi đến đâu cũng đều hút mắt người nhìn, huống hồ là một trai đẹp đánh nhau xong. Hứa Thịnh không mang mũ quân phục, dáng vẻ bên ngoài cũng không tính là đúng chuẩn mực, ống tay áo xắn đến khuỷu tay. Thiếu niên bước hai ba bước lên trên sân khấu, đưa tay nhận lấy micro ở bên trên, sau đó chuyển micro cho Hầu Tuấn.
Lục trung sao thế nhỉ, hai lần lên sân khấu đều có giá trị nhan sắc thế này?
“Em sai rồi, em suy ngẫm sâu sắc về hành vi lần này của em.” Hầu Tuấn là người đầu tiên đọc kiểm điểm. Cậu ta không có kinh nghiệm nên khó tránh khỏi căng thẳng, nội dung kiểm điểm cũng rất tiêu chuẩn, “Em không nên làm trái quy định, làm tổn thương bạn học ở Hồng Hải…”
Bản kiểm điểm của Đàm Khải với Viên Tự Cường gần như giống hệt của Hầu Tuấn, cố gắng đọc, đọc xong bản kiểm điểm từ đầu đến cuối một lần coi như xong việc.
Theo lý mà nói thì những người khác nên sốt ruột vì tạm thời không được ăn bữa sáng, nhưng mà Hứa Thịnh đứng ở trong cùng hàng đọc bản kiểm