Lại là Chang đây. Mình biết rằng mình không phải một đứa quá thông minh hay nhanh nhạy gì cả. Mình cũng không giàu. Tại sao mình lại cứ phải dính vào mớ bòng bong này...
Mình không thể tin nổi, sau khi mình vui sướng như một con hâm vì tưởng đã thoát khỏi Vũ Nương thì sáng hôm sau mình tỉnh dậy thì đâu lại vào đấy. Mình không biết kiếp trước mình đã mắc nợ bố con nhà họ Vũ không nữa.
Mình chuẩn bị lấy chồng, nói chính xác hơn là Vũ Nương chuẩn bị lấy Trương Sinh. Mà mình là con người biết trước được tương lai sẽ ra sao nếu mình lấy tên ngốc ghen tuông vớ vẩn đó. Mình không muốn khổ như Vũ Nương đâu huhuuuu
Mình vẫn quyết định tìm cách chạy trốn ra khỏi căn nhà này. Dù là Chang hay là Vũ Nương thì mình cũng không thể chịu thảm cảnh như trong truyện được.
Mải suy nghĩ vớ vẩn, thì mẫu thân của Vũ Nương bước vào phòng. Mẫu thân đại nhân ngồi xuống bên cạnh giường mình, nước mắt nước mũi sụt sùi:
- Thiết Nhi, có phải con đang buồn vì sắp phải xa phụ mẫu phải không?
Tôi thà ở với các người còn hơn lấy tên họ Trương kia. Mình rủa thầm trong bụng.
- Thiết Nhi sẽ rất nhớ phụ thân, mẫu thân.
Bà ta thở dài, rồi nhìn mình đầy trìu mến. Trời ạ, tất cả chỉ là giả dối thôi. Bà ấy cảm động làm cái gì chứ?
Rồi mẫu thân Vũ Nương rời đi. Vũ Thị vốn là người mẹ tốt chỉ là bà ấy không có tiếng nói trong Vũ gia mà thôi.
Mình là Chang mà, mình tin mình sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên làm thay đổi số phận oan trái của người đàn bà trong xã hội phong kiến. Biết đâu mai này đến ngày 8 tháng 3 mọi người lại tôn vinh mình thì sao? Ai biết trước được, hahaa
Mình chợt nhớ đến dáng vẻ Trương Sinh trước kia. Tuy hắn có danh là thất học nhưng cũng chắc là ‘hơi thất học’ thôi. Mình nghĩ
thế.
Trước đó, mình có một chút nhỏ nhoi gọi là rung rinh trước Trương Sinh nhưng sau khi về hiện đại mình đã lãng quên đi tất cả những cảm xúc trẻ trâu khi ấy. Điều ước nhỏ bé từ trái tim chân thành đầy sâu sắc và tuyệt vời này hiện tại là mình không còn là Vũ Nương, trở về bên gia đình và mái trường thân yêu cùng bạn bè yêu dấu... Thôi... đến chỗ gia đình là được rồi!!
Mình chán nản ngủ thiếp đi. Mình nghe loáng thoáng một giọng nói: "Khi nào người khiến Vũ Nương tránh được kiếp nạn thì ngươi sẽ được trở về!"
Mình tỉnh giấc và bắt đầu suy nghĩ.
Mình nghĩ không có việc gì là mình không giải quyết được. Mình sẽ bắt đầu phân tích điểm mấu chốt dẫn đến cuộc hôn nhân không tình yêu này là gì rồi đến những oan ức tai ương gây đầy đau khổ cho chị Vũ.
Đầu tiên, là do bố mẹ Vũ Nương quá ham tiền.
Nhưng nghĩ đến đó là 100 lạng vàng thì mình có thể bỏ qua được!! =))
Tiếp theo, do thời thế xã hội quá thối nát, không có quyền bình đẳng con người.
Cái này mình chưa đủ tài để đứng lên đòi quyền bình đẳng cho người phụ nữ được. Passed.
Tiếp, là do bản thân Trương Sinh là một người đa nghi, hay ghen và cách cư xử hồ đồ, phũ phàng, thô bạo của hắn. Bản tính con người tuy không phải ngày một ngày hai là thay đổi được nhưng mình tin với sự nỗ lực và hi vọng sống hạnh phúc của mình, mình sẽ làm thay đổi con người Trương Sinh đồng thời số phận của Vũ Nương cũng như của chính mình.
Chấp nhận kế hoạch thay đổi con người Trương Sinh.