Dịch: LTLT
Khưu Thu nghe xong lý lịch của hai tuyển thủ này thì hoang mang nhìn xuống dưới bục, cố gắng giãy giụa: “Còn… còn có ai muốn đăng ký không?”
Cô không tiện đả kích tính tích cực của bạn cùng lớp, trong lòng thét gào: Một vài người bình thường đến được không?
Cả quá trình Hứa Thịnh ngồi yên không nhúc nhích.
Tuyển thủ Hứa Thịnh ngày xưa bị cấm thi trang trí bảng tin thật sự không muốn tham gia, nếu như cậu tham gia thì các lớp khác hoàn toàn không thể thi được nữa, cộng thêm trong lớp có không ít người muốn tham gia, cậu cũng không muốn dành suất đăng ký với bọn họ, chỉ là lúc nghe thấy đội hình nhóm thi trang trí bảng tin của lớp 11-7 lần này, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy chấn động.
Ngủ thì không ngủ được, cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhận được lời mời bạn bè của Trương Phong, nghĩ rằng phải kết hợp nghỉ ngơi và học hành thế là hiếm khi chơi một ván game.
Hứa Thịnh lấy sách chặn ở trước mặt, báo cáo trước với bạn trai: “Tôi chơi game với Trương Phong đó.”
Thiệu Trạm: “Chơi đi, hỏi tôi làm gì?”
Hứa Thịnh cười thành tiêng, cả người cậu núp vào trong góc, ngồi không ngay ngắn, tự cho rằng cảm giác tồn tại của mình đã giảm xuống rất thấp, nhưng vẫn khiến mọi người chú ý cực kỳ: “Báo cáo trước, sợ cậu ghen.”
Thiệu Trạm: “Nếu tôi nói không cho cậu chơi thì cậu không chơi à?”
Hứa Thịnh: “… Vậy thì tôi năn nỉ cậu.”
S: Tao chỉ chơi một ván thôi.
Đã hơn hai tháng Trương Phong không chơi game cùng Hứa Thịnh: Gần đây mày làm gì thế?
Nói đến chuyện này thì Hứa Thịnh có lời để nói rồi.
S: Gần đây bận học với bạn cùng bàn của tao.
Trương Phong:???
Hứa Thịnh dùng giọng điệu khác hoàn toàn trước đây nói: Mày cũng học hành đàng hoàng đi, không bao lâu nữa là đến thi đại học rồi, có thể coi tao làm mục tiêu, cố gắng học hành.
Khưu Thu ở trên bục giảng, ánh mắt lướt xuống bên dưới. Cô đại khái hiểu rõ các bạn trong lớp, thật sự không tìm được ứng cử viên thích hợp. Ánh mắt của cô bất giác bị hấp dẫn, thực tế thì hai người ở hàng cuối quả thực rất khó bỏ qua. Cô nhìn thấy Hứa Thịnh đang chơi game, cậu cúi đầu, tóc mái rơi trước trán, lúc chơi game, cơ thể hơi ngửa ra, ghế ngã ra sau, tư thế rất phách lối, trên bàn còn giả vờ dựng một quyển sách lên.
Cậu trai ngồi bên cạnh Hứa Thịnh đang giải đề, dường như dung túng cho cậu, trước khi sách ngã xuống còn đưa tay ra vịn lại.
Khưu Thu dời tầm mắt, đành chấp nhận số phận viết tên của Đàm Khải với Viên Tự Cường vào đơn đăng ký.
Sau khi cô viết xong hai mắt tối đen, cảm thấy lần này lớp 11-7 của bọn họ chắc chắn toang rồi.
Thời gian chuẩn bị cho cuộc thi trang trí bảng tin là một tuần, thứ sáu tuần sau bắt đầu bình chọn, chủ đề rất đơn giản, cổ vũ bọn họ hăng hái tiến lên, đặt hai chữ: “Hái sao.”
Học sinh đi ở ngoài hành lang có thể nhìn thấy nhiều nơi bằng mắt thường, mỗi khi đến giờ nghỉ giữa tiết thì đi tới đi lui ở hành lang, đều là học sinh khối 11 đang cố gắng tạo chút gợn sóng trong cuộc sống nhàm chán của mình.
Hầu Tuấn đến gần nói: “Có nhìn thấy đám người kia không? Đều là gián điệp trang trí bảng tin.”
Hứa Thịnh: “?” Mẹ nó, chuyện này cũng có gián điệp à?
