Dịch: LTLT
Tieba của Lục trung Lâm Giang.
Bài đăng ghim đầu trang: Học sinh danh dự trường chúng ta – Thiệu Trạm, quán quân giải đấu bốn trường lần thứ 14 nói về triển vọng của mình đối với kỳ thi năm nay.
Bài đăng vừa được đăng lên đã tạo nên phản ứng nồng nhiệt.
Lầu 2: Lục trung Lâm Giang đỉnh! Học thần đỉnh!
Lầu 3: Trường chúng ta đúng là tuyệt quá mà!
Lầu 4: =)))))) Hôm qua tui qua Anh Hoa, nhìn thấy bài đăng ghim đầu trang của Anh Hoa, vừa định nói trường chúng ta cũng làm một cái, cuối cùng đã đăng rồi.
…
Lầu 18: Không ai nhắc đến nội dung sao? Nội dung buổi phỏng vấn này thật sự đỉnh vcl, ngẫm cái câu “thiên phú” này, nếu Anh Hoa nhìn thấy chắc sẽ tức chết đó.
Trong bài đăng, Thiệu Trạm vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy, thực ra trình độ chụp ảnh của phóng viên báo trường rất tệ nhưng không sánh bằng giá trị nhan sắc của người trong ảnh, tùy tiện chụp thôi cũng đẹp, mặt mũi thiếu niên sắc nét, mái tóc hơi dài, ngay cả tư thế ngồi uể oải khác biệt với ngày xưa trông cũng giống như đang xem thường Anh Hoa.
Lầu 19: Nhưng mà có điều tui bị dáng vẻ này của học thần giết rồi…
Lầu 20: @Đoàn Diệu Thắng.
Lầu 21: Tag nhầm người rồi, để mị, @Đoàn Tất Bại
Hứa Thịnh mạo danh thế thân, mượn vỏ bọc của Thiệu Trạm lừa gạt làm buổi phỏng vấn, nhưng vì nội dung phỏng vấn quá kiêu ngạo, chẳng khác thì thêm một mồi lửa.
Lúc Trương Phong gửi tin nhắn qua, Hứa Thịnh đang giả vờ nghe giảng.
Tiết này là môn Văn, Mạnh Quốc Vĩ đang hướng dẫn các học sinh xem bài: “Mở sách ra, đoạn này phải học thuộc, tiết sau tự giác tìm tổ trưởng để trả bài, chúng ta xem đoạn đầu tiên…”
Hứa Thịnh vừa nghe vừa…. truyền giấy với bạn cùng bàn.
Tuy rằng mấy việc như ngủ gật, chơi game gì đó ở trong giờ học cậu đều làm hết rồi nhưng truyền giấy vẫn là lần đầu tiên.
Bạn cùng bàn trước đây ít nhiều cũng hơi sợ cậu, dù sau này phát hiện vị anh đại này không đánh nhau với người khác nhưng cũng không thể bồi dưỡng ra nhiều tình cảm được. Dù Hứa Thịnh rất biết cách tạo mối quan hệ tốt với mọi người nhưng tính tình lúc cậu học lớp 10 không tốt lắm, muốn học ở Nhị trung Lập Dương cuối cùng vẫn cứ vào trường này.
Học kỳ sau của năm 11 mới hòa nhập nhiều hơn, nhưng mà cũng chỉ chơi thân với Trương Phong và đám bạn cậu ta.
– Xếp hạng theo khối tôi chưa bao giờ vượt qua hạng ba đếm từ dưới lên, đừng nói thi giải, bài tập còn không nộp, tôi nói với lão Mạnh rằng tôi muốn tham gia thi đấu bốn trường, cậu không thấy rất phi lý sao?
– Phi lý.
– Đổi cách khác.
– Có cách khác sao?
– … Không có.
Truyền giấy mà thôi, lại chẳng có người khác nhìn thấy, hai người đều không kìm nén con chữ của mình nữa, Hứa Thịnh mặc sức viết, Thiệu Trạm thì viết lại bằng tay phải.
Chữ của hai người trên giấy khác biệt, một sự tương phản đẹp xấu được phát huy đến đỉnh điểm.
Hứa Thịnh nhìn chữ của Thiệu Trạm thẫn thờ mấy giây, thầm nói sao cậu ta có thể viết đẹp như thế?
Hứa Thịnh viết hai chữ “không có”, khựng lại rồi tiếp tục viết nốt.
– Trừ khi lão Mạnh điên rồi mới đồng ý, với lại ai đi nói?
Hứa Thịnh viết xong đẩy giấy qua, một tay Thiệu Trạm cầm điện thoại, tay còn lại nhấc bút viết một chữ cực nhanh lên giấy, sau đó đẩy về lại phía Hứa Thịnh.
“Vì thế, tổng kết ý nghĩa sâu xa của đoạn này lại chính là tình cảm nhung nhớ nồng nàn đối với cố hương.” Mạnh Quốc Vĩ nâng sách lên, vừa nói vừa vòng từ tổ sát vách qua đây, “Chúng ta lại xem đoạn thứ hai.”
