Vương Phương nhất định là không có tài khoản chứng khoán, Du Hân Niệm muốn đến công ty chứng khoán mở tài khoản, trước khi phát hiện trong ứng dụng chứng khoán có quảng cáo mở tài khoản. Nàng bấm theo từng bước mới biết là có thể mở tài khoản trên điện thoại, phí hoa hồng 3 vạn...... Hiện tại nàng quả thực chính là người nguyên thủy.
Du Hân Niệm vừa dùng điện thoại tìm hiểu tình hình thị trường chứng khoán, vừa đi hướng về nhà. Đi ngang qua một tiệm thức ăn, nghe bên trong truyền ra âm thanh thời sự trên tivi: "Chủ tịch nước Tập Cận Bình sáng hôm nay đã bay đến Pakistan, mở đầu chuyến viếng thăm chính thức 4 ngày......"
Nàng bỗng dừng chân: "Ai chứ? Chủ tịch nước cũng thay đổi rồi?".
Nếu là trước đây, cho dù đi nghỉ phép Du Hân Niệm cũng muốn sáng sớm sau khi rời giường dành ra một tiếng đồng hồ để xem tin tức và thu nạp thông tin, nàng không thể chịu được chính mình khi cùng người khác tiếp xúc nói chuyện lại lộ ra vẻ mặt ngu xuẩn hoang mang.
Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ chính mình sẽ chết đi sống lại, tốt thôi, một lần chậm trễ này chính là năm năm.
Mặc dù thời gian cấp bách, Du Hân Niệm vẫn lựa chọn ngồi trở lại trước máy tính, nàng cần thời gian vài ngày để tiếp thu sơ lược những biến đổi của thế giới trong vòng năm năm này, đuổi kịp bước tiến của thế giới, mới có thể đứng vững được.
Ngọc Chi sắp bị nàng làm cho buồn chán đến chết rồi, làm sao lại còn có thể ngồi bất động trước máy tính cả ngày cuối tuần vậy chứ? Chẳng lẽ không đi tìm Tam Xuyên Linh Trượng, không lấy lại ký ức?
Mặc kệ Ngọc Chi quằn quại, kháng nghị, bay nhảy ầm ĩ như thế nào, Du Hân Niệm vẫn giống như một pho tượng phật bằng đá, ngồi bên chuông chùa, nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái.
Làm việc trong cơ quan chính phủ nhàn hạ đã quen Ngọc Chi vạn phần không thể lý giải được, vì sao nàng lại có thể ngày này qua ngày khác ngồi xem đống tin tức nhàm chán cùng với mớ báo cáo tài chính lâu như vậy.
"Tôi nói cho cô biết, vô cùng nghiêm chỉnh mà nói cho cô biết, đêm nay không được lấy bánh mì nướng cho tôi ăn có lệ nữa! Tôi là đến trợ giúp cô hoàn thành cái tâm nguyện mà cô đã quên sạch sẽ kia, không phải đến làm tu tăng khổ hạnh! Nè, nè, cô rốt cuộc có đang nghe tôi nói hay không......"
Du Hân Niệm quả thực là không có nghe Ngọc Chi lải nhải, nàng đã thu thập toàn bộ tin tức liên quan đến vụ thảm án năm đó của Du gia, nghiên cứu thật kỹ. Phía cảnh sát đã từng treo giải thưởng mười vạn tệ hòng thu thập manh mối nhưng mà không có kết quả, một trận lửa lớn đã thiêu cháy hơn phân nửa Du gia, rất nhiều chứng cứ đều hóa thành tro tàn. Không thể bắt được hung thủ, phía cảnh sát cảm thấy không nên nhiều lời đối với truyền thông và dư luận, chỉ nhấn mạnh là họ sẽ không buông bỏ vụ án này.
Du Hân Niệm biết loại án mạng này tám phần mười đều là do người quen gây ra, cảnh sát chắc chắn cũng đã điều tra qua từng người có động cơ gây án và không có bằng chứng về mặt thời gian. Quá trình thẩm vấn nghi phạm đều giăng đầy cạm bẫy ngầm, hễ một khắc buông lỏng đều có thể buột miệng khai ra. Hung thủ rất có khả năng đã từng bị thẩm vấn, lại không để lộ ra sơ hở nào.
