Chương 30: Chờ em trở về!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhoáng cái đã sát ngày A Mộc Mộc đi.
Tuy cậu từng quyết tâm mặc kệ tiếng Anh, nhưng vẫn có bốn ngày tập huấn thong thả trước khi đi.
Lúc Mộc Tử Quân tới thăm, A Mộc Mộc đang lờ đờ nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm: "I get mind of you. It's beyond me. Darn it. Shoot..." (1)
Anh cười, "Giáo viên em dạy với dỗ kiểu gì toàn chửi bậy không hà?"
A Mộc Mộc nghe thấy giọng anh mới tỉnh lại, "Anh đến rồi à?" Kéo anh ngồi bên cạnh mình, vò tai, "Giáo viên nói, mắng người như vậy tương đối văn minh."
"Mắng chửi còn ngại thiếu văn minh?" Mộc Tử Quân buồn cười, chỉ bảo, "Còn không bằng dùng tiếng mẹ đẻ, có chửi thật khó nghe Tây cũng đâu hiểu."
A Mộc Mộc vỡ ra, "Đúng ha."
Mộc Tử Quân xoa đầu cậu, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng chụt má A Mộc Mộc một cái, sau đó cười hỏi: "Không phải nói dùng thủ ngữ, không cần học tiếng Anh nữa sao?"
A Mộc Mộc đỏ tai, sầu não, "Bọn họ không hiểu ngôn ngữ câm điếc."
Mộc Tử Quân cười, y như dự liệu, vì vậy hỏi: "Có phiên dịch không?"
Thấy cậu gật đầu, Mộc Tử Quân vỗ vỗ, "Vậy là tốt rồi. Thuật ngữ chuyên ngành nước tới chân mới nhảy cũng khó vào. Anh thấy mọi người đang học toàn là từ thông dụng hằng ngày, vẫn đủ dùng."
A Mộc Mộc "ừm", im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: "Ngày mai anh còn tới không?"
Anh hỏi lại: "Em muốn anh tới sao?"
Cậu ngơ ngác nhìn, "Muốn."
Mộc Tử Quân nắm tay A Mộc Mộc dưới bàn, đùa bỡn ngón tay của cậu, khẽ cười: "Làm sao? Nhớ anh?"
A Mộc Mộc do dự, ngượng ngùng đáp: "Em quên mang sạc."
"..."
Mộc Tử Quân bĩu môi, "Thì ra ở trong lòng em, anh chỉ là một công nhân giao hàng?"
A Mộc Mộc sửng sốt, "Dĩ nhiên không phải, anh yếu lắm."
"..." Mộc Tử Quân sầu não dương vô cực: Lại bị chê?!
[(1) I get mind of you: Tao đang coi chừng mày đấy. It's beyond me: Đếch hiểu gì hết. Darn it: Chết tiệt. Shoot: Pằng!]
Còn hai ngày, vừa hay thầy Thiên ốm, nghỉ nửa ngày. Mộc Tử Quân nhận được tin nhắn vội chạy ngay sang, kéo A Mộc Mộc ra gần trường thuê phòng.
Sau đó hai người ngồi ở trên giường... chơi điện thoại!
"Hôm nay anh nhất định phải dạy em dùng mạng xã hội!" Mộc Tử Quân tuyên ngôn đầy cứng rắn.
Tải WeChat, QQ, Wei bo, Facebook một lượt xuống máy A Mộc Mộc, lại tải thêm mấy app chụp ảnh, Mộc Tử Quân vẫn chưa hài lòng. Nghĩ nghĩ một chút, anh vào danh bạ thêm chữ "A" vào trước tên, thấy số mình lên hàng đầu tiên mới vui vẻ trả cho cậu.
A Mộc Mộc gạt qua gạt lại, suýt không nhận ra máy ai.
Mộc Tử Quân hỏi: "Biết dùng mấy app này không?"
Cậu dứt khoát trả lời: "Không biết."
Mộc Tử Quân vỗ tay, " Để anh dạy là được!"
"Ừm."
Mộc Tử Quân vô cùng cảm động, "Cái truyện này đã đến hồi kết, đoạn đối thoại quen thuộc này rốt cục đã lên sàn!"
"..."
Trải qua một buổi chiều nỗ lực chỉ dạy, cuối cùng học sinh A Mộc Mộc cũng học xong mấy thao tác cơ bản của WeChat, QQ, Weibo.
"Nhớ kĩ, hàng ngày sáng trưa chiều tối phải gửi WeChat cho anh, phải là voice chat đấy!"
