Dịch: LTLT
Buổi tối, phòng ngủ sau khi tắt đèn tối đen như mực, đèn cảm ứng trên hành lang cũng dần tối. Hứa Thịnh tắm rất muộn, tóc còn hơi ướt, sau khi trong đầu lóe lên hai chữ “huyền học” cậu chống người ngồi dậy.
Nếu khoa học không thể giải thích thì có thể thử huyền học.
Hứa Thịnh càng nghĩ càng thấy được.
Mẹ nó, đúng là một ý kiến hay.
Trương Phong vừa mới kiếm cớ trốn mẹ cậu ta, lấy danh nghĩa muốn chuyên tâm làm bài tập, mở điện thoại chơi game.
Cuối cùng vừa mới mở game thì đại ca cậu ta gọi điện thoại đến, Trương Phong nhìn hai chữ “Hứa Thịnh” trên màn hình ngẩn người một hồi, sau đó đầu dây bên kia bỗng nhiên tắt máy.
Trương Phong lập tức gọi điện lại, Hứa Thịnh không nghe máy.
Cậu ta đành phải gửi tin nhắn thoại hỏi: “Đại ca sao thế, giờ này còn gọi tao? Sao không nghe máy?”
Hứa Thịnh thầm nói bởi vì suýt nữa quên mất bây giờ mình là ai.
S: Điện thoại bị lỗi, không nghe máy được.
S: Hỏi mày chuyện này.
Trương Phong ngồi thẳng lại: Mày nói đi.
S: Mày còn nhớ cuối học kỳ trước, mày đi xem bói ở phố thương mại gần trường không?
Trương Phong nhớ chuyện này, khi đó còn bị Hứa Thịnh trêu chọc nhẫn tâm: Tao nhớ, mày nói thằng ngu mới đi xem bói, nếu như thắp hương bái Phật có ích thì thế giới này sẽ không tồn tại người thi không được điểm trung bình rồi.
Cậu còn từng nói vậy à?
“…”
Ngón tay Hứa Thịnh ngừng lại, câu “có tiệm nào giới thiệu không” phía sau ngừng lại trong khung nhập.
Con phố thương mại bên ngoài trường cái gì cũng có, từ sau khi một cửa hàng xem bói bằng bài Tarot trở nên nổi tiếng trên mạng thì các loại thầy bà lừa gạt nhao nhao nhìn thấy mối làm ăn, không chỉ bắt đầu bày sạp bán hàng bảo hành mà còn bán cẩm nang thi chắc chắn đậu, xúc xắc ABCD lụi chắc chắn đúng… Buôn may bán đắt vô cùng.
Trương Phong khá quen thuộc với mấy cửa hàng đó ở phố thương mại, cậu ta thích đi dạo phố cùng con gái. Hứa Thịnh xóa dòng chữ đó đi, cuối cùng chỉ có thể mở đầu bằng “tao có một người bạn”.
“Sạp coi bói danh tiếng khá tốt à, để tao nghĩ xem. “Bán tiên cư” mới mở gần đây nghe nói cũng được.” Trương Phong nghĩ một chút gửi tin nhắn thoại nói, “Phải hẹn trước trên mạng, khi đến mang theo sinh thần bát tự là được. Coi rất chuẩn đó, tuần trước Trương Đồng vừa coi ở chỗ ông ấy xong, lúc về khen vị Hồ bán tiên đó vô cùng thần kỳ, nói ông ấy chắc chắn là một người có bản lĩnh phi phàm. Nếu bạn mày muốn coi vận may thì có thể đến xem thử.”
S: Được.
S: Cảm ơn nhé.
Sau khi kết thúc trò chuyện, Trương Phong khó hiểu nhìn điện thoại gãi đầu, thắc mắc: Bỗng dưng Hứa Thịnh hỏi xem bói làm gì.
[Tinh]
[Game đã tìm được ván đấu].
Thôi, mặc kệ cậu ta.
Trương Phong vào game, cũng không để chuyện này trong lòng, nhanh chóng vứt ra sau đầu.
Đèn tắt cũng không ảnh hưởng thánh học giải đề.
Cùng lúc đó, Thiệu Trạm vuốt vuốt mũi, lật tờ đề thi cuối cùng.
Tay hắn đang cầm bút, áo dính vào sống lưng thẳng tắp, ngón tay Hứa Thịnh thon dài, khớp xương hơi nhô lên.
Ánh sáng đèn bàn phá tan vùng tối xung quanh, chiếu thẳng vào trên đốt ngón tay hơi cong của hắn.
Sau khi Thiệu Trạm lật xong trang này thì ngừng lại mấy giây, không biết tại sao bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ Hứa Thịnh dùng bàn tay này cầm cọ vẽ.