Nàng hiểu hung thủ ẩn nấp rất khá và năng lực phản cung vô cùng tốt, chính là có chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Nàng sắp xếp lại những tư liệu hữu dụng lưu trữ vào trong ổ cứng máy tính, nhìn đồng hồ đã chín giờ rưỡi, mở phần mềm giao dịch chứng khoán, ngân hàng điện tử, cũng không vội vã động thủ, màn hình một màu xanh mượt trông rất hấp dẫn.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Thói quen của Du Hân Niệm là đặt điện thoại ở chế độ rung, nhưng điện thoại của Vương Phương không chỉ rung mạnh mà còn vang lớn, đã vậy còn chỉnh âm lượng đến mức cao nhất, một đoạn nhạc bi thương đến đau cả đầu đột nhiên phát ra, làm cho Du Hân Niệm bất ngờ không kịp phòng bị.
Tranh thủ liếc nhìn một cái, người gọi đến là Tào Phân. Người này đã liên tục gọi nhiều lần rồi.
Nếu như xui xẻo thì nàng phải ở trong thân thể Vương Phương hai năm, nhưng nàng không hề muốn tìm hiểu một chút nào về các mối quan hệ xã hội của Vương Phương. Tiếng chuông này khiến Du Hân Niệm thân là "quỷ" lại có cảm giác ghê rợn quỷ dị, không nhịn được mà ngắt điện thoại.
Không quá hai phút tiếng chuông lại vang lên. Nàng nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục ngắt.
Người bên kia dường như không chịu nổi lại gọi tiếp, Du Hân Niệm "chậc" một tiếng ném ánh nhìn bằng nửa con mắt sang, kết quả thấy người gọi tới là "Trương chủ quản".
Lại nói tiếp, hôm nay là thứ hai, hình như nàng đã nghỉ mất mấy ngày phép của Vương Phương rồi.
"Alô, xin chào."
"Vương Phương...... Cô còn sống a? Hả?" Ngữ khí của Trương chủ quản không giống như thật sự lo lắng cho sức khỏe của nàng chút nào, trong giọng nói tràn đầy trách cứ, "Cô chỉ xin nghỉ bệnh hai ngày, kết quả là thứ sáu cô không đi làm, hôm nay là thứ hai cô còn không đến, gọi điện thoại cho cô thật lâu cũng không tiếp, cô rốt cuộc muốn sao đây hả?".
"A, chuyện này." Du Hân Niệm nhớ tới thẻ công tác của Vương Phương, nàng là nhân viên phục vụ phòng ở khách sạn M. Khách sạn này là một trong những chi nhánh đắt đỏ nhất của tập đoàn Lotus. Từ sau khi ba mẹ nàng qua đời, cổ phần công ty, sản nghiệp cùng toàn bộ trách nhiệm thuộc về Du gia đều rơi vào trong tay em trai Du Nhiên Đông, em gái Du Nhâm Tuyết vẫn làm việc trong tập đoàn, xem như là giúp đỡ em trai mình. Còn về phần tại sao tòa trụ sở Lotus lại từ trung tâm vùng duyên hải đắt đỏ dời đến khu vực đang mở rộng, lời đồn lan truyền khắp nơi là do Du Nhiên Đông bùn nhão vô dụng không trụ vững được tường thành, trong đại hội cổ đông không phải ngủ gục thì là đập bàn trước mặt các cổ đông nói chuyện giang hồ đạo nghĩa, vứt bỏ không chỉ có mặt mũi Du gia, còn có lòng tin của mọi người trong tập đoàn Lotus đối với Du gia. Lotus trong năm năm gần đây liên tục thua lỗ, cuối cùng ngay cả tòa nhà trụ sở cũng không giữ được.
Lotus là tập đoàn anh em, do Du gia và Lô gia cùng gầy dựng. Hai nhà là anh em cột chèo, loại hợp tác kinh doanh này trước giờ đều không bền vững. Mặc dù hai nhà đều là dân làm ăn thời hiện đại, bề ngoài chưa từng ra tay quá nặng với nhau, nhưng theo thời gian tập đoàn ngày càng lớn mạnh, hơn ba mươi năm qua vì muốn nuốt trọn đối phương một cách nhẹ nhàng êm đẹp, hai bên cũng đã ngấm ngầm tung ra không ít tiểu xảo.
