Dịch: LTLT
Trước khi nhận được tin nhắn Hứa Thịnh gửi đến, Thiệu Trạm mở khung trò chuyện của Hứa Thịnh, nhìn chữ “S” trên đấy một hồi.
Giống như bị mê hoặc, bản thân hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.
Một lát sau, dường như biết hắn đang nhìn chằm chằm khung chat, đằng sau chữ “S” kia có một chuỗi đang nhập vào, hắn không kìm được mà siết chặt ngón tay.
…
Hứa Thịnh muốn nói gì với hắn?
Nhưng mà những suy nghĩ hỗn loạn kia đã biến mất ngay sau khi Hứa Thịnh gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình sản phẩm.
Đây-là-cái-gì?
Thứ gì vậy?
Nó trông giống bộ áo mưa mà các cụ dưới quê mặc khi làm việc trên cánh đồng trong cơn mưa lớn.
Người mẫu trên ảnh quảng cáo được bọc lớp lớp, chỉ lộ ra nửa gương mặt, cằm cũng bị quấn trong cổ áo, còn phối với bao tay và đôi ủng cao su màu nâu đất cùng kiểu nữa.
Dù có đánh giá cẩn thận thế nào đi nữa thì tấm ảnh này chắc chắn đã đưa từ “quê mùa” lên đến cực điểm.
Thiệu Trạm hoàn toàn không biết trong đầu Hứa Thịnh đang nghĩ cái gì: “…”
Hứa Thịnh rất có tự tin với món hàng mà mình tìm được.
Cậu lười gõ chữ lại, trực tiếp gọi điện thoại qua bên kia luôn.
“Này.” Tiếng “này” của Hứa Thịnh đã hạ giọng, âm cuối ép xuống, giống như đùa giỡn trêu chọc bên tai người khác vậy.
Hứa Thịnh nói tiếp: “Thế nào, bộ đồ cách điện này có thể tránh sét phòng lực.”
“Tin tưởng vật lý, tin tưởng khoa học, có bộ đồ cách điện này, cái tiếng sét kia chắc chắn không thể ra tay với chúng ta.”
“Bạn cùng bàn, lấy hai bộ nhé?”
Thiệu Trạm tốn hai phút đồng hồ thuyết phục bản thân mới có thể tiếp tục nói chuyện với Hứa Thịnh, giọng nói hắn sắc lạnh, xuyên qua dòng điện, lại truyền đến tai Hứa Thịnh: “Cậu nghiêm túc à?”
Hứa Thịnh: “Nói nhảm, nếu không thì tôi ăn no rửng mỡ hả?”
Mấy giây sau, Thiệu Trạm nói: “Chẳng ra sao cả.”
Hứa Thịnh: “Tôi cho cậu hai giây, cậu nghĩ kỹ xong trả lời lại cho tôi.”
“…” Thiệu Trạm nói, “Vậy cậu hỏi lại lần nữa đi.”
Hứa Thịnh hỏi: “Thế nào?”
Thiệu Trạm lặp lại câu trả lời vừa rồi một lần nữa: “Vẫn là chẳng ra sao cả.”
“…”
Thiệu Trạm thở dài: “Cậu mặc thế này là sợ người khác không biết IQ của cậu có vấn đề gì hả?”
Hứa Thịnh: “Đệt.”
Câu trả lời của Thiệu Trạm không thể nào đánh bại được sự nhiệt tình của Hứa Thịnh đối với bộ đồ cách điện này, chỉ cần có một đường sống, dù tính khả thi chỉ là một phần mười ngàn, cậu cũng bằng lòng thử.
Suy nghĩ của Hứa thịnh có đôi khi thật sự không giống người bình thường, dùng lời nói của Khang Khải thì có thể là: Làm nghệ thuật thì trong đầu ít nhiều cũng có chút vấn đề, không đi con đường bình thường mới làm nghệ thuật tốt được.
Hứa Thịnh quay đầu nhắn tin với Khang Khải.
Khang Khải đúng lúc chưa ngủ, gần đây cậu ta có một cuộc thi vẽ tranh, tốn hai ngày vừa mới quyết định xong chủ đề, cứ mãi không tìm được trạng thái, bản phác thảo cuối cùng lại bị cậu ta xé xuống quăng qua một bên.
Khang Khải nghe điện thoại: “Sao giờ này rồi còn nhớ ra muốn tìm em vậy?”
Khang Khải nói xong, roẹt một cái, xé tờ giấy vẽ thứ hai xuống.
“Mày còn ở phòng vẽ hả?” Hứa Thịnh hỏi.
“Đúng vậy.” Khang Khải nói, “Gần đây có cuộc thi, phòng vẽ của chúng ta đều đăng ký, em cũng không thể nhường vị trí hạng nhất cho ai khác ngoài anh… Trong cuộc đời Khang Khải em gặp được một ma quỷ bật hack giống như anh là đủ rồi, tuyệt đối không thể gặp thêm người thứ hai.”
Hứa Thịnh cười mấy tiếng, nhớ ra mục đích mình gọi điện thoại là gì: “Ảnh tao gửi cho mày, mày xem chưa?”
Khang Khải không có chú ý đến thật.
Lúc vẽ tranh quá nhập tâm, có thể nhận cuộc gọi này là vì điện thoại quên bật chế độ im lặng.
