Dịch: LTLT
Sau khi Thiệu Trạm tắm rửa xong thì vừa lau tóc vừa đến gõ cửa lấy bài tập.
Hứa Thịnh đối diện với mùi sữa tắm xa lạ xuất hiện trên người của “mình” lại nhớ đến đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, có hơi mất tự nhiên, cậu đưa tờ giấy A4 qua: “Đề đây nè.”
Thiệu Trạm cầm lấy, còn chưa kịp mở ra xem thù Hứa Thịnh chỉ cánh cửa, ra lệnh đuổi khách: “Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”
Thiệu Trạm cũng không nói nhiều, hắn kẹp tờ giấy ở giữa ngón tay, lúc đi đến cửa thì ngừng lại.
“Vì sao tắm phải nhắm mắt?”
Thiệu Trạm nói: “Cậu xấu hổ à?”
“…”
Hứa Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thiệu Trạm, một lúc lâu mới phản ứng lại hình như mình bị ghẹo.
Chủ đề tắm rửa này nhanh chóng trôi qua, vì Thiệu Trạm cầm tờ giấy bài tập lại phát hiện ra một vấn đề khác.
Hắn chụp bài tập mà Hứa Thịnh chép, mấy dòng chữ của Hứa Thịnh nếu nói là gà bới thì đánh giá cao gà quá rồi.
– Dịch xem.
– Viết cái gì?
Hứa Thịnh cười “đệt” một tiếng, lần đầu tiên không tiếp tục chơi game cũng không có ý định chơi game nữa.
– Chẳng phải chữ tôi viết rất đẹp sao?
– Đi tra baidu xem “đẹp” có nghĩa là gì.
Hai người cứ thế bắt đầu nói chuyện, giữa chừng Hứa Thịnh đi tắm, người bên kia giống như có gắn mắt ở trong phòng của cậu vậy, tắm xong chưa bao lâu đã gửi một tấm ảnh qua.
Chủ đề cứ vậy mà tiếp tục.
Tóc Hứa Thịnh hơi khô, mới đầu là ngồi trên giường gửi tin nhắn, chờ sau khi tóc khô hoàn toàn thì nằm xuống luôn.
– Học sinh dự thi mấy cậu, sau này chẳng lẽ cứ họp mãi sao?
– Có thể.
– Cái cuộc họp này có thể trốn không?
– Muốn tìm chết thì có thể thử.
– Cùng lắm là viết bản kiểm điểm, cấp 3 chưa từng viết bản kiểm điểm thì sẽ không đầy đủ, đời sống học đường của cậu không có gì thú vị cả, dù gì thì trước đây cũng là trùm của Nam Bình mà.
…
Thân phận anh đại trước đây của Thiệu Trạm dù nghĩ từ góc độ nào cũng đều rất thú vị.
Sau khi Hứa Thịnh gửi câu nói ấy đi, không nhịn được lại nghĩ, Thiệu Trạm khi ấy có dáng vẻ gì.
– Lúc cậu làm anh đại, có mặc đồng phục không?
– Thỉnh thoảng mặc.
– Thỉnh thoảng?
– Chủ nhiệm ồn ào quá, cho nên ngày kiểm tra mỗi tuần đều mặc.
Chủ đề từ thân phận anh đại của Thiệu Trạm bất giác lại chuyển sang phòng vẽ.
Bài tập và đề thi để ở bên cạnh, Thiệu Trạm không đụng lấy một lần mà mặc kệ, mình thì nói chuyện với Hứa Thịnh một hồi, sau đó hắn đánh ra từng chữ một: Cậu vẽ rất đẹp.
Cậu vẽ rất đẹp.
Hứa thịnh nhìn dòng chữ này một lúc.
Ngón tay chạm lên màn hình điện thoại, bên ngoài cửa sổ đã tối khuya, bốn chữ đơn giản này giống như đã đâm trúng một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim cậu, đến mức bây giờ cậu không biết trả lời cái gì.
Hứa Thịnh trở mình.
Cậu làm gì cũng đều không ngó ngàng đến trái tim của mình, trên người cậu vẫn luôn có một đặc điểm tính cách tùy tiện khoa trương. Lúc cấp 2, thành tích không tốt, vì muốn thi vào Nhị trung Lập Dương nên gian khổ phấn đấu một năm học, nội dung thi vào trường cấp ba không bằng nội dung học ở cấp 3, chỉ cần làm nát tài liệu thì cũng không khó. Cuối cùng, cậu phát huy vượt xa bình thường, đủ đậu trường trọng điểm.
Dù khi đó cúi đầu, xuống nước với Hứa Nhã Bình, sau khi đăng ký Lục trung Lâm Giang thì nên thế nào vẫn như thế ấy.
Học kỳ đầu tiên năm lớp 10, vì câu chuyện không mặc đồng phục mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
Hứa Thịnh khi ấy tuy đã chịu thua nhưng thực tế thì sự cố chấp ấy không hề lung lay. Độ tuổi mười sáu mười bảy tuổi, có đôi khi bản thân cũng không biết đang kiên trì cái gì, cũng dễ dàng không tìm thấy con đường phía trước.
