Dịch: LTLT
“Gần đây mình phát hiện, chuyện này nói ra có thể cậu không tin nhưng mà thật sự bây giờ mình không còn cách nào khác. Mình thực sự không biết phải làm gì nữa.” Hứa Nhã Bình nghĩ đến nghĩ lui, cuối cùng gọi điện thoại cho bạn thân.
Bạn thân là đồng nghiệp ở công ty đầu tiên sau khi bà đến thành phố A, tuổi tác bằng nhau, mối quan hệ vẫn luôn duy trì đến bây giờ.
Bạn thân Hứa Nhã Bình vốn chuẩn bị ngủ thì bị câu này làm cho hết buồn ngủ hẳn: “Sao thế? Cậu có chuyện gì sao?”
“Mình phát hiên con trai mình không phải con mình nữa.” Hứa Nhã Bình sởn gai ốc nói, “Chẳng trách mình cảm thấy ánh mắt của thằng bé xa lạ như thế, cứ lạnh lùng nhìn mình… Bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu rồi, thằng bé ấy không phải con trai mình!”
Bạn thân: “…???”
Lưng bạn thân lạnh ngắt, xoa cánh tay lại nói: “Cậu đang nói đùa à? Đêm hôm khuya khoắt kể chuyện ma cho mình nghe.”
Giọng nói của Hứa Nhã Bình bắt đầu run lên, tiếng gió bên ngoài cửa sổ càng rõ: “Mình không có nói giỡn.”
Ở một nơi khác.
Trên con phố gần nhà Hứa Thịnh có một quán trà sữa, Thiệu Trạm đang cầm ly sữa lắc vị xoài đi về phía khu chung cư.
Hứa Thịnh gửi tin đến.
– Tôi về rồi.
Lúc hai người tạm biệt không nói gì nhiều, chuyện giấu trong lòng rất lâu chưa từng có ai chạm đến, hôm nay lại bất ngờ nói ra, Hứa Thịnh cũng cần yên tĩnh một mình.
Cậu phải cho bản thân một đáp án.
Thiệu Trạm không tiếp tục chủ đề trước đó nữa, nói tránh đi: Tôi cũng sắp đến, mới mua nước cho mẹ cậu.
Hứa Thịnh mở cửa, đặt chìa khóa trong giỏ đựng đồ ở huyền quan, một tay gõ chữ, hỏi câu hỏi quen thuộc: Gần đây mẹ tôi có phát hiện gì không đó?
Thiệu Trạm tự tin như thường: Không có.
Cầm đồ không tiện gõ chữ, Thiệu Trạm nhấn nút thu âm, để lại gần báo cáo hành tung gần đây của Hứa Nhã Bình: “Hai hôm nay tôi nói chuyện rất ít với dì ấy. Mỗi lần dì ấy tìm tôi thì tôi đều tránh đi.”
Thiệu Trạm đã lên lầu, trước mặt chính là cánh cửa nhà Hứa Thịnh.
Chỉ cách nhau một cánh cửa, Hứa Nhã Bình bên trong run cả da đầu nói: “Hai ngày nay nó hiếm khi nói chuyện với mình, trước đây nó chưa từng như thế. Mỗi lần mình tìm nó thì nó đều nói nó muốn làm bài tập, nó muốn học bài!”
Bên ngoài, Thiệu Trạm vừa móc chìa khóa ra vừa nói: “Nên chắc dì ấy không có cơ hội phát hiện đâu.”
Hai người gần như nói cùng lúc.
Hứa Nhã Bình: “Sao thằng bé có thể muốn học hành đàng hoàng chứ? Đây là lời mà Hứa Thịnh sẽ nói sao? Lúc đó mình nên nhận ra mới đúng, sao mình không nghĩ ra chứ?”
Thiệu Trạm nói xong cắm chìa khóa vào trong cửa.
Hứa Nhã Bình nghe thấy tiếng động, cả người cứng ngắc: “Làm sao đây… nó… nó nó nó nó về rồi.”
Sau khi nghe xong tất cả manh mối, bạn thân nuốt nước miếng nói: “Có khi nào có thứ bẩn thỉu trên người không?” Bạn thân nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.
Khoảnh khắc Thiệu Trạm bước vào, Hứa Nhã Bình đã cúp điện thoại, bà ngồi trên ghế sô pha, con ngươi hơi run giống như đang kìm nén gì đó.
Thiệu Trạm cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Hắn đưa ly nước trong tay đến: “Của mè này.”
Hứa Nhã Bình ngồi trên sô pha phòng khách, bên ngoài cửa sổ đêm đã khuya gió thổi không ngừng, gió từ bốn phía tràn vào đánh lên cửa sổ thủy tinh phát ra tiếng “vù” kinh dị. Cơn gió lạnh giống như từ từng ngõ ngách xung quanh chui vào, thổi khiến tay chân bà lạnh run.
Bà giống như được đặt vào vai nữ chính trong câu chuyện ma.
Bà cảm thấy nguy hiểm mai phục ở xung quanh mình!