A Mộc Mộc vội vã mở lên, lật đật nửa buổi mới tìm thấy khung trò chuyện của Mộc Tử Quân, lại tất bật nửa buổi nữa mới gửi được một câu: "Alo alo, nghe được không?"
Mộc Tử Quân ngồi bên cạnh đỡ trán, "Không nghe thấy thì điếc mất."
A Mộc Mộc ngượng ngùng vò tai, "Em chưa dùng cái này bao giờ."
Mộc Tử Quân nhún vai, "Rồi rồi, em đi bang Virginia hả? Anh có người bạn bên đó, anh add WeChat cho, lúc rảnh rỗi có thể nhờ cô ấy đưa em ra ngoài chơi."
A Mộc Mộc gật đầu, dưới sự trợ giúp của anh, thêm người thứ hai vào danh sách bạn thân.
Sau đó Mộc Tử Quân lại mở ứng dụng chụp ảnh, quay camera để selfie, giơ máy một góc 45 độ, má dính má, "Cơ mặt đừng cứng thế chứ, nào, cười cái nào."
Khóe miệng A Mộc Mộc vẹo đi xíu, một gương mặt lâu chưa ăn đòn đây mà!
Mộc Tử Quân cạn lời, "Có thể đừng lạnh với lùng thế không?"
"Em không lạnh."
"Bỏ đi!" Mộc Tử Quân sửa lại tóc mái giúp cậu, giơ máy lần nữa, "Nhìn vào camera nào. Ba, hai, một, ngu ngốc."
Một giây ngắn ngủi trước khi ấn chụp, Mộc Tử Quân quay sang hôn lên gò má người thương, làm cậu mở to hai mắt.
"Ha ha ha ha!" Mộc Tử Quân vừa cười vừa đặt làm màn hình chờ, "Em nhìn xem, ngu không chịu nổi!"
A Mộc Mộc cào cào vành tai nóng hổi, không nói gì.
"Phải chụp nhiều ảnh gửi anh nghe chưa?" Mộc Tử Quân trả lại, thấy cậu gật đầu, bèn đứng dậy, "Ra ngoài ăn tối đi."
"Khoan đã."
Bị A Mộc Mộc níu cổ tay, anh đang định hỏi "Sao đó?", thì bất ngờ bị một lực lớn kéo đè lên giường. Sau đó chưa kịp định thần, đôi môi đã bị xâm chiếm.
Đầu tiên là sửng sốt mấy giây, rồi Mộc Tử Quân chủ động nghênh chiến, xoay người đè A Mộc Mộc xuống, nóng bỏng mút mát lấy đôi môi, vành tai, xương quai xanh cậu, hai tay dẻo quẹo cởi cúc áo.
Cả mặt ửng hồng, A Mộc Mộc thở hổn hển đẩy người ra, "Đừng... Em đói rồi."
Mộc Tử Quân nhéo cằm, cắn môi cậu một cái, "Đói bụng? Ăn anh."
A Mộc Mộc giữ lấy bả vai Mộc Tử Quân, không còn cách nào, "Đừng nghịch ngợm."
"Anh không nghịch." Mộc Tử Quân đỏ mắt ôm cậu thật chặt, "Anh không nỡ xa em."
A Mộc Mộc sửng sốt, vòng tay qua lưng Mộc Tử Quân, chôn đầu anh vào tim mình, qua năm sáu giây mới thủ thỉ, "Em cũng vậy."
Phong Nguyệt Các//shim_sunsee
Ngày đó ra đi, A Mộc Mộc ngồi xe buýt của trường ra sân bay, không cho Mộc Tử Quân theo cùng. Nhưng Mộc Tử Quân và Ngôn Kiêm vẫn đến cổng trường tiễn cậu lên xe.
Mộc Tử Quân cầm một túi lớn, "Đây là mẹ em nhờ đưa hộ, nói quần áo em mang có khả năng không đủ, còn có chút thức ăn."
A Mộc Mộc nhận đồ, Mộc Tử Quân lại móc từ trong túi xách ra một tập kí họa, "Đây là quà anh tặng. Lúc không nhớ anh, nhìn nó sẽ nhớ đến anh. Lúc nhớ anh, nhìn nó sẽ càng nhớ anh."
A Mộc Mộc gật đầu, nhận lấy chuẩn bị mở ra thì Mộc Tử Quân ngăn lại, "Chờ em đến Mĩ hãy xem." A Mộc Mộc "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn cất đi.
Thầy dẫn đoàn bắt đầu thúc dục: "Lý Vị Trạch, thiếu mỗi cậu thôi đấy. Mau lên xe!"
Các bạn trên xe cười nói: "Thầy ơi, vợ chồng son nhà người ta đang bịn