Hầu Tuấn giải thích: “Là người chịu trách nhiệm đến xem các lớp khác trang trí thế nào, sau đó về sửa bảng tin của lớp mình lại, năm nào cũng như thế, tính háo thắng mạnh mẽ vô cùng.”
Hứa Thịnh không hiểu lắm, học sinh trường Lục trung Lâm Giang đã rảnh rỗi đến trình độ này rồi sao?
Khưu Thu không có thời gian quan tâm mấy lớp khác như thế nào, cô làm xong thiết kế bố cục giai đoạn đầu, định vẽ bầu trời đầy sao: “Bên trên là bầu trời đầy sao, sau đó bên dưới là một hàng người vươn tay, cảm giác đó, hiểu chưa? Có thể cảm nhận được không?”
Tuyển thủ Đàm Khải giành được hạng ba trong cuộc thi vẽ tranh màu sáp ở trường mẫu giáo nghiêm túc gật đầu: “Tui đại khái cảm nhận được rồi.”
Khưu Thu không tin lắm, nhưng chuyện đến nước này cũng chỉ có thể giao cho Đàm Khải.
Đàm Khải rất có tự tin: “Yên tâm giao cho tui đi, không thành vấn đề!”
Phải chờ sau khi vẽ xong cảnh nền mới có thể viết chữ lên bảng, nội dung do Văn Hào viết, cậu ta tràn trề cảm hứng làm thơ, đã suy nghĩ được không dưới ba bài thơ.
Hứa Thịnh nói không tham gia, dù sao sao chỗ ngồi rất gần bảng tin, muốn làm lơ cũng rất khó, có đôi khi không đủ ghế trống, cậu chủ động đứng dậy nói: “Đạp lên ghế tôi đi.”
Khưu Thu: “Cảm ơn nha anh Thịnh, ông ngồi ở đâu?”
“Tôi ngồi trên bàn là được rồi.” Hứa Thịnh ngồi chỗ nào cũng được, lúc nghỉ trưa thì ngồi trên bàn làm bài luôn, nói với bọn họ, “Mấy cậu dùng trước đi.”
Tiến độ trang trí bảng tin chậm chạp, ban đầu Khưu Thu cực kỳ nhiệt tình, cô kiểm soát bản thiết kế và ý tưởng của bảng tin lần này tốt vô cùng, nhưng mà đồng đội lại không tài giỏi khiến cô biết được cái gì gọi là hiện thực tàn khốc: “…”
Một ngày trước ngày bình chọn bảng tin, tinh thần của Khưu Thu suy sụp hoàn toàn.
Tiết tự học hôm ấy, Khưu Thu đến văn phòng một chuyến, sau khi về thì nằm sấp xuống bàn không nhúc nhích, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm mới từ văn phòng về, lúc đi ngang qua Khưu Thu, Hứa Thịnh theo thói quen muốn chọc cô: “Chị Thu, bài tập làm xong chưa, mượn của tôi chép không?”
Khưu Thu không lên tiếng, bả vai run lên rất khẽ.
“…” Hứa Thịnh rút tay về, “Khóc rồi à?”
Bạn cùng bàn của Khưu Thu là một nữ sinh đeo kính, cô nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tụi tôi mới từ văn phòng giáo viên về, nghe thấy có người thảo luận về bảng tin lớp mình ở hành lang, nói rất quá đáng, Khưu Khưu vốn đã nóng tính, về lớp thì thế này…”
Thiệu Trạm chẳng biết làm gì với chuyện nữ sinh khóc cả: “Đừng nhìn tôi.”
Sở trường của Hứa Thịnh, cậu vỗ rất nhẹ lên đầu Khưu Thu: “Chị Thu, tôi cảm thấy bảng tin của lớp chúng ta…” Mấy hôm nay đang kiểm tra, Hứa Thịnh không có chú ý, nói đến đây thì nhìn về phía cuối lớp, nuốt hai chữ “cũng được” về lại.
Là rất không được.
Đàm Khải phát huy hoàn mỹ trình độ đạt giải ba cấp mẫu giáo của mình, biến bầu trời đầy sao thành một mảng chấm tròn màu sắc rực rỡ, hàng người phía dưới thì khỏi phải nhắc luôn.
Nếu như lớp bọn họ mang cái thứ này đi tham gia thì không cần nghĩ chắc chắn hạng chót.
Hứa Thịnh lại nói: “Tuy cũng tạm được nhưng cảm giác chung mang đến cho người khác vẫn là… Đôi mắt tỏa sáng, mấy chấm tròn này mới lạ, đặc