Thế giới lập tức trở nên huyền ảo, khiến con người không nhìn thấu được cái gì là thật cái gì là giả.
Vẻ lạnh lùng trên mặt thiếu niên vào lúc này trở thành sự âm trầm trong mắt bà!
Càng khỏi phải nói cái túi đang móc ở giữa ngón tay thon dài của hắn, đưa ly sữa lắc vị xoài đến trước mặt bà.
Hứa Nhã Bình: “…”
Bà không dám nhận.
Ly sữa lắc vị xoài này trông không còn là ly sữa lắc vị xoài bình thường nữa.
Thiệu Trạm không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng nhạy cảm nhận ra hình như Hứa Nhã Bình có hơi sợ hắn.
Nhưng mà suy nghĩ này đến quá khó hiểu, hắn đang định nói thì Hứa Nhã Bình nhanh chóng đưa tay nhận lấy cái túi, miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn con, bây giờ muộn lắm rồi, con mau đi rửa răng đánh mặt à không đánh răng rửa mặt, nghỉ ngơi sớm đi.”
“…”
Cũng được.
Thiệu Trạm sợ bà lại muốn gọi hắn lại nói chuyện, không bằng sớm quay về phòng nghỉ ngơi, giảm bớt tiếp xúc.
Thiệu Trạm rũ tay xuống: “Con về phòng đây ạ.”
Hắn bước vào phòng ngủ, không hề biết rằng ánh mắt Hứa Nhã Bình nhìn hắn bước vào phòng có bao nhiêu phức tạp, hoang mang, sợ hãi.
Bà không kìm được nữa. Sau khi Thiệu Trạm vào phòng ngủ, bà lấy dũng khí đẩy cửa phòng ngủ ra một khe hở, nhìn thấy Hứa Thịnh quay lưng về phía bà, mở một bài thi ra, tư thế ngồi thẳng tắp, ánh mắt lúc hắn chăm chú nhìn bài thi là nghiêm túc và xa lạ. Tuy suốt quá trình “Hứa Thịnh” không quay đầu lại nhưng bà vẫn cảm giác được bị người ta dò xét từ trên xuống dưới, bà cứ cảm thấy một người khác trong cơ thể “Hứa Thịnh” đang nhìn bà.
Hứa Nhã Bình càng nhìn trong lòng càng hoảng sợ.
Thiệu Trạm tắm rửa xong định làm hai đề nữa rồi ngủ, lúc làm đến câu cuối cùng của đề thứ hai, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vang lên rất cẩn thận trong phòng khách, tiếng bước chân đi tới đi lui cuối cùng ngừng ở cửa phòng ngủ hắn.
Giờ này mà mẹ Hứa Thịnh quét dọn vệ sinh sao?
Thiệu Trạm cảm thấy lạ.
Bình thường lúc hắn giải đề rất ghét bị người khác làm phiền, ngoại trừ Hứa Thịnh.
Thiệu Trạm ngừng bút, câu hỏi tính đến bước quan trọng nhất đang định tính tiếp thì cửa phòng bị người khác đẩy ra cái “rầm”!
Hắn nhíu mày, ngước mắt nhìn thì lại thấy Hứa Nhã Bình giơ cao cây chổi trong tay, vẻ mặt đề phòng đứng ở cửa phòng ngủ. Đầu tóc bà rối tung, bởi vì sợ hãi mà lồng ngực chập trùng dữ dội. Bà đứng ở cửa chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn lấy dũng khí đẩy cửa ra hét lớn: “Dù mày là thứ gì tao cũng liều mạng với mày!”
“…”
Dù Thiệu Trạm có tính cách bình tĩnh, tự kiềm chế cũng không đỡ nổi sức tấn công mà cảnh tượng này mang đến. Cảnh tượng này thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ là mười hai giờ rưỡi đêm, hắn đang ở trong cơ thể của bạn trai làm bài, mẹ của bạn trai hắn đang đứng ở cửa, giơ chổi muốn đồng quy vu tận với hắn.
Thiệu Trạm xoay cây bút trong tay một vòng, định gọi dì nhưng đến bên miệng lại mất tự nhiên đổi thành một tiếng “mẹ”: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Dù la ai nửa đêm phát hiện con trai mình bây giờ không phải con trai của mình nữa thì đều không thể không sợ hãi, nhưng mà sự lo lắng cho Hứa Thịnh đã chiến thắng nỗi sợ hãi, Hứa Nhã Bình nói: “Đừng gọi tao là mẹ! Mày không phải con trai tao! Chữ của mày không giống chữa của Tiểu Thịnh, Tiểu Thịnh biết tao dị ứng xoài, tuyệt đối không thể mua sữa lắc vị xoài cho tao! Rốt cuộc mày là ai?”
Thiệu Trạm: “…”
Trong đầu hắn nháy mắt ngơ ngác.
Làm thế nào cũng không ngờ rằng mình bị lộ tẩy theo cách này.
Hắn với Hứa Thịnh đã đổi với nhau rất nhiều lần, tình