Taehyung đổi ngày đi sớm đồng nghĩa với việc phải hứng chịu một trận cằn nhằn từ bố mẹ.
Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, vẫn y chang như học sinh trung học cuối tuần xin phép ra ngoài chơi vậy, bị tra hỏi không ngừng.
Cuối cùng, chuỗi câu hỏi tra khảo chỉ dừng lại khi anh trai cậu cũng phải đi sớm hơn dự định vì công việc, không may thay, lại đi trùng đúng ngày với cậu.
Chuyến bay của anh cậu sớm hơn tầm hai, ba tiếng, nhưng cậu lại bị thúc giục phải đi thật sớm để cùng anh tới sân bay chờ chuyến bay.
Theo lời mẹ cậu nói thì, đằng nào cũng phải đưa, đã vậy thì đưa cả hai đi cùng lúc cho rồi, cách nhau có mấy tiếng không đáng để chạy đi chạy lại lần nữa.
Taehyung ngồi trên vali hành lí nghĩ, thôi thì cái này cũng hợp lý.
Chỗ ngồi trong khu chờ thế nào lại thiếu đúng một ghế.
Chị dâu tương lai cậu đứng dậy định nhường chỗ, nhưng Taehyung làm sao để chị đứng mà mình ngồi cho được.
Khách sáo nhường nhau nửa ngày, cuối cùng Taehyung ngồi trên vali hành lý, trượt qua trượt lại, thế rồi bị bố Kim mắng cho là cà lơ phất phơ, chẳng ra dáng người lớn chút nào.
Lúc về đến nhà trời cũng đã tối muộn, Taehyung mệt mỏi đứng trong thang máy, nhìn số tầng tăng dần.
Đến lúc về tới nhà thì bắt đầu ngâm nga hát, mở toang cửa rồi hô lớn: Hồ Hán Tam tôi đã trở về rồi đây! [1]
[1]: Hồ Hán Tam là một nhân vật kinh điển trong một bộ phim cách mạng Trung Quốc tên là "Sao đỏ lấp lánh", trong phim ông có một câu thoại nổi tiếng là: "Hồ Hán Tam tôi đã trở về rồi đây!"
Thế nhưng, đáp lại cậu chỉ là tiếng vọng của chính mình trong căn nhà trống vắng, cùng những hạt bụi bay tứ tung trong không khí.
Taehyung cúi đầu xuống gãi mũi một cái.
Đến khi Yoongi về nhà, nhận ra cửa không khóa, ngay lập tức đề cao cảnh giác.
Anh mở cửa, cầm lấy cái ô đặt bên tủ giày, rồi bắt đầu đi nhìn quanh nhà.
Đúng lúc đó Taehyung không biết từ đâu chui ra, hỏi anh vừa đi đâu về.
"Đi dạy chứ đi đâu." Yoongi mơ hồ thấy thắc mắc của cậu đặt không đúng chỗ cho lắm, "Lớp mười một với lớp mười hai đều phải học bù một tuần."
"Ò..." Taehyung lại hỏi tiếp, "Em không ở nhà, anh thấy cô đơn với nhớ em lắm đúng không?"
Yoongi cảm thấy buồn cười, "Cậu mấy tuổi rồi thế? Sao phải ở nhà một mình khi có thể đến quán bar vui vẻ uống rượu, có khi còn thoải mái hơn ấy chứ."
Lúc sau đặt lưng xuống giường, không biết Taehyung bị làm sao mà cứ khăng khăng muốn làm.
Yoongi vốn đã quen với việc đối phó với tên nhóc này, ban đầu cũng lười biếng phủi đi, bảo mai còn phải đi làm.
Nhưng hôm nay Taehyung lại rất cố chấp, giống như con thú nhỏ mù quáng, ghì chặt tay Yoongi rồi cắn lên xương quai xanh của anh, khiến Yoongi lúc ấy mới có chút hoảng, hỏi cậu rốt cuộc đã có chuyện gì.
Taehyung không đoái hoài tới anh, tay tiếp tục lần sờ tới quần áo ngủ của Yoongi, miệng còn cắn mạnh hơn.
Vậy là xong đời, chắc chắn sẽ để lại dấu đỏ.
Yoongi không thể chịu nổi nữa, nắm tóc Taehyung đẩy cậu xuống giường rồi gào lên: "Này Kim Taehyung, cậu có chịu tỉnh táo lại không? Bất mãn cái gì thì nói, đừng có trút giận lên tôi."
"...!Xin lỗi anh." Khóe miệng Taehyung trễ xuống, dáng vẻ đang rất muốn khóc, khiến cho Yoongi muốn tức cũng không tức nổi.
"Tính tình như con nít."
"Không phải mà." Taehyung dụi trán vào hõm vai Yoongi, "Em không phải con nít."
Yoongi một tay vòng qua người cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Chờ tâm tình của Taehyung dịu xuống, Yoongi mới bắt đầu hỏi chuyện.
Taehyung chưa từng nói chuyện trong gia đình mình với ai cả.
Có rất nhiều chuyện vặt vãnh thường ngày, lông gà vỏ tỏi, càng lớn thì càng thấy khó nói hơn, giống như một ngụm rượu bị nghẹn nơi cổ họng vậy.
Nói ra thì lại thành khó tính khó nết, vậy thì thà không nói còn hơn.
Trong khi ấy Yoongi chỉ cất lên ba chữ đơn giản, có chuyện gì, không hiểu sao lại khiến cậu muốn tâm sự hết mọi thứ.
Cậu nằm kề vai Yoongi trên giường, kể hết chuyện này đến chuyện kia không ngừng nghỉ.
Yoongi thi thoảng đáp lại một tiếng, cốt để cậu biết là anh vẫn đang nghe.
Đợi đến khi Taehyung kể xong, nhân cách trưởng thành của cậu mới trở lại.
Cậu gãi mặt ngượng ngùng nói: "Giờ anh lại càng thấy em giống con nít đúng không?"
Yoongi không đáp lời, ngược lại chỉ hỏi cậu: "Vậy vừa rồi cậu đè tôi ra để chứng tỏ bản thân với anh cậu à?"
"..." Đến chính Taehyung cũng không biết mình có ý định này, "Sao anh tự suy diễn lung tung thế!"
"Lung tung cái gì? Theo như ngôn ngữ triết học thì đây là, dùng tình dục làm phương thức phản kháng, coi tôi là người đại diện cho giai cấp đối lập."
"Ơ kìa!"
Thôi thì Taehyung cũng biết trước, chẳng trông chờ được vào việc thủ thỉ tâm tình với Yoongi đâu.
Con người này bình thường có đứng đắn được giây phút nào, cứ toàn đem tấm lòng trong trắng của cậu vứt vào bồn cầu thôi.
"Taehyung à." Taehyung nghe thấy tiếng Yoongi gọi mình cất lên trong bóng tối.
"Giờ tôi không có ngậm kẹo dâu...Nhưng có muốn nếm thử vị bạc hà của kem đánh răng một chút không?"
Sáng hôm sau, lúc Taehyung quấn chăn quanh người tỉnh dậy, Yoongi đã mặc đồ chỉn chu chuẩn bị ra cửa đến nơi rồi.
Taehyung được bọc kín trong chăn, nhìn Yoongi quần đen, áo khoác dài màu đen, áo len cao cổ màu đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết còn cặp kính cũng màu đen nốt.
Mịa nó mê hoặc không chịu được.
"Thầy Min ơi." Taehyung gọi anh, "Thầy Min siêng năng làm vườn khi nào lại đến tưới nước [2] cho em nữa thế?"
[2] đang ám chỉ chuyện bum ba là bum
Vốn dĩ Taehyung nói xong cũng chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Yoongi từ chối lần nữa, nhưng rồi Yoongi cúi xuống, từ từ kéo cổ áo ra, để Taehyung nhìn dấu đỏ mà tối qua cậu cắn lên xương quai xanh của anh, rồi thấp giọng nói.
"Đợi đến khi nào hoa hồng nhỏ không đâm người nữa nhé."
Taehyung ngẩn ngơ, đến khi Yoongi ra tới cửa rồi mới gào lớn thầy ơi em ngoan rồi em sẽ không đâm thầy nữa đâu thầy à à à à!
"Lại quay về lịch trình cũ rồi đấy." Thầy Jung nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Thầy