Cuối cùng, Hứa Thịnh trả lời “tôi cũng thấy tôi vẽ rất đẹp”, chuyển chủ đề. Sau đó, cứ nói chuyện đến khi ngủ quên lúc nào cũng không biết, đến khi buổi sáng cậu mở mắt ra, quẹt màn hình điện thoại định xem thời gian thì nhìn thấy một câu “ngủ ngon” lúc một giờ sáng.
Sau khi hai người đổi điện thoại thì app mạng xã hội tạm trời trở lại bình thường.
Trên cơ sở Hứa Thịnh đã sửa đổi màu pha tổng thể, Khang Khải tiếp tục vẽ, cũng báo cáo tiến độ của mình cho giáo viên hướng dẫn, chẳng qua chủ đề nói chuyện đang nói thì lại bị bẻ lái.
Khang Khải: Bạn cùng bạn của anh đẹp trai ghê, ngũ quan đó, lạnh lùng.
S: Nói thừa.
S: Bạn cùng bàn của tao đương nhiên đẹp trai.
Khang Khải: Trong trường chắc là có không ít người theo đuổi nhỉ? Trước đây anh học ở trường nào cũng là hotboy, còn là cái kiểu nhìn khắp trường cũng không tìm thấy đối thủ, lần này hiếm khi gặp được kẻ địch mạnh.
S: Còn kém hơn tao một chút, nhưng quả thực cũng được.
Khang Khải: … Anh chém gió đi.
Cuối tuần, Hứa Thịnh không đến lớp được thì sẽ không đến, trốn ở trong phòng ký túc ngẩn người.
Sáng hôm nay cậu còn cho rằng Thiệu Trạm sẽ ép cậu đến lớp học, nên đã sẵn sàng nắm lấy tay nắm cửa chơi xấu thề chết không buông ra. Nhưng Thiệu Trạm chỉ nhìn cậu: “Không muốn đi?”
Hứa Thịnh kéo góc áo của Thiệu Trạm, giở lại trò cũ, vô cùng không liêm sỉ nói: “Không muốn, xin cậu đó.”
Thiệu Trạm im lặng: “… Buông ra.”
Hứa Thịnh: “Tôi không buông.”
Thiệu Trạm: “Không muốn học tiết tự học nên muốn lôi lôi kéo kéo với tôi ở hành lang?”
Hứa Thịnh phản ứng mấy giây mới nhận ra ý của hắn là đã từ bỏ.
Cậu buông tay, nửa trêu ghẹo nửa tùy ý nói: “Học thần đã trở nên dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào vậy?”
Thiệu Trạm nhìn cậu, hắn đang mặc bộ quần áo mà Hứa Thịnh đã mặc vào hôm hoán đổi mấy ngày trước, cái quần jean rách lỗ còn được “Thiệu Trạm” sờ. Hắn đứng rất gần Hứa Thịnh, gần như muốn nhìn vào trong mắt Hứa Thịnh, giọng nói Hứa Thịnh hay nâng cao lên bị hắn ép xuống: “Đối với cậu, có khi nào không dễ nói chuyện sao?”
Thực ra khi Thiệu Trạm không nói chuyện, sau khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Hứa Thịnh thì lại ngừng.
Quả thực hình như bắt đầu từ rất lâu đã rất dễ nói chuyện rồi.
Hứa Thịnh nghĩ đến đây liền xóa từng chữ của câu “sự thật đó, ai chém gió với mày” trong khung chat.
Ma xui quỷ khiến gõ một dòng: Mày đã yêu ai chưa?
Lần này, Khang Khải không để mấy phút mới trả lời giống như mấy câu trước, cậu ta lập tức nhắn lại ba dấu chấm hỏi:???
Khang Khải: Anh.
Khang Khải: Người anh em, mẹ nó anh có chuyện rồi à.
Khang Khải: Thành thật khai báo, xảy ra chuyện gì???
Hứa Thịnh gõ rất nhiều chữ, cuối cùng vẫn xóa đi, nhưng cũng không phủ nhận suy đoán “có chuyện”: Thôi bỏ đi, không có gì để nói với cẩu độc thân vạn năm như mày.
Khang Khải còn chưa nghe ngóng được gì còn bị cà khịa tàn nhẫn: Đệt?
Sau khi gửi xong câu đó, Hứa Thịnh ném điện thoại qua một bên.
Tuy cậu khịa Khang Khải là cẩu độc thân vạn năm, nhưng thực ra bản thân cũng chẳng tốt hơn.
Đường tình duyên của Khang Khải vẫn luôn không tốt, dù là yêu thầm hay yêu công khai, cứ đi trên con đường bị người ta từ chối, cuối cùng dứt khoát say mê vẽ tranh, một lòng vẽ tranh thánh hiền, hai tai không nghe chuyện tình cảm.
Điều kiện của Hứa Thịnh thì trái ngược với cậu ta, duyên với con gái của cậu từ nhỏ đã tốt, kiểu tuyển thủ già trẻ gái trai đều hạ gục.
Chỉ cần cậu bằng lòng, một mối quan hệ tốt chỉ phụ thuộc vào việc cậu có muốn hay không mà thôi.
Có lần Khang Khải cũng phát hiện, cậu ta đặt cọ xuống, quay đầu nhìn cậu, ngó xung quanh sau lưng cậu: “Nữ sinh dạo này cứ theo anh đến phòng vẽ đâu rồi?”
“Gần đây kiểm tra