Mạnh Quốc Vĩ không hề hay biết hai học sinh không nghe giảng trong giờ học đang lập kế hoạch lát nữa làm thế nào mới gây “bất ngờ” cho anh: “Đoạn thứ hai là tác giả thoát ra khỏi hồi ức, quay lại hiện thực, ngắn ngủi vài năm, cảnh còn người mất…”
Thấy Mạnh Quốc Vĩ sắp đi vòng đến cạnh bàn của cậu và Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh không dám có động tác nào quá lớn, sợ bị nghi ngờ, thế là không nhìn về phía Thiệu Trạm, dựa theo ấn tượng vừa rồi Thiệu Trạm đẩy giấy về lại mà vươn tay ra nhận.
Không nhận được giấy nhưng lại cầm trúng tay Thiệu Trạm.
“…”
Quạt ở trên đầu quay vù vù.
Hứa Thịnh ngơ ngẩn giống như bị ma nhập.
Đến khi Thiệu Trạm cong ngón tay nhúc nhích, sau đó bàn tay xoay lại, lòng bàn tay hướng lên trên, truyền tờ giấy nhét trong lòng bàn tay cho cậu.
Hứa Thịnh siết chặt tờ giấy trong tay, đã không còn tâm tư xem rốt cuộc Thiệu Trạm viết gì trên giấy rồi, chỉ biết rằng tần suất nhịp tim vào lúc này trùng với vô số lần bất ngờ trước đây.
Mạnh Quốc Vĩ đọc xong đoạn thứ hai, ngẩng đầu khỏi sách, đúng lúc lệch với động tác của Thiệu Trạm, không phát hiệu điều gì bất thường.
Bài văn mới của tiết Văn này chỉ giảng xong một nửa.
“Tiết hôm nay đến đây.” Mạnh Quốc Vĩ chỉnh sửa giáo án, cúi người tắt ppt nói, “Mấy em ra chơi rồi nghỉ ngơi đi.”
Chữ mà Thiệu Trạm trả lời là “cậu”.
Bây giờ Hứa Thịnh thật sự sợ hãi cái chỗ văn phòng này: “Vì sao là tôi đi?”
“Bây giờ cậu là Thiệu Trạm.” Thiệu Trạm nói, “Lời nói của cậu thầy ấy còn tin được, nếu tôi đi nói, thì chờ bị thầy ấy đánh à?”
Câu này nói cũng không sai, lời nói phát ra từ miệng Thiệu Trạm, có bịa cỡ nào không chừng cũng có giáo viên tin.
Tình yêu của giáo viên toàn trường đối với Thiệu Trạm, quá mù quáng rồi.
Đang lúc nói chuyện, Mạnh Quốc Vĩ rút USB ra, sắp ra ngoài.
Nhiệm vụ này có độ khó quá lớn, Hứa Thịnh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được làm thế nào thì Mạnh Quốc Vĩ mới đồng ý cho Hứa Thịnh dự thi, chuyện này chẳng phải nhảm nhí sao: “Vậy tôi phải nói gì?”
“Nói là cậu muốn học hành.” Thiệu Trạm kéo cậu đứng dậy, nửa câu sau khiến cho Hứa Thịnh an tâm. “Tôi đi cùng cậu.”
Thiệu Trạm đi cùng cậu, tâm trạng Hứa Thịnh ổn định hơn rất nhiều, thậm chí trên đường đến văn phòng còn có thể tỉnh táo suy nghĩ đối sách, trước khi mở cửa văn phòng, vậy mà cậu nghĩ ra được thật: “Cậu cảm thấy, Thiệu Trạm phát hiện năng khiếu thi đua tiềm ẩn trên người Hứa Thịnh, lý do này thế nào?”
Trong văn phòng, yên tĩnh hoàn toàn.
Mà còn yên tĩnh đến mức không bình thường, giống như cách một bức tường, bên trong và bên ngoài văn phòng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Quốc Vĩ đứng ngây như phỗng, trà vừa mới rót xong trong tay, bưng lên quên luôn cả uống: “…”
Không chỉ Mạnh Quốc Vĩ trợn tròn mắt mà Chu Viễn bất ngờ nghe thấy “Thiệu Trạm” bước vào nói “thầy Mạnh, về việc thi đấu bốn trường, em có một vài suy nghĩ, em muốn đề cử bạn Hứa Thịnh” cũng đơ ra luôn.
Chu Viễn đứng ở ban công, duy trì động tác tưới nước, nước không ngừng từ trong bình nước chảy ra ngoài, giống như đang diễn kịch câm: “…”
Hứa Thịnh nhận được câu trả lời rồi.
Lý do này rất rõ ràng, rất đáng sợ.
Ban đầu Mạnh Quốc Vĩ còn đang nghĩ Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cùng đến đây tìm mình là xảy ra chuyện gì sao.
Cuối cùng nghe thấy một câu như thế, trong lòng Mạnh Quốc Vĩ còn sụp đổ nghiêm trọng hơn lúc nghe thấy điểm kiểm tra tháng của Thiệu Trạm.
“Em nói cái gì?” Mạnh Quốc Vĩ bị ly trà làm bỏng tay, lúc này mới đặt xuống, “Em muốn đề cử ai?”
Hứa Thịnh: “Hứa Thịnh ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Vì sao? Vì sao muốn đề cử…” Mạnh Quốc Vĩ không nói hai chữ Hứa Thịnh thành lời được.
Học sinh anh tự hào nhất đến đây đề cử Hứa Thịnh với anh.
Hứa Thịnh, học sinh xếp hạng chót kỳ thi chất lượng