Khang Khải đặt cây bút lông đầu nhỏ trong tay xuống, thu nhỏ giao diện trò chuyện, lúc này mới nhìn thấy ảnh chụp màn hình mà Hứa Thịnh nói, cậu ta sốc cực kỳ: “Đây là cái gì?”
Câu tiếp theo của Khang Khải là: “Có hơi ngầu đấy.”
Trong lòng Hứa Thịnh thoải mái không ít: “Nói thêm mấy câu.”
Khang Khải: “Thiết kế kiểu quần yếm vô cùng thời thượng, nhìn găng tay và đôi giày này… Anh sao thế, anh tính làm thợ điện hả?”
“…” Hứa Thịnh không biết nói thế nào, “Mày cũng hiểu như thế thì tao đi chốt đơn đây.”
Cũng không thể nói là gần đây hay có một tia sét kỳ lạ đánh mình, sau đó mỗi lần sấm sét ầm âm kêu lên, cậu với bạn cùng bàn của mình hoán đổi cơ thể với nhau.
Lời này không nói được, không chừng Khang Khải kéo cậu chạy đến nhà thương điên.
Khang Khải không hiểu nổi.
Kỳ thi của các học viện Mỹ thuật nổi tiếng ngay cả cậu ta cũng không dám nói mình có thể đậu một trăm phần trăm, nhưng Hứa Thịnh không giống, nếu như Hứa Thịnh tính đi con đường này thật, đàng hoàng đi thi, đậu học viện Mỹ thuật nào chẳng phải là nhắm mắt có thể đậu luôn sao?
Có chuyện gì mà nghĩ không thông, muốn đi làm thợ điện chứ?
Khang Khải giống như nhìn thấy một cục vàng phát sáng bị người ta ném vào trong vũng bùn: “Em không phải xem thường thợ điện, em cảm thấy mỗi một ngành nghề đều có giá trị của nó, nhưng mà anh…”
Hứa Thịnh và người bán bên Taobao nói mấy câu đơn giản, sau đó mua liền hai bộ đồ cách điện, ngắt lời của cậu ta: “Được rồi, mày tiếp tục vẽ đi.”
Khang Khải nuốt xuống những lời còn lại, trước khi Hứa Thịnh cúp máy kịp gọi cậu lại: “Khoan đã.”
“Ừm…” Khang Khải quyết định đi đường vòng, dừng sức mạnh của mình kéo Hứa Thịnh về: “Cuộc thi vẽ tranh lần này, em đã nghĩ xong chủ đề rồi, chỉ là về thiết kế vẫn còn chút vấn đề, anh có thể làm người hướng dẫn của em không? Em gặp vấn đề gì thì đến hỏi anh nhé.”
Những cuộc thi vẽ thế này, có người hướng dẫn không phải chuyện lạ.
Nhưng mà Khang Khai muốn tìm người hướng dẫn vì sao không tìm mẹ cậu ta?
Khang Khải kịp thời chặn đường lui: “Mẹ em phải hướng dẫn hơn nửa phòng vẽ rồi, em không muốn làm phiền mẹ.”
Hứa Thịnh: “Cho nên mày làm phiền tao.”
Khang Khải: “Hì hì.”
Sắc trời cũng không còn sớm, Hứa Thịnh không để ý chuyện này lắm, chẳng phải chỉ là hướng dẫn thôi sao: “Được.”
Trước khi ngủ, Hứa Thịnh nhìn giao diện đặt hàng.
Rất tốt.
Hai bộ đồ cách điện.
Một bộ mua cho bản thân cậu, một bộ mua cho bạn cùng bàn của cậu.
Bởi vì học sinh nội trú nhiều, cộng thêm nhóm học sinh nội trú hầu như đều là một tháng mới về nhà một chuyến, cho nên Lục trung không phản đối chuyện học sinh giao hàng đến trường học, tất cả bưu kiện gửi đến đều thống nhất giữ ở trong phòng bảo vệ, đến khi tan học mới cho phép học sinh vào phòng bảo vệ lấy hàng.
Hằng ngày, có rất nhiều học sinh sống trong thấp thỏm chờ nhận hàng.
Nghỉ giữa giờ.
Hầu Tuấn sau khi làm xong bài tập, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hắng giọng: “Đôi giày thể tao tui mới mua rốt cuộc khi nào mới về cạnh tui đây?”
“Trạng thái giao hàng vẫn hiển thị nội dung cập nhật hai ngày trước, giày của tui!”
Hứa Thịnh ngồi ở hàng cuối, vừa chơi game vừa phối hợp với Hầu Tuấn ở xa: “Tốc độ giao hàng gần đây có phải hơi chậm không? Tôi cũng chờ mấy ngày rồi.”
Hầu Tuấn: “Anh Thịnh, anh mua gì thế?”
Ngón tay Hứa Thịnh ấn vào nút về thành, nói qua loa: “Quần áo.”
Thiệu Trạm ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, lật một trang của bài thi, khi nghe thấy hai chữ “quần áo” thì gân xanh ở thái dương không kìm được nhảy một cái.
Hứa Thịnh về thành mua xong trang bị, đang định lên đường lần nữa thì trên màn hình điện thoại bị một bàn tay che lại… Thiệu Trạm đang đè điện thoại, ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu mua bộ đồ đó rồi à?”
“Mua rồi.”
Hứa Thịnh không chỉ mua rồi mà còn mua hai bộ: “Cậu yên tâm, tuy hôm đó cậu