Mặt sau là một câu hỏi lớn cuối cùng: Đặt V là tập hợp 2019 điểm trong không gian, trong đó bốn điểm bất kỳ không đồng phẳng, một số điểm được nối với các đoạn thẳng và E là tập các đoạn thẳng này…
Thiệu Trạm dời tầm mắt, vội vàng nhìn lướt qua đề, còn chưa kịp tìm suy nghĩ giải đề thì cửa bị người ta gõ mấy cái.
Hứa Thịnh gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, chờ mấy phút không thấy trả lời bèn dứt khoát đến gõ cửa.
Lúc Thiệu Trạm mở cửa, Hứa Thịnh đang dựa vào cánh cửa phòng ngủ của mình, cách hắn một lối đi nhỏ, đang hí hoáy bấm điện thoại.
Thấy hắn mở cửa, Hứa Thịnh đưa điện thoại đến, lắc lắc điện thoại nói: “Gửi tin nhắn cho cậu rồi, có thể cậu chưa nhìn thấy.”
Thiệu Trạm thật sự không nhìn thấy.
Lúc hắn làm bài ngoại trừ dùng để đặt giờ thì không xem điện thoại.
Bình thường Hứa Thịnh giống như không có xương cốt vậy, đi tới đâu dựa đến đó trông cũng hài hòa, nhưng bây giờ cậu đang ở trong cơ thể hắn, Thiệu Trạm nhìn cứ thấy kỳ lạ, hắn nghiêng người nói: “Vào đi.”
Đây vốn dĩ là phòng ngủ của Hứa Thịnh không cần hắn nói, Hứa Thịnh rất tự nhiên đi đến giường ngồi xuống, nói thẳng ý đồ mình đến: “Tôi nghĩ ra một cách.”
Thiệu Trạm không đoán được cậu muốn nói gì.
Hứa Thịnh: “Tôi kể cậu nghe một câu chuyện.”
“…”
Thiệu Trạm: “Câu chuyện?”
Dưới ánh mắt của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh đổi tư thế nói: “Em họ tôi hồi nhỏ không cẩn thận rớt xuống sông, sau khi vớt lên thì sốt cao không giảm, uống thuốc gì, khám bao nhiêu bác sĩ cũng vô ích.”
Lúc này Thiệu Trạm hoàn toàn đoán không ra cậu muốn nói gì.
Đêm hôm khuya khoắt kể chuyện em họ.
Thiếu niên thiên tài được 145 điểm môn Văn đã thất bại, không nắm được trọng điểm.
Chuyện của Hứa Thịnh kể đến đây, ngừng lại hỏi: “Cậu đoán xem cuối cùng em họ tôi làm thế nào để khỏi hắn?”
“…” Thiệu Trạm phối hợp với cậu, hỏi ngược lại, “Làm sao khỏi?”
“Huyền học.”
“…”
“Chỗ chúng tôi có một bà đồng, vẽ cho thằng nhóc một tấm bùa, đốt xong uống hết ngày hôm sau đã khỏi.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên có đôi khi chuyện khoa học không thể giải thích, chúng ta có thể nhờ sức mạnh của huyền học giúp đỡ.”
Thiệu Trạm vặn chai nước khoáng ở bên cạnh bàn, đi đến cạnh giường đưa cho cậu.
Hứa Thịnh cầm lấy, nói: “Tôi đã nghe ngóng từ Trương Phong rồi, gần trường mới mở một quán “Bán tiên cư”, danh tiếng cũng được.”
Ánh sáng đèn bàn không mạnh, chiếu đến bên giường thì càng mờ dần.
Sau khi Hứa Thịnh cầm chai nước, vừa định ngửa đầu uống một ngụm thì tay Thiệu Trạm không có rút về mà hắn lại duỗi ngón trỏ ra, đầu ngón tay không nặng không nhẹ ấn lên trên trán Hứa Thịnh: “Trong đầu của cậu, mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?”
Nhiệt độ đầu ngón tay của hắn nóng rực, khẽ chạm một cái.
Hứa Thịnh cầm chai nước, chớp chớp mắt, nhất thời cũng ngẩn người theo nhiệt độ đó.
Thiệu Trạm: “Khi nào đi?”
Trước khi Hứa Thịnh đến còn lo lắng Thiệu Trạm sẽ cảm thấy đề nghị này của cậu rất tào lao, đường đường là một học bá lại đi tìm thầy bói, hai yếu tố này có nghĩ thế nào cũng sẽ không liên quan gì đến nhau cả: “Sau tiết tự học buổi tối?”
thiệu Trạm cũng cho rằng mình sẽ cảm thấy đề nghị này rất tào lao, nhưng mà thi đấu bốn trường ở ngay trước mắt, người có cứng đến đâu cũng phải cúi đầu.