Nếu không phải Du Hân Niệm và Lô Mạn cải cách tình cảm thắm thiết, lại là người nối nghiệp đứng đầu của hai nhà, e rằng Lotus đã sớm sụp đổ vì hai nhà không chung một lòng.
Nghĩ đến Lô Mạn, trong lòng Du Hân Niệm đau đớn dữ dội.
Hiện tại phần lớn công việc quản trị điều hành Lotus đều do ba của Lô Mạn nắm quyết định trong tay, với tư cách là tổng giám đốc điều hành Lô Mạn cũng thường xuyên xuất đầu lộ diện, chỉ tính các bài phỏng vấn và video trên mạng thôi cũng đã rất nhiều, thể hiện tham vọng đưa tập đoàn Lotus một lần nữa trở lại đỉnh cao.
"Vương Phương? Vương Phương! Cô có đang nghe tôi nói không?!" Trương chủ quản hẳn là không nghĩ những lời chất vấn của mình lại đổi lấy sự im lặng thất thần của Vương Phương.
"Vâng." Du Hân Niệm nói, "Ngày mai tôi sẽ đi làm lại."
"...... Cô cho rằng khách sạn là của nhà cô mở hả? Nói đến là đến nói đi là đi?"
Xem ra đối phương thực sự tức giận, Du Hân Niệm biết mình cần công việc đó, cho dù tiền lương rất thấp nàng cũng phải đi. Dù sao thì đối với nàng hiện tại mà nói, đi làm là cách kiếm tiền trực tiếp và vững chắc nhất. Vả lại, đây là khách sạn chi nhánh của Lotus, rất nhiều bạn bè của nàng đều làm việc ở đây, Lô Mạn nhất định cũng sẽ xuất hiện.
Biết đâu nàng sẽ có thể tìm được manh mối quan trọng cho vụ án mưu sát kia, cho dù không tìm thấy Tam Xuyên Linh Trượng cũng có thể đủ để nàng biết được đêm bị giết đó rốt cuộc đã xảy ra những gì.
"Thật xin lỗi." Du Hân Niệm nói, "Hôm thứ sáu đáng lẽ tôi phải trở lại làm việc, nhưng mà bà nội của tôi qua đời, bệnh của tôi cũng chưa được tốt nên mới trở về quê, không nói với ngài tiếng nào đều là tôi sai."
Đối phương trầm mặc một chút, khi mở miệng trở lại thì vị Trương chủ quản này đã thu hồi giọng điệu hung thần ác sát, chậm rãi nói: "Hóa ra là như vậy, cô cũng nên nói một tiếng, dù sao thì công ty chúng ta cũng có thể cấp phép nghỉ tang cho cô. Mọi chuyện trong nhà đã xử lý xong hết chưa?".
Đây hẳn là một người tốt bụng mạnh miệng mềm lòng, Du Hân Niệm nói: "Vâng, bởi vì sinh bệnh qua đời, nên đã rất nhanh hỏa táng, tôi đón xe buổi chiều quay trở về."
"Nếu trong nhà còn cần hỗ trợ gì cô cứ nói, không nên lo lắng."
"Đều đã xử lý xong hết rồi, tôi cũng nên quay về khách sạn, không muốn tạo thêm phiền phức cho mọi người." Du Hân Niệm đã từng thực tập công tác ở khách sạn tập đoàn theo yêu cầu của ba nàng, khởi đầu từ vị trí thấp nhất, từng phòng ban đều đã kinh qua, chính là để nắm rõ hơn tổ chức hoạt động hàng ngày của khách sạn. Lúc đó nàng còn ghét bỏ ba mình vì phương pháp cổ hủ này, không nghĩ tới bây giờ lại có thể phát huy công dụng. Nàng biết nhân viên bộ phận phòng còn phụ trách cả công việc ở tầng trệt, nếu nàng nghỉ phép thì có nghĩa là một đồng